Chương 197: Thầy Trương cố lên!

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– A, là thấy Trương! – Thầy Trương đến rồi. – Thầy Trương cố lên.

– Thầy Trương, em yêu anh!

Chị em Tư Đồ Mỹ còn tới mức hét lên như vậy khiến người ta xấu hổ

Đám người Chu Quốc Lương và Vương Vũ không khỏi giật mình. Mới vừa rồi không khí còn trầm lặng, như thế nào đội cổ động viên của học viện Hoàn Công lại giống như ong vỡ tổ. Hơn nữa đều là thanh âm của nữ sinh, bao hàm sự cuồng nhiệt, giống như nhìn thấy ca sĩ thần tượng của mình.

Chẳng lẽ, hôm nay học viện Hoàn Công có nhiều nữ sinh đến như vậy đều là vì tên thư sinh họ Trương kia sao?

Trong lòng mang theo suy nghĩ, đám người Chu Quốc Lương và Vương Vũ theo bản năng nhìn về, phòng thay đồ. Quả nhiên Trương Vệ Đông đã mặc áo thi đấu màu lam bước ra. Khi đó, đám người Chu Quốc Lương không khỏi đỏ mắt, trong lòng quyết định lát nữa phải đánh ngã tên thư sinh này, khiến cho đám nữ sinh có mắt không trong kia phải nhận ra đâu mới là đàn ông thật sự.

Thật ra, đừng nói là đám người Chu Quốc Lương đỏ mắt, mà ngay cả đám người Tào Vĩnh An cũng vậy. Hơn nữa hiệp, vì muốn làm vẻ vang cho học viện mà bọn họ liều sống liều chết chơi bóng nhưng cũng không nghe thấy tiếng thét chói tai của đám nữ sinh này. Chẳng những họ không thét lên, mà người nào cũng tỏ vẻ có lòng nhưng không có lực, chẳng khác nào đến cho có. Không nghĩ tới Trương Vệ Đông đến trễ, bóng còn chưa cầm trên tay, nhưng đã khiến cho đám nữ sinh này hét lên chói tai. Thật sự là làm người ta tức chết.

Nhưng cũng may, bất kể như thế nào, Trương Vệ Đông cũng là người một nhà. Gương mặt thư sinh trắng trẻo của hắn đã kéo tới đội cổ động viên mạnh nhất từ lúc thành lập đội bóng rổ học viện Hoàn Công cho tới nay. Hiện tại gương mặt này lại tạo sóng ở hiện trường. Đây là chuyện tốt chứ không phải chuyện xấu.

Ít nhất banh chưa tới những tiếng thét chói tai cũng đủ áp bức người ta rồi. Ôm loại tâm trạng này, Tào Vĩnh An nói với Trương Vệ Đông: – Hảo tiểu tử, xem ra nếu cậu đến sớm một chút, chỉ với một bầu không khí như thế này thì chúng ta đã chiến thắng rồi.

Trương Vệ Đông cười nói:

– Mới hơn nữa hiệp thôi mà. Vẫn còn kịp.

Tào Vĩnh An thấy Trương Vệ Đông cho đến giờ này vẫn còn nói lời châm chọc như vậy, tức giận mắng:

– Còn kịp? Cậu cho rằng người ta ngồi không hay sao? Họ chính là đội vô địch năm vừa rồi đấy.

Trương Vệ Đông nghe vậy, không cười nữa, chỉ vào Vương Vũ đằng xa:

– Người kia tên gì vậy?

Trương Vệ Đông cũng không ngại người ta thấy tuổi hắn còn trẻ mà coi thường. Nhưng có người quá đáng trực tiếp liệt mình vào hàng đàn bà yếu đuối thì hắn cảm thấy không dễ chịu chút nào.

-Vương Vũ chơi ở vị trí trung phong, đối mặt với tên đó như thế nào đây? Mấy thằng này chỉ được cái miệng, đừng để ý đến.

Tào Vĩnh An nói. Trương Vệ Đông cười hắc hắc, nói:

– Đúng là có chút suy nghĩ như vậy. Tôi cho là anh ta thích hợp làm phụ nữ hơn. Không biết vì cái gì, khi Tào Vĩnh An nghe tiếng cười hắc hắc của Trương Vệ Đông, liền cảm thấy ớn lạnh. Y đang muốn nói Vương Vũ rất mạnh, thì tiếng còi báo hiệu hiệp đấu sau đã bắt đầu.

-Vệ Đông hãy chú ý tên đó.

Tào Vĩnh An cũng không dây dưa vấn đề Vương Vũ nữa, vỗ vai Trương Vệ Đông nói. Nửa hiệp còn lại, chuyện lật ngược tỷ số cũng là chuyện bình thường như cơm bữa. Nhưng đối với những cầu thủ nghiệp dư như bọn họ, lại còn đối phương là vô địch năm ngoái, nếu muốn thắng được thì đúng là chuyện không thể. Hiện tại, Tào Vĩnh An cũng chỉ có thể hy vọng thua đừng khó coi quá. Đối thủ là đội vô địch năm ngoái, chỉ cần điểm số không chênh lệch quá thì đối với học viện Hoàn Công mà nói mặc dù bại vẫn vinh.

-Không thành vấn đề.

Trương Vệ Đông cười, sau đó cùng với Tào Vĩnh An và các đội viên khác vào sân. Trương Vệ Đông vừa vào sân, liền cảm nhận được năm ánh mắt của đội kia đang nhìn hắn, tràn đầy vẻ địch ý.

Trương Vệ Đông vừa tiến vào, đám nữ sinh liền hét lên. Phát bóng mở màn chính là thầy giáo Tạ Quần của học viện Hoàn Công. Tạ Quần gần như không cần suy nghĩ, ném thẳng bóng cho Trương Vệ Đông. Hiện tại, hắn chính là niềm hy vọng của học viện.

Đội viên học viện Cơ điện đều nhìn chằm chằm vào Trương Vệ Đông, thấy hắn có bóng, lập tức có hai người tiến lên bọc đánh. Nhưng chưa đợi hai người này bọc đánh hoàn thành, Trương Vệ Đông đã giơ tay lên, quả bóng bay theo một đường vòng cung duyên dáng, rơi ngay vào lưới. Điểm số 18:40.

Động tác này của Trương Vệ Đông có thể nói là hết sức nhẹ nhàng mạnh lạc không hề có lấy một chút ngượng nghịu. Khi mọi người chưa hồi phục tinh thần thì bóng đã vào rổ.

Sân bóng rổ lập tức trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người đều không tin nhìn quả bóng nhảy tưng tưng trong rô.

Nhưng lập tức, cả căn phòng liền bùng nổ. Đội cổ động viên học viện Hoàn Công nhịn hơn nữa hiệp, tới lúc này cũng được thoải mái hơn rồi.

-Hảo tiểu tử, được lắm, cuối cùng cũng trổ tài.

Tạ Quần lập tức tiến lên đánh Trương Vệ Đông một quyền, cười ha hả. Còn Tào Vĩnh An thì không để mất cơ hội, làm động tác dụng cùi chỏ. Nhìn thấy Chu Quốc Lương vẫn còn chưa tin nổi, y hài lòng nói:

– Như thế nào?

– Thôi đi, chỉ may mắn mà thôi. Nói sao cũng chỉ mới được ba điểm.

Sau khi giây phút thất thần ngắn ngủi của Chu Quốc Lương qua đi, gã liền khinh thường bĩu mối. Chỉ mới ba điểm, số điểm của học viện Cơ điện vẫn còn cách hai mươi hai điểm. Chu Quốc Lương không tin một gã thư sinh có thể thay đổi toàn bộ trận đấu. Tào Vĩnh An cũng biết điều này, nhưng ngoài miệng vẫn không phục, cãi lại một câu:

– Cậu có bản lĩnh thì cũng làm như vậy cho tôi đi?

Chu Quốc Lương cũng giống như Tào Vĩnh An, là tiền đạo chính, nhưng giống như bán sức lao động. Ném rổ không thể, cản cũng không thể. Còn ném xa như Trương Vệ Đông, lại càng không thể. Nghe vậy gã cũng chỉ đành tức giận trừng mắt nhìn Tào Vĩnh An, sau đó quay người rời đi.

Học viện Hoàn Công ghi điểm nên quyền phát bóng chuyển sang cho học viện Cơ điện. Khi bọn họ phát động, Trương Vệ Đông cũng không trực tiếp cắt bóng. Nếu thật sự để cho bọn họ ngay cả phát bóng cũng không được thì trận đấu này cũng chẳng có gì đáng xem.

Bóng nhiều lần trắc trở, liền truyền đến chỗ trung phong Vương Vũ trong khu cấm. Vương Vũ so với Chu Quốc Lương cao 1m9 còn hơn một phân. Bóng vừa đến tay, y liền hét lớn một tiếng, dồn sức hai chân bật lên, chuẩn bị đập banh vào rổ.

Thấy Vương Vũ nhảy lên thật cao, dáng người khôi ngô trên không trung uy phong vô cùng, học viện Cơ điện đều sôi trào, âm ầm kêu:

– Hay!

Nhưng vừa lúc đó, một dáng người cao gầy đột nhiên phóng lên trời. Độ cao của người đó so với Vương Vũ còn cao hơn nữa cái đầu. Sau đó hai cánh tay thon dài, nhẹ nhàng vung lên trong không trung.

Bốp! Quả bóng trong tay Vương Vũ bị cản lại. Tiếng khen ầm ầm vừa nãy lập tức cạc cạc như con vịt bị mắc cổ, im bặt. Còn Vương Vũ thì không dám tin nhìn hai tay của mình. Vừa rồi rõ ràng là y có thể hùng bá khu cẩm, làm thế nào mà tên thư sinh kia như u linh đột nhiên xuất hiện. Điều làm cho y không thể tin được vì người đó chính là cái tên thư sinh mà y cho là đàn bà. Nhục nhã. Quả thực rất nhục nhã.

Nhưng không đợi Vương Vũ hồi phục lại tinh thần, Trương Vệ Đông đã dễ dàng lấy banh vào tay. Sau đó hắn cũng không thèm nhìn, bóng liền rời khỏi tay, bay qua trung tuyến, sau đó vững vàng rơi vào trong tay hậu vệ Lưu Hồng Hiệp của học viện Hoàn Công.

Lúc này, xung quanh Lưu Hồng Hiệp không ai cản trở nên dễ dàng chạy ba bước ném bóng vào rổ. Điểm số 20:40.

Đội cổ động viên của học viện Hoàn Công lại bùng lên tiếng thét chói tai lần nữa. Còn học viện Cơ điện trong lúc nhất thời có chút ủ rũ.

Học viện Cơ điện được phát bóng lần nữa. Khi bóng đến khu vực học viện Cơ điện, Vương Vũ vì muốn rửa mối nhục vừa rồi, lập tức thay đổi vị trí, nhấc tay ý bảo muốn banh. Vương Vũ có lợi thế về chiều cao. Chỉ cần bóng chuyền hơi cao một chút là y có thể chộp lấy. Cho nên, hậu vệ dẫn banh ngay từ khu vực ba điểm, sau khi đưa bóng lên rồi hạ xuống, nhìn chính xác, dùng hai tay chuyền bóng cho Vương Vũ.

Hai mắt Vương Vũ sáng ngời, thò tay muốn nhận banh. Vốn tưởng rằng quả banh này chắc chắn sẽ được năm tới tay, lại không nghĩ rằng Trương Vệ Đông đã để ý tới, làm sao cho y chộp được. Bước chân xê dịch, bóng người nhoáng lên một cái, sau đó duỗi tay vồ lấy, trực tiếp đập bóng xuống.

Vương Vũ nhìn thấy banh bay tới tay nhưng lại bị cái tên thư sinh mà y giễu cợt cản phá, không khỏi tức giận đến suýt nổ tung, tiến lên một bước, cũng không quan tâm đến việc có vi phạm luật hay không, thò tay phải gạt quả bóng trong tay Trương Vệ Đông. Nhưng tay của y vừa mới duỗi ra, Trương Vệ Đông tựa như bốn phương tám hướng đều có mắt, một lần nữa nhìn cũng không nhìn, chuyền bóng từ cự ly xa, khiến cho bóng trực tiếp rơi vào khu vực học viện Hoàn Công.

Hậu vệ Lưu Hồng Hiệp nhận banh, dưới tình huống không ai phòng thủ, liền nhẹ nhỏm chạy ba bước ném bóng. Điểm số 22:40.

Đội cổ động viên học viện Hoàn Công một lần nữa sôi trào, hô to thầy Trương cố lên. Lưu Hồng Hiệp hai lần được Trương Vệ Đông chuyền banh, cũng nhận được vài tiếng ủng hộ khiến cho y hưng phấn mặt đỏ rần. Công việc của ghi điểm thật nhẹ nhõm. Quả thực thổ địa này do ta làm chủ.

Có người vui mừng, dĩ nhiên là có người buồn bực. Trong đó buồn bực nhất chính là người bị lấy mất bóng. Chỉ là chẳng ai ngờ tới, học viện Hoàn Công vừa nãy như con mèo bệnh, mặc cho học viện Cơ điện chà đạp, sau khi Trương Vệ Đông đến, đột nhiên trở mình thành mãnh hổ hạ sơn. Hiệp đấu sau chưa tới ba phút đã ghi được bảy điểm.

Trong khi học viện Hoàn Công đang chờ đợi bên kia phát banh thì học viện Cơ điện xin tạm dừng. Hiện tại bọn họ đã ý thức được, Trương Vệ Đông chính là một kẻ uy hiếp. Trong bảy điểm kia, hắn chỉ ghi được ba điểm, nhưng bốn điểm còn lại cũng có công cắt banh và chuyền banh của hắn.

– Mẹ nó, tên kia có phải là khỉ không, như thế nào tay chân nhanh như vậy?

Vẻ mặt Vương Vũ buồn bực.

– Không cần quan tâm nó là khi hay là cái gì, mà nó chính là một cao thủ. Chúng ta phải đánh bẹp nó, tuyệt đối không để cho nó lấy được banh.

Chu Quốc Lương nói một cách nghiêm trọng.

-Tôi sẽ chú ý hắn thật kỹ. Tôi không tin bằng kỹ thuật cản bóng của mình lại không làm gì được nó.

Hai mắt Vương Vũ nảy sinh sự ác độc. Trong lúc học viện Cơ điện thương lượng kỹ thuật canh người, thì bên học viện Hoàn Công người nào cũng khí phách hiên ngang, ý chí chiến đấu dâng lên cao.

-Trận banh này hãy chơi cho thật thoải mái đi.

Lưu Hồng Hiệp hứng khởi nói. – Haha, Vệ Đông, rốt cuộc cũng trổ tài rồi. Cố gắng lên. Cứ duy trì tình huống như hiện tại thì chúng ta có thể chiến thắng.

Một lần nữa Tào Vĩnh An đĩnh đạc đám Trương Vệ Đông một quyền.