Chương 145: Tôi muốn đổi thư kí khác

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Ha ha, Tĩnh Hoa, thoáng cái bà liền có hai cậu em nay bà phải mời khách. – Đoạn Uy thoải mái cười to nói.

– Đó là đương nhiên, nhưng mà người làm anh rể như ông chẳng lẽ không thể hiện một chút. Tôi nói cho ông biết, Vĩnh Khiêm là một viên quan tốt, bây giờ lại là em trai tôi, sang năm nhiệm kỳ mới ông phải ra sức nhiều một chút. – Thôi Tĩnh Hoa liếc Đoạn Uy một cái, nói.

Trương Vệ Đông nghe vậy nghĩ thầm, người chị này vừa nhận đã quá khủng, bây giờ đã bắt đầu ra sức rồi. Mà Đàm Vĩnh Khiêm nghe vậy trong lòng khó tránh trở nên kích động, nhưng ngoài mặt lại vội vàng nói:

– Chị Hoa, tôi còn trẻ, tất cả nên lấy ổn định làm trọng.

– Vĩnh Khiêm, cậu không tệ, trong lòng tôi tự có tính toán! – Đoạn Uy lại không tỏ vẻ đồng ý, cũng không từ chối, chỉ vỗ vỗ mạnh vào vai Đàm Vĩnh Khiêm, trầm giọng nói.

Chỉ một câu đơn giản muốn hiểu thế nào cũng được, mà Đàm Vĩnh Khiêm lại kích động đến thiếu chút nữa toàn thân phát run, anh ta biết có những lời này của bí thư Đoạn Uy, sang năm nhiệm kỳ mới, chỉ sợ chính mình sẽ được chính phủ bên kia bổ nhiệm thường vụ phó thị trường rồi.

– Cám ơn bí thư.

– Ha ha, tôi cần phải cám ơn cậu mới đúng đó!

Đoạn Uy nhìn Trương Vệ Đông một cái, nói một câu ý vị sâu xa, rồi lại cười nói:

– Được rồi, tôi đi thay quần áo, lập tức về nhà, mùi bệnh viện này tôi chịu đủ rồi.

Nghe Đoạn Uy nói như vậy, Trương Vệ Đông và Đàm Vĩnh Khiêm mới phát hiện mình chỉ lo nói chuyện, quên mất bí thư Đoạn bây giờ đã có thể xuất viện.

– Vậy bọn tôi ra ngoài chờ ông.

Trương Vệ Đông cười cười, cùng Đàm Vĩnh Khiêm ra khỏi phòng bệnh.

Bên ngoài phòng bệnh, các chuyên gia đều còn chưa đi, mọi người đều ở trước cửa đi tới đi lui, bộ dáng rất lo lắng, ngược lại cực kỳ giống thân nhân của bệnh nhân. Thấy Trương Vệ Đông và Đàm Vĩnh Khiêm mở cửa đi ra, mọi người liền muốn đi vào bên trong, muốn nhìn một chút xem cuối cùng bệnh tình của bí thư Đoạn Uy bây giờ thế nào.

– Các ông làm gì vậy? Bí thư Đoạn đang thay quần áo!

Đàm Vĩnh Khiêm cười đóng cửa lại, chặn các chuyên gia ở ngoài cửa.

– Thay quần áo? – Các chuyên gia đều lộ ra vẻ kinh ngạc nghi ngờ.

– Bác sĩ Trương, tình huống của bí thư Đoạn hiện nay thế nào? – Lô ích Tồn là viện trưởng bệnh viện nhân dân tỉnh, đương nhiên quan tâm bệnh tình của bí thư Đoạn Uy nhất, thấy không có cách nào đi vào, vội vàng vừa kéo Trương Vệ Đông vừa nói.

– Đợi bí thư Đoạn đi ra, chẳng phải ông sẽ biết sao? – Trương Vệ Đông cười nói.

– Bí thư Đoạn đi ra?

Mọi người lại một trận kinh ngạc nghi ngờ. Tình huống lúc trước của bí thư Đoạn cực kỳ không ổn, đứng dậy cũng có chút khó khăn, sao lại thay quần áo đi ra ngoài?

Chính trong lúc mọi người đang ở đây nghi ngờ, cửa phòng bệnh lần nữa mở ra, bí thư Đoạn Uy mặc áo sơ mi màu xám, tinh thần phấn chấn xuất hiện trước mặt mọi người.

Khuôn mặt tiều tụy, thân thể sưng phù, toàn bộ đều không còn nữa !

Ba- ! Ba~ ! Ba~ ! Trong nhất thời, không biết bao nhiêu mắt kính rơi vỡ, tròng mắt mọi người giống như lôi ra, nhìn chòng chọc vào bí thư Đoạn Uy, hồn nhiên quên mất người đàn ông trung niên trước mắt này là nhân vật lớn thứ ba ở tỉnh Thiên Nam.

– Tiểu Trầm, cậu đi làm thủ tục xuất viện chút đi.

Ánh mắt Đoạn Uy quét qua khuôn mặt mọi người, rơi trên người Trầm Kiến Khoa cũng đang trợn mắt há hốc mồm nhưng lại không có nửa điểm vui mừng, khẽ cau mày nói.

Đoạn Uy vừa mở miệng, mọi người lúc này mới lần lượt từ khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, mỗi người đều dùng ánh mắt không thể tưởng tượng, thậm chí có chút kính sợ nhìn về phía Trương Vệ Đông.

Một bệnh nhân bệnh tim sắp tử vong, mà chỉ cần dùng một chút thời gian thì tinh thần đã tốt đến mức có thể xuất viện , đây là y thuật thần kỳ cỡ nào ?

Một lúc lâu sau, viện trưởng Lô mới đột nhiên ý thức được, hiện tại sức khỏe Đoạn Uy có hi vọng hồi phục, chỉ sợ sang năm vẫn sẽ ngồi vững cái ghế thứ ba của tỉnh Thiên Nam, đây chính là cơ hội nịnh nọt ngàn năm một thuở của mình, sao có thể cho ông ấy đi như thế được ?

– Bí thư Đoạn, tuy y thuật của bác sĩ Trương rất cao minh thần kỳ, nhưng tôi đề nghị ông hay là ở lại bệnh viện theo dõi hai ngày, nếu mọi chuyện đều tốt, lúc đó xuất viện cũng không muộn. – Viện trưởng Lô vội vàng tiến lên, vẻ mặt khiêm nhường nói.

Thôi Tĩnh Hoa nghe vậy trên mặt hiện lên một chút do dự, tuy nói bà cũng tận mắt nhìn thấy y thuật thần kỳ của Trương Vệ Đông, nhưng cuối cùng tất cả quá mức thần kỳ, thần kỳ đến làm cho người ta có chút không dám tin tưởng, trong lòng bà có chút lo được lo mất, không yên tâm lắm.

– Còn theo dõi cái gì ? Sức khỏe của tôi chẳng lẽ tự tôi không biết hay sao! – Bí thư Đoạn Uy trừng mắt một cái, noi.

Cái trừng mắt này của bí thư Đoạn Uy liền lộ ra uy thế của nhân vật số ba tỉnh Thiên Nam, đừng nói viện trưởng Lô đứng trước mặt ông tim đập loạn xạ, ngay cả Trương Vệ Đông cũng hơi cảm thấy một chút áp lực, trong lòng không khỏi âm thầm kinh ngạc, thì ra làm quan lớn tới mức độ nhất định, có thể hình thành một loại khí thế bức người.

– Lão Đoạn, viện trưởng Lô cũng là có ý tốt, tôi thấy nếu ông không muốn ở lại viện theo dõi, hay là làm cuộc kiểm tra đi. Dù sao, tình trạng sức khỏe ông cuối cùng như thế nào, vẫn phải làm báo cáo cụ thể để trình lên trên mà.

Thôi Tĩnh Hoa có chút do dự khuyên nhủ, chỉ là lúc nói lời này, hai mắt bà không biết vô tình hay cố ý nhìn về phía Trương Vệ Đông, thấy hắn mỉm cười, hình như không có chút nào không vui, bà mới hơi an tâm.

Đoạn Uy biết sức khỏe của mình hiện giờ chắc chắn tốt hơn nhiều, nhưng tình trạng sức khỏe cụ thể của ông sẽ có ảnh hưởng trực tiếp đến quyết định của trung ương, là có để ông tiếp tục làm phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Thiên Nam hoặc vị trí cao hơn hay không. Dù sao vị trí của Đoạn Uy cũng liên quan đến bốn mươi triệu dân chúng ở tỉnh Thiên Nam, nếu tình trạng sức khỏe của ông không đủ để đảm nhiệm vị trí này, cho dù bản thân ông không tự xin rút lui vì bệnh, trung ương cũng sẽ không giao một vị trí quan trọng như thể cho ông nữa. Cho nên, Đoạn Uy trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ gật đầu nói:

– Được rồi, vậy kiểm tra xong rồi xuất viện.

Viện trưởng Lô nghe vậy lập tức sắp xếp kiểm tra sức khỏe cho Bí thư Đoạn Uy. Dưới sự sắp xếp của bản thân viện trưởng Lô, chỉ một lát sau, toàn bộ kết quả điện tâm đồ, siêu âm tim vv…của bí thư Đoạn Uy đều đã có.

Tất cả các kết quả đều cho thấy các chức năng tim của bí thư Đoạn Uy đều chuyển biến rất tốt, căn bản không cần ở lại bệnh viện điều trị nữa. Kết quả như vậy vừa ra tới, cả đám chuyên gia đều mở rộng tầm mắt, Thôi Tĩnh Hoa và Đoạn Uy cũng yên tâm hoàn toàn.

Bệnh tình Đoạn Uy đã có chuyển biến tốt đẹp, viện trưởng Lô viện đương nhiên cũng không tìm được cớ gì để giữ bí thư Đoạn ở lại nữa, đành phải cung kính đưa nhóm người Đoạn Uy đến thang máy, lại tự mình giúp ấn nút thang.

Chờ cửa thang máy mở, viện trưởng Lô lại vừa cười vừa đi vào theo.

– Bác sĩ Trương, y thuật của ông cao như vậy, không biết có hứng thú làm việc ở bệnh viện chúng tôi hay không, ở đây, ông sẽ được hưởng đãi ngộ thật sự của chuyên gia… – Trong thang máy, mặt mày viện trưởng Lô viện đầy vẻ lấy lòng nói với Trương Vệ Đông.

Viện trưởng Lô trong lòng hiểu rõ, chỉ cần giữ được Trương Vệ Đông ở chỗ này, nghĩa là trong tay lại có thêm một pháp bảo để nịnh nọt lãnh đạo cấp cao.

– Viện trưởng Lô, ông không cảm thấy ngôi miếu này của ông hơi nhỏ một chút sao? – Không đợi Trương Vệ Đông trả lời, Thối Tinh Hoa đã nhướng mày hỏi trước.

Viện trưởng Lô lúc này mới đột nhiên tỉnh ra, người ta y thuật cao minh như vậy, lại có chỗ dựa là phó bí thư tỉnh ủy và giám đốc sở y tế, đầu đến lượt một viện trưởng bệnh viện nhân dân tỉnh nho nhỏ như hắn đến sắp xếp, đây không phải làm mất mặt lãnh đạo sao?

Nghĩ như vậy, viện trưởng Lô liền đổ mồ hôi lạnh, thật sự là khoe khoang không thành ngược lại thành khiếm khuyết mà !

– Đúng vậy, đúng vậy ! Với y thuật cao minh như bác sĩ Trương đây, cho dù vào hiệp hội bảo vệ sức khỏe quốc gia cũng là dư sức. – Viện trưởng Lô lau mồ hôi trán, vội vàng lấy lòng nói.

– Viện trưởng Lô quá khen, thật ra tôi còn trẻ, còn rất nhiều chỗ phải học hỏi bác sĩ kinh nghiệm các ông… – Trương Vệ Đông cười nhẹ một tiếng, khiêm tốn nói.

-Vệ Đông, cậu cũng không cần khiêm tốn, theo tôi, cậu chính là thần y đương thời. – Thôi Tĩnh Hoa cười ngắt lời nói.

Trương Vệ Đông nghe Thôi Tĩnh Hoa nói như vậy, chỉ có thể ngượng ngùng mà cười, cũng không biết nói gì hơn.

Cái lúc này, thang máy đã xuống đến tầng trệt, cửa thang mở ra. Viện trưởng Lô vội vàng nép qua cạnh cửa, mời nhóm người bí thư Đoạn Uy ra ngoài trước.

Trước tòa nhà, xe số ba của tỉnh ủy và xe của sở y tế đã đậu chờ ở đó, còn có xe của văn phòng thành ủy Ngô Châu. Nhìn thấy nhóm người bí thư Đoạn Uy đi ra, sớm đã có người mở sẵn cửa xe.

Ra khỏi tòa nhà, Trương Vệ Đông và Đàm Vĩnh Khiêm đang chuẩn bị đi về phía xe của văn phòng thành ủy Ngô Châu, Thối Tinh Hoa lại ngoắc Trương Vệ Đông nói:

– Vệ Đông, ngồi cùng xe với chị đi.

Mà Đoạn Uy rõ ràng cũng muốn nói chuyện riêng với Đàm Vĩnh Khiêm mấy câu, liền vỗ nhe vai anh ta, nói:

– Vĩnh Khiêm, ngồi xe của tôi đi.

Đàm Vĩnh Khiêm nghe được câu này, cả người đều nhẹ nhõm rất nhiều. Toàn bộ tỉnh Thiên Nam, có bao nhiêu người có cơ hội ngồi chung xe với phó bí thư tỉnh ủy?

Bí thư Đoạn Uy và Đàm Vĩnh Khiêm một trước một sau ngồi vào phía sau xe. Thư ký Trầm Kiến Khoa chờ bọn họ ngồi ổn thỏa phía sau, nhẹ nhàng giúp đóng cửa xe, lúc này mới đi nhanh về phía chỗ ngồi bên cạnh tài xế, chỉ là, không đợi y đi đến nơi, bí thư Đoạn Uy nhàn nhạt nói với tài xế:

– Lái xe đi!

Xe lập tức chậm rãi chuyển bánh, lướt qua người Trầm Kiến Khoa. Tay Trầm Kiến Khoa đang giơ lên mở cửa liền cứng lại, khuôn mặt tái nhợt đến nỗi ngay cả một chút huyết sắc cũng không có.

Thân là thư ký kề cận lãnh đạo, mà cả xe cũng không thể lên ngồi, có thể thấy lãnh đạo bất mãn với y đến mức nào. Bây giờ, Trầm Kiến Khoa cho dù dùng đầu ngón chân để suy nghĩ, cũng biết cái chức thư ký phó bí thư tỉnh ủy này của mình đã chấm hết rồi.

Đừng nhìn Trầm Kiến Khoa bình thường rất ngon lành, rất có mặt mũi, ngay cả thư ký của thị trưởng và của các quan chức khác cũng phải nể mặt y vài phần, nói với y vài câu dễ nghe, đó là bởi vì sau lưng y có phó bí thư tỉnh ủy. Một rời xa phó bí thư tỉnh ủy, y cũng chỉ là một phó cán bộ cấp sở, so với Đàm Vĩnh Khiêm tuy cũng là phó cán bộ cấp sở, thì lại kém rất xa. Cái này giống như cũng là thái giám kề cận bên người hoàng thượng thời xưa, đừng nghĩ chẳng qua chỉ là một tên thái giám nhỏ nhoi, nhưng mà ngay cả quan to trong triều cũng đều nịnh bợ y. Nhưng một khi rời xa hoàng đế, ngay cả xách giày cho mấy vị quan to kia, y cũng không xứng.

Có thể thấy, thái độ của bí thư Đoạn Uy đối với y là đả kích lớn cỡ nào !

– Vĩnh Khiêm, lần này phải cám ơn cậu đó!

Trong xe số ba của tỉnh ủy, Đoạn Uy vỗ vỗ mạnh vào đùi của Đàm Vĩnh Khiêm, vẻ mặt trịnh trọng nói.

– Bí thư Đoạn, ông tuyệt đối đừng nói như vậy, nếu không có sự quan tâm dạy bảo của ông mấy năm nay, Vĩnh Khiêm. .. – Đàm Vĩnh Khiêm vội vàng nói.

– Cậu có ngày hôm nay, tuy cũng có nhờ tôi một chút, nhưng chủ yếu vẫn là tự cậu làm tốt. – Bí thư Đoạn Uy khoát khoát tay, ngắt lời nói.

Nghe Bí thư Đoạn Uy nói như vậy, Đàm Vĩnh Khiêm liền mở miệng muốn nói vài câu khiêm tốn, Đoạn Uy lại lần nữa khoát khoát tay, sau đó đổi đề tài, nói:

– Tôi muốn đổi thư ký khác, cậu thấy ai thích hợp thì đề cử cho tôi một người.