Chương 175: Lãnh đạo đã đến

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lời nói này của Vu Thịnh Chi khiến cho Trung đội trưởng có chút tức giận. Xảy ra tai nạn xe cộ lớn như vậy, xe cứu thương chậm chạp không đến.

Hiện tại đến rồi, người còn chưa cứu được một ai người khác.

Nhung Trung đội trưởng vẫn có chút cố kỵ. Đối mặt với sự chất vấn của Vu Thịnh Chi, liền cố đè nén cơn giận, bình tĩnh nói:

– Có chịu trách nhiệm hay không thì chưa đến phiên một Phó chủ nhiệm như anh nói, mà cần phải do ban lãnh đạo cấp cứu tai nạn giao thông và Y tế quyết định.

Đối với tai nạn giao thông nghiêm trọng, tỉnh thành phố cũng có quy định đặc biệt. Không chỉ yêu cầu cảnh sát giao thông, nhân viên phòng cháy chữa cháy, nhân viên y tế phải chạy đến hiện trường đầu tiên, mà còn phải có ban lãnh đạo cấp cứu và Y tế. Sau khi lãnh đạo cục Công an, lãnh đạo thành phố nhận được thông báo cũng phải lập tức ra chỉ thị và chạy đến hiện trường.

Trong tai nạn giao thông lần này, có ba người chết ngay tại chỗ, hơn mười người bị thương, hoàn toàn liệt vào tai nạn giao thông đặc biệt nghiêm trọng. Theo lý thuyết, ngoài ban lãnh đạo cứu hộ tai nạn giao thông và y tế, lãnh đạo cục Công an, lãnh đạo thành phố cũng sẽ khẩn cấp đuổi tới hiện trường. Nhưng lần này, bởi vì có Trương Vệ Đông hỗ trợ, trong thời gian cực ngắn cứu các hành khách bị kẹt trong xe ra. Cho nên, rất có thể lãnh đạo còn chưa chạy tới thì công việc cấp cứu đã xong.

Vũ Thịnh Chi thân là bác sĩ khoa Cấp cứu bệnh viện thành phố tất nhiên hiểu được quy định này. Nghe Trung đội trưởng phản bác như vậy, sắc mặt Vu Thịnh Chi lập tức lúc trắng lúc xanh, một hồi lâu mới nói:

– Được, bây giờ tôi lấy danh nghĩa người phụ trách của bệnh viện nhân dân thành phố và đội cấp cứu nói cho anh biết, vị này….

– Đây là giấy phép hành nghề thầy thuốc của tôi. Bác sĩ Vu nên tranh thủ thời gian phân công người cứu giúp đi.

Trương Vệ Đông rốt cuộc đã tạm thời ổn định được thương thế của người bị thương. Thấy Trung đội trưởng giằng co với Vu Thịnh Chi, liền vội vàng móc giấy phép hành nghề thầy thuốc ra. Tuy nói thái độ của Vu Thịnh Chi không đúng, nhưng dù sao sự việc cũng khẩn cấp, cũng có thể hiểu được.

Sau khi đưa giấy phép hành nghề thầy thuốc cho Vu Thịnh Chi xem xong, Trương Vệ Đông lập tức đặt hai tay lên người bị thương, nhẹ nhàng xoa bóp. Một tia chân nguyên lặng yên phát động, nối liền xương cốt bị đứt gãy của người bị thương.

Vu Thịnh Chi cũng không nghĩ tới gã thanh niên trẻ tuổi này lại thực sự có giấy phép hành nghề thầy thuốc như vậy, liền sửng sốt, sau đó tiếp nhận lấy. Còn vị Trung đội trưởng thì âm thầm thở phào một hơi. Tuy y thuật của Trương Vệ Đông rất thần kỳ, nhưng chính vì quá thần kỳ, ông ngược lại lại nghĩ rằng Trương Vệ Đông sẽ không có giấy phép hành nghề.

Chẳng qua, ánh mắt Vu Thịnh Chi quét qua giấy phép hành nghề thầy thuốc, sắc mặt liền trầm xuống, trong mắt lộ ra sự khinh bỉ không chút che giấu.

Đây là giấy phép hành nghề Trung y. Không chỉ vậy, giấy phép này chỉ được cấp trước lễ quốc khánh có ba ngày.

Một bác sĩ Trung y tham dự tình huống cấp cứu như vậy, vốn đã có chút khoa trương. Hơn nữa, lại là bác sĩ Trung y vừa mới được cấp phép. Như vậy, không những là khoa trương mà quả thực hết sức hoang đường.
– Lập tức dừng tay cho tôi. – Vu Thịnh Chi hét lớn một tiếng. Lúc này đã mười phần tức giận.

Chỉ là một bác sĩ Trung y mới ra trường, vậy mà cũng dám lên mặt hù người trước mặt Phó chủ nhiệm.

Trương Vệ Đông rốt cuộc nhíu mày. Dù tư tưởng của hắn tương đối đơn thuần. Người ta nói giấy phép hành nghề, hắn liền đưa ra giấy phép hành nghề. Không nghĩ tới sau khi đưa ra, đối phương vẫn bày ra tư thế chính sự không làm, ở chỗ này dây dưa không rõ. Nhưng lúc này hắn đang tận lực nối xương cho người bị thương, thật cũng không có thời gian để ý đến Vu Thịnh Chi.

– Lỗ tai cậu điếc à? Còn không dừng tay? Đây là chuyện mà Trung y các người có thể nhúng tay sao? Quả thực hồ đồ.

Vu Thịnh Chi thấy Trương Vệ Đông không để ý đến y, giống như mèo bị giẫm trúng đuôi, liền nổi trận lôi đình, nét mặt lộ vẻ xem thường. Nhưng vị Trung đội trưởng mặt trầm xuống, như ôn thần đứng ở đằng sau Trương Vệ Đông, y không dám tiến lên động thủ.

Két một tiếng, Trương Vệ Đông cuối cùng đem mảnh xương gãy cuối cùng của người bị thương nối lại, sau đó âm trầm đứng lên. Vốn sau khi Vu Thịnh Chi xem qua giấy phép hành nghề của hắn mà còn bảo hắn dùng tay, trong nội tâm Trương Vệ Đông đã có chút căm tức, nhưng cũng không định so đo với y. Dù sao tất cả mọi người cũng là vì người bị thương, đợi sau khi công tác cấp cứu hoàn tất, sẽ lập tức đưa giấy chứng minh cái gì là bác sĩ Chủ nhiệm, chuyên gia tổ công tác chữa bệnh cho Vu Thịnh Chi xem, thầm nghĩ như vậy thì có thể nói rõ tư cách tham gia cấp cứu của mình. Không nghĩ tới câu sau của Vu Thịnh Chi đã đánh chết toàn bộ Trung y, lửa giận trong lòng rốt cuộc dâng lên.

– Ai nói cho anh biết Trung y không thể tham gia cấp cứu? Ai cho anh quyền nói những lời này? ánh mắt của một người bác sĩ như anh đặt ở đâu? Rốt cuộc là anh đang ngó chừng tôi hay là chú ý đến bệnh nhân của tôi? Hừ!

Trương Vệ Đông liên tục chất vấn, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng, đoạt lấy giấy phép hành nghề của mình, quay đầu nói với Trung đội trưởng:

– Người này xương sườn đứt gãy nhiều chỗ. Tôi đã giúp nối lại. Anh hãy tận lực đưa người bị thương lên xe cứu thương, đưa đến bệnh viện tiếp tục điều trị. Còn có cô bé kia nữa. Tình huống tương tự như vậy.

– Vâng! – Trung đội trưởng lập tức nghiêm nghị đáp, rồi chỉ huy người hỗ trợ.

Trương Vệ Đông nhẹ gật đầu, sau đó đi nhanh đến chỗ một người đàn ông lớn tuổi đang bị xuất huyết động mạch. Lúc này đang có một y tá dùng băng gạc cầm máu cho ông.

– Xin chào, tôi là bác sĩ. Trước để tôi xử lý cho ổn liệu. – Trương Vệ Đông nói.

Sự cố hiện trường rất nghiêm trọng. Y tá vừa đến liền khẩn trương cấp cứu ngay. Cho nên mặc dù nghe được Phó chủ nhiệm Vu đang tranh chấp gì đó với người khác, nhưng cũng không nghe rõ, thành ra không biết sự việc như thế nào. Nghe Trương Vệ Đông nói mình là bác sĩ, mặc dù hơi kinh ngạc, nhưng vội đưa tay lau mồ hôi trán, nói,

– Được!

Cô y tá trưởng rất xinh đẹp. Trương Vệ Đông mỉm cười với cô, sau đó lấy ra hai cây ngân châm.

Y tá thấy Trương Vệ Đông lấy ra hai cây ngân châm, ánh mắt liền mở to. Từ khi làm y tá đến tận bây giờ, cô chưa từng thấy qua có người dùng ngân châm cầm máu cho người bị thương.

Nhưng trong lúc y tá kinh ngạc, cây ngân châm trong tay Trương Vệ Đông đã rơi xuống.

– Được rồi, cô buông tay ra đi.

Trương Vệ Đông thấy y tá vẫn còn dùng sức đề vết thương, sợ buông tay máu sẽ phụt ra, vừa thu hồi cây ngân châm, vừa gật đầu.

Bởi vì Trương Vệ Đông là bác sĩ, y tá tuy có chút không tin hắn châm cứu thần kỳ như vậy, nhưng vẫn bán tín bán nghi buông lỏng tay ra. Sau khi buông ra, cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô y tá liền mở to. Mới vừa rồi máu còn chảy không ngừng, vậy mà giờ đây nó đã dừng
lại.

– Chuyện tiếp theo giao cho cô.

Trương Vệ Đông thấy cô ý tá há hốc mồm, bộ dạng nghi hoặc thì đứng dậy cười nói. Sau khi nói xong lại vội vàng đến cứu giúp bệnh nhân bị thương còn lại.

Vu Thịnh Chi thấy vị tiểu bác sĩ Trung y Trương Vệ Đông, còn có vị Trung đội trưởng đội phòng cháy không để Phó chủ nhiệm y vào mắt. Thực tế, lời nói của Trương Vệ Đông càng khiến cơn tức giận của y trào lên.

Chỉ là một bác sĩ Trung y nhỏ nhoi, lại dám dùng khẩu khí răn dạy nói chuyện với một bác sĩ Phó chủ nhiệm như y. Quả thực là phản thiên mà. Thậm chí, lời nói của Trương Vệ Đông với Trung đội trưởng rơi vào tai Vu Thịnh Chi thì lại càng vớ vẩn đến cực điểm. Căn bản chăng đáng tin tưởng. Cho nên, cũng không thèm nhìn tình huống của người bị thương đang nằm trên mặt đất. Nếu không thì y sẽ suy nghĩ lại lời nói của Trương Vệ Đông.

Nhưng từ điểm đó cũng có thể thấy đánh giá của Trương Vệ Đông về y là đúng. Thân là một bác sĩ, Vu Thịnh Chi xác thực không đặt người bệnh lên hàng đầu. Nếu y chịu khó quan sát người bệnh một chút thì ít nhất sau khi xem qua giấy phép hành nghề của Trương Vệ Đông xong thì sẽ đi cấp cứu cho bệnh nhân khác ngay. Bất kể nói như thế nào, Trương Vệ Đông đã có giấy phép hành nghề. Dưới loại tình huống này, nên cùng nhau hỗ trợ cấp cứu. Thân là một bác sĩ Phó chủ nhiệm phải nhanh chóng ra tay, chứ không nên dùng ánh mắt nhìn người, càng không nên có thành kiến với Trung y. Trong lúc Vu Thịnh Chi tức giận sôi sục, thì có hai chiếc Audi ngừng lại, từ trong xe vội vã nhảy xuống bốn năm người. Người dẫn đầu là tổ trưởng ban lãnh đạo cấp cứu tai nạn giao thông và y tế, Cục trưởng cục Y tế thành phố Ngô Châu Lâm Chí Hùng. Theo sát cạnh ông là Viện trưởng bệnh viện Nhân dân thành phố Vu Phái, là thành viên thứ hai của ban lãnh đạo, cũng là chủ của Vu Thịnh Chi. Vu Thịnh Chi tuổi còn trẻ mà đã có thể ngồi lên chức Phó chủ nhiệm, phần lớn là nhờ mối quan hệ không thể tách rời này.

Vu Thịnh Chi thấy Cục trưởng cục Y tế và chủ của mình đang chạy tới, trong mắt không khỏi hiện lên chút hả hê và hung ác. Sau đó bước nhanh tới đón tiếp.

– Thịnh Chi, tình huống như thế nào?

Vu Phải gật đầu rồi hỏi Vu Thịnh chi

– Báo cáo Cục trưởng, viện trưởng, tình huống không ổn. Ba người chết, hơn mười người bị thương. – Vu Thịnh Chi giả bộ đau khổ nói.

– Hơn mười người là bao nhiêu người? Bị thương nặng là bao nhiêu?

Lâm Chí Hùng nghe vậy, sắc mặt không khỏi trầm xuống. Tai nạn giao thông đặc biệt lớn như vậy là chuyện rất quan trọng, sao có thể dùng con số hơn mười người để khái quát được chứ? Thực tế, người bị thương nặng rất có khả năng làm tăng con số tử vong. Cho nên con số phải rất chính xác.

Thấy vẻ mặt Cục trưởng bất mãn, Vu Phái không khỏi âm thầm tức giận Vu Thịnh Chi quá mức hồ đồ. Tại sao có thể dùng con số không rõ ràng để khái quát chứ. Chẳng qua, Vu Thịnh Chi cũng là cháu họ của ông, thân là chú, luôn phải che chở cho y, đành phải tiến lên giải vây nói:

– Thịnh Chi, cháu làm sao vậy? Cho dù là nóng lòng cứu người, nhưng những vấn đề mấu chốt như vậy cháu phải tìm hiểu rõ ràng chứ?

– Vâng, vâng, là cháu sơ suất. Cháu lập tức đi tìm hiểu rõ ràng ngay.

Đối mặt với Cục trưởng cục Y tế và người chú Viện trưởng của mình, Vu Thịnh Chi hoàn toàn mất hết vẻ kiêu ngạo lúc trước, nghe vậy liền nhẹ nhàng thơ ra, sau đó vội vàng nói.

Cục trưởng cục Y tế Lâm Chí Hùng nghe xong, lập tức sắc mặt hơi trì hoãn nói: – Hết thảy phải lấy mạng sống con người làm trọng, phải tận lực an bài cứu giúp. Nói xong, ánh mắt Cục trưởng liền chậm rãi đảo qua hiện trường, rất nhanh liền nhìn thấy Trương Vệ Đông đang dùng ngân châm châm cứu cho người bị thương, liền ồ lên một tiếng, sau đó chỉ vào Trương Vệ Đông, hỏi:

– Viện trưởng Vu, chàng thanh niên kia cũng là người của bệnh viên Nhân dân à?