Chương - 19: Anh ba tôi một!

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Hai người Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa chưa bao giờ thấy Tô Lăng Phỉ tỏ vẻ nũng nịu như vậy, xương cốt đều mềm ra, thiếu chút nữa gật đầu đồng ý, may mà cuối cùng nhớ ra Tô đại mỹ nữ hỏi Trương Vệ Đông chứ không phải hỏi hai người bọn họ.

Đáng tiếc Trương Vệ Đông dù có thể thiếu thốn về kinh nghiệm sống nhưng chỉ số thông minh thì tuyệt đối cao chót vót. Buổi sáng đã bị Tô Lăng Phỉ cho ăn hành, giờ cử chỉ của cô khác thường như vậy, sao hắn không phát hiện ra đối phương đang có âm mưu, thiếu chút nữa mở miệng hỏi lại:

– Sao lại không có chỗ ăn cơm chứ? Chẳng phải là có căn tin sao?

May mà Lý Lệ đứng sau mở miệng rất đúng lúc:

– Tôi cũng vậy. Nghe tin Trương lão sư mới tới, khó mà có cơ hội đi ăn chực một bữa, lại được một phen náo nhiệt. Trương lão sư cũng không được phép keo kiệt nha!

Thấy Lý Lệ mở miệng nói vậy, Trương Vệ Đông cũng không tiện cự tuyệt, chỉ có thể đáp:

– Nếu Lý lão sư đã nói thế, vậy buổi tối chúng ta ra ngoài ăn một bữa đi. Chỉ có điều tôi mới tới, không am hiểu nơi này, địa điểm phiền cô quyết định.

Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Trương Vệ Đông phiền muộn không thôi. Vất vả lắm mới lấy lại được 2000 khối từ siêu thị, vốn tưởng rằng tháng này cơm áo không lo, xem ra lại phải chuẩn bị thắt lưng buộc bụng rồi.

Tô Lăng Phỉ thấy mình nũng nịu như vậy mà đối phương không để ý tới, hơn nữa Trương Vệ Đông còn nói là Lý lão sư chứ không phải cô, trong lòng vừa tức, vừa cảm thấy chua chát. Còn Lý Lệ thấy anh chàng đẹp trai Trương Vệ Đông khách khí với mình như vậy, trong lòng kích động vô cùng, nào nhớ trên đường đáp ứng Tô Lăng Phỉ tìm nơi nào đó giá cao một chút, chặt đẹp Trương Vệ Đông một phen. Nghe Trương Vệ Đông nói vậy, cô không chút nghĩ ngợi liền ra đòn:

– Vậy đi trang trại Đái Ký trên đường Dương Gia đi, chỗ đó toàn là những món ăn gia đình, không chỉ ngon, hơn nữa giá cả cũng rất hợp lý.

Mục đích của Tô Lăng Phỉ cũng phải chỉ đơn giản là làm thịt Trương Vệ Đông, cho nên khi thấy Lý Lệ chỉ đề nghị tới trang trại Đái Ký trên đường Dương Gia, khinh bỉ nhìn Lý Lệ một cái, nhưng cũng không phản đối.

– Vậy thì tới đó đi!

Nói xong, Trương Vệ Đông quay đầu nhìn hai người Đổng Vân Kiệt hỏi:

– Buổi tối hai người có rảnh không? Cùng đi chứ? Càng đông lại càng vui.

Có người mời cơm, lại có mỹ nữ đi cùng, Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa sao lại không rảnh cho được, vội vàng cười nói:

– Trương lão sư mời khách, đương nhiên là rảnh rồi.

Thấy Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa đồng ý, trong lòng Trương Vệ Đông thầm nghĩ vậy mời luôn cả Tần Hồng cho đủ bộ, vì vậy liền hỏi ý kiến mọi người:

– Tôi mời thêm cả giáo sư Tần nhá?

– Tôi thấy không nên, giáo sư Tần quá nghiêm túc, lại là lãnh đạo. Bà ấy có mặt chúng ta không được tự nhiên. Huống chi từ xưa đến nay bà ấy không thích liên hoan, anh gọi bà ấy cũng không đi.

Lý Lệ nói.

Trương Vệ Đông thấy Lý Lệ nói vậy, lại thấy đám người Đổng Vân Kiệt tỏ vẻ đồng ý, vì vậy vứt bỏ ý nghĩ kia.

Đường Dương Gia cách đại học Ngô Châu vài con đường. Buổi chiều sau khi hết giờ làm, hai người Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa đi xe đạp riêng xuất phát trước, còn ba người Trương Vệ Đông bắt taxi tới đó.

Nông trang Đái Ký làm ăn rất tốt, thường thường đều kín chỗ, nhưng do năm người tới khá sớm, cho nên đặt được một gian phòng nhỏ.

Trương Vệ Đông cầm menu, đảo qua một lần, thấy quả nhiên như lời Lý Lệ nói, không chỉ là những đồ ăn bình thường trong gia đình, hơn nữa giá cả cũng rất vừa túi, có thể thoải mái gọi một bàn đồ ăn. Sau khi gọi đủ đồ ăn, nhân viên phục vụ hỏi họ uống rượu hay gì?

Trương Vệ Đông không thích uống rượu, theo hắn thì tốt nhất vẫn là đồ uống khác. Nhưng hôm nay hắn mời khách, dù thế nào cũng phải tôn trọng ý kiến của họ, không thể để khách uống rượu còn hắn thì không, vì vậy trưng cầu ý kiến:

– Mọi người uống gì? Rượu hay gì khác?

– Tôi và tiểu Triệu sao cũng được, chủ yếu là xem ý kiến mọi người thế nào.

Đổng Vân Kiệt khách khí nói.

Trương Vệ Đông nghe vậy đương nhiên là chuyển mắt nhìn về phía hai người Lý Lệ và Tô Lăng Phỉ.

– Bia thì thôi, uống nhiều to bụng. Không bằng mọi người uống chút rượu đỏ đi? Chẳng những có thể dưỡng da còn khiến cơ thể thoải mái.

Tô Lăng Phỉ nói.

Thấy Tô Lăng Phỉ đề nghị uống rượu đỏ, ba người Lý Lệ kinh ngạc nhìn cô.

– Có vấn đề gì sao?

Tô Lăng Phỉ thấy ba người Lý Lệ nhìn chằm chằm mình, tức giận hỏi.

– Khụ khụ, không có gì, không có gì.

Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa vội vàng nói.

– Có chút vấn đề nha, tôi nhớ rằng cô chưa từng chủ động nói uống rượu.

Lý Lệ khó hiểu hỏi.

Tô Lăng Phỉ thấy Lý Lệ hỏi, mặt hơi đỏ lên, liếc mắt nhìn Trương Vệ Đông, nói:

– Trương lão sư mới tới, đương nhiên phải cho anh ấy chút mặt mũi, uống với anh ấy vài chén.

– Uống vài chén?

Ba người Lý Lệ nghe vậy, giống như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, sắc mặt thay đổi. Sau đó họ đều nhìn về phía Trương Vệ Đông, trong mắt hiện vẻ thương cảm, không đành lòng, giống như Trương Vệ Đông đột nhiên trở thành một kẻ rất đáng thương.

Trương Vệ Đông lại không chú ý tới thái độ của ba người, hắn nghe Lý Lệ nói dường như Tô Lăng Phỉ hiếm khi uống rượu, lần này vì hắn mà phá lệ, do đó không khỏi nhớ tới phát sinh gây hiểu lầm hôm trước nên mình đã lạnh nhạt với cô trong căn tin trưa hôm nay, trong lòng không khỏi có chút áy náy, cảm thấy Tô Lăng Phỉ là nữ nhân không chỉ có ngực lớn mà cũng rất rộng lượng, mình là nam nhân nhưng lại có chút hẹp hòi rồi.

Nghĩ như vậy, Trương Vệ Đông hào khí bừng bừng, nói:

– Tô lão sư đã nể tình như vậy, chút nữa tôi nhất định phải uống vài chén với cô.

Trương Vệ Đông vừa nói lời này, ánh mắt ba người Lý Lệ nhìn hắn càng lộ rõ vẻ thương hại, mà trên mặt Tô Lăng Phỉ hiện vẻ đắc ý vì gian kế đã thành, lại nở nụ cười đầy quyến rũ:

– Đây là anh nói đó nha, đến lúc đó không được chơi xấu, không chịu uống nha!

– Đương nhiên.

Nói xong, Trương Vệ Đông quay đầu kêu nhân viên phục vụ cầm hai bình Trường Thành Kiền Hồng tới.

Rất nhanh, rượu và thức ăn đã được bê lên, nhân viên phục vụ mở chai, rót cho mỗi người nửa chén.

Nhìn chất lỏng màu đỏ tươi trong chén, Tô Lăng Phỉ càng tươi cười hơn, đôi mắt như nước hồ thu nhìn Trương Vệ Đông, trên mặt hiện lên vẻ phong tình:

– Trương lão sư, tôi rất ít khi uống rượu, tửu lượng cũng rất kém. Nhưng mấy khi văn phòng có một lão sư trẻ tuổi lại đẹp trai như anh, dù thế nào cũng phải cạn chén với anh đã.

Thấy Tô Lăng Phỉ kiều diễm mê người như vậy, nói chuyện lại vô cùng dễ nghe, trong lòng Trương Vệ Đông cảm thấy rất vui vẻ, lại cảm thấy trước kia mình đã quá cẩn thận. Vì vậy hắn vội nâng chén, khẽ cụng ly với Tô Lăng Phỉ, hào sảng nói:

– Tô lão sư đã khách khí rồi, chén rượu này, tôi trăm phần trăm, cô tùy ý.

Những lời này của Trương Vệ Đông vừa ra, vẻ thương hại trên mặt ba người Đổng Vân Kiệt càng lúc càng đậm, trong lòng thầm thở dài. Thôi xong, thằng này hôm nay chỉ có nước lết về phòng!

Khi ba người đang thở dài, Trương Vệ Đông đã ngửa đầu, đổ hết chén rượu vào miệng, trên khuôn mặt trắng nõn bắt đầu ửng hồng.

– Tửu lượng của Trương lão sư khá lắm. Nếu Trương lão sư đã thoải mái như vậy, tửu lượng của tôi lại kém, chén thứ nhất này thì đương nhiên phải hết rồi. Chỉ có điều lát nữa tôi nhiều nhất chỉ có thể uống một nửa, điểm này anh phải nhường phụ nữ chứ!

Tô Lăng Phỉ thấy Trương Vệ Đông nâng ly uống hết, nhíu mày, sau đó ngửa đầu uống hết nửa chén rượu đỏ kia.

Thấy Tô Lăng Phỉ vẻ mặt đau khổ uống hết chén rượu, khuôn mặt xinh đẹp bắt đầu đỏ lên, dưới ánh đèn lộ vẻ mê người, Trương Vệ Đông không nhịn được thốt lên:

– Được, cho dù tôi ba chén, cô một chén cũng không sao.

Phụt! Phụt! Phụt!

Ba người Lý Lệ nghe vậy, rượu trong miệng đều phun ra, vội vàng lấy khăn giấy lau.

Tô Lăng Phỉ thấy vậy trừng mắt liếc ba người, sau đó nhìn Trương Vệ Đông, tủm tỉm cười nói:

– Trương lão sư quả nhiên là nam nhân chân chính, cứ quyết định vậy đi. Chút nữa anh ba tôi một, không cho phép anh chơi xấu.