Chương 294:

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Không có gì, ngắm nhìn một lúc không được sao? – Lăng Phỉ đột nhiên tỉnh táo lại, quắc mắt giận dữ nhìn Trương Vệ Đông.

Chỉ là lúc nói ra những lời này, trong lòng cô có chút chua chát, rất muốn đá cho Vệ Đông mấy cái.

– Được được, tất nhiên là được rồi. Thế nhưng xin cô đừng nhìn chăm chú quá có được không? Nếu không người khác lại tưởng cô thích tối đó. – Trương Vệ Đông nhún vai nói.

Tô Lăng Phỉ nghe thấy vậy quay đầu nhìn từ phía xung quanh, phát hiện ra quả nhiên không ít người đang vụng trộm hướng ánh mắt về phía hai người bọn họ, trong đó có không ít người là giáo viên của học viện.

Tô Lăng Phỉ đỏ mặt, sau đó không chịu được nữa, thò chân dưới bàn đá cho Trương Vệ Đông một cái, hạ giọng nói:

– Thích gì cái đồ háo sắc như anh, nằm mơ đi!

– May mà tôi không thích nằm mơ, nếu không thì rắc rối to rồi. – Trương Vệ Đông biết rõ việc đắc tội với cô gái này vào thời điểm hiện tại không phải là việc làm sáng suốt, nhưng thấy bộ dạng mặt đỏ xấu hổ của cô, vẫn không nhịn được mà vẫn phải thốt lên một câu.

– Anh! – Tô Lăng Phỉ thấy biểu cảm hả hê của Trương Vệ Đông, dù biết không phải là cố ý, nhưng vẫn bực tức cầm dĩa lên ăn.

Thế nhưng, khi Tô Lăng Phỉ vừa cầm dĩa lên, Trương Vệ Đông cũng quay đầu nhìn chằm chằm nhìn cái đĩa thức ăn trên tay giáo sư Tần.

Trên địa chất đầy các loại thức ăn giàu protein đủ cho hai người ăn như thịt nướng, lạp vườn, trứng gà.

– A! không phải chứ giáo sư Tần, phải ăn nhiều như vậy sao. – Trương Vệ Không không khỏi kinh ngạc thốt lên.

– Nhiều gì mà nhiều? Tuổi còn trẻ, lẽ nào không ăn hết nổi chỗ thức ăn cỏn con này, hơn nữa lát còn phải leo núi kìa. – Giáo sư Tần Hồng quắc mắt nhìn Vệ Đông, sau đó đặt đĩa thức ăn trước mặt cậu ta, nói một cách không khách khí:

– Ăn hết đi nha.

Trương Vệ Đông nhìn Tần Hồng, rồi lại nhìn xuống đống thức ăn trước mặt, cuối cùng vẫn giả bộ nhăn mặt nói:

– Dạ vâng.

Hắn lập tức vùi đầu vào ăn ngấu nghiến.

Tần Hồng thấy Trương Vệ Đông vẻ mặt khổ sở ăn ngấu nghiến, không nhịn nổi phá lên cười, nhìn ánh mắt cậu ta cũng thấy một cảm xúc không nói thành lời. Trong khi đó, Tô Lăng Phỉ sớm đã đặt dĩa xuống nhìn bộ dạng của tên háo sắc ngồi đối diện mà không rõ tại sao lại nặng trĩu trong lòng.

Ăn! Ăn! Ăn cho thành một tên béo lù, xem sau này anh còn có thể ra ngoài thông đồng với gái làm bậy nữa không? Tô Lăng Phỉ nghiến răng chửi thầm trong lòng.

Ngọn Thiên Du là ngọn núi mà đa số du khách đến núi Vũ Di đều trèo lên đây, nói là núi nhưng chẳng khác nào một khối đá. Nó được mệnh danh là hòn đá nham thạch nguyên vẹn lớn nhất thế giới, sừng sững giữa trời, vậy nên có câu “một hòn đá chơi cả ngày”.

Ngọn Thiên Du này có độ cao hơn bốn trăm mười mét so với mực nước biển, nhìn từ phía xa có thể thấy một ngọn núi nguy nga đứng sừng sững, một bức tường đá dọc lưng núi, chỉ có một đường hẹp lên núi mà chật ních những người leo núi, giống như một dòng nước chảy ngược lên trên, quanh co khúc khuỷu. Khi đứng dưới chân núi, ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy một bình địa đá cao vạn trượng, nhưng giống như sắp ập xuống, khiến người ta có cảm giác khó thở đến nổi da gà. Lại ngắm nhìn đoàn người đang men theo lối mòn lên núi, vì ngọn Thiên Du khá dốc, lại ít cây, nhìn có vẻ rất nguy hiểm, cứ như thể trượt chân một cái là rơi luôn xuống vực sâu, khiến người ta chưa bắt đầu leo núi mà hai chân đã mềm nhũn rồi.

Trương Vệ Đông hiện giờ như người có thể bay lên được, đứng dưới chân núi mà chẳng hề có cảm giác nổi da gà, cũng như cảm giác hai chân mềm nhũn, thế nhưng giáo sư Tần Hồng trước đó còn tràn đầy tự tin tại bữa ăn sáng, giờ có chút muốn bỏ cuộc rồi, sắc mặt cũng tái nhợt đi.

Núi cao, khúc khuỷu, bình thường giáo sư Tần Hồng đâu có sợ, nhưng hôm nay lại là một ngày đặc biệt, thật là có chút lo lắng không yên.

– Cô đừng sợ, đã có tôi ở đây. – Tần Hồng đang lo lắng, do dự có nên đứng dưới chân núi chờ mọi người hay không thì nghe bên tai vang lên giọng Trương Vệ Đông.

Tần Hồng quay đầu nhìn Vệ Đông đang mỉm cười nhìn mình, bỗng trong lòng an tâm phần nào. – Đây là câu nói đấy nhé, đến lúc đó đừng có leo đến mức mất hút đó. – Tần Hồng cười nói.

– Cô yên tâm, cứ cho là leo không thấy người đầu đi, nhưng chỉ cần cô gọi to hai tiếng Vệ Đông, em sẽ lập tức xuất hiện trước mặt cô. – Trương Vệ Đông cười đáp.

– Miệng lưỡi giảo hoạt, cậu cho rằng mình là Tôn Ngộ Không sao? Hô to ba tiếng là có thể xuất hiện ngay? Hơn nữa, đường lên ngọn núi hẹp thế này, cậu nghe thấy tiếng tôi gọi cũng không quay đầu lại được ấy.

Tần Hồng nghe vậy không nhịn được liền giơ tay gõ đầu Trương Vệ Đông, nhưng vừa giơ tay lên liền đỏ mặt hạ tay xuống. Ở đây nhiều người phức tạp, hơn nữa đa số là các giáo viên trong học viện, cử chỉ thân mật quá cũng không hay.

– Dù tôi không phải là Tôn Ngộ Không, nhưng tôi có thể bay giống Hầu Vương, đến lúc đó cô gọi tôi, tôi bay qua ngay. – Trương Vệ Đông thành thật nói.

Giáo sư Tần Hồng đương nhiên không thể tin lời nói hàm hồ của Vệ Đông, nghe thấy vậy tức giận trợn mắt nhìn Vệ Đông, nói:

– Mau đi đi, không nhanh lại tụt lại phía sau đó.

Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng Tần Hồng lại cảm thấy ấm áp.

Trương Vệ Đông cười cười, rồi cùng Tần Hồng và mọi người đi men theo lối mòn lên núi. Hắn biết chắc chắn Tần Hồng sẽ không tin lời của hắn, nếu không hắn cũng chẳng dám nói ra câu này.

Đúng như lời Tần Hồng nói, đường lên núi hẹp vô cùng, đều là các bậc đá tạc trên vách núi cheo leo, một khi đã hòa vào dòng người leo lên núi thì chỉ có thể tiến lên phía trước. Đừng nói chuyện quay xuống, ngay cả dừng lại nghỉ còn khó khăn, bằng không rất dễ tạo thành giao thông ùn tắc”, tốt nhất nên thực hiện theo như câu nói thời xưa: “một kẻ làm quan cả họ được nhờ.”

Thế nhưng, càng leo càng cao, Vũ Di Sơn đẹp như tranh phong thủy cũng hiện dần ra trước mắt. Mây trời lồng lộng, núi đồi lửng lơ. Dòng suối quanh co thanh bình chảy quanh các ngọn núi. Trong tấm màn xanh của núi rừng, có tiếng trục lay động, mây vờn quanh sườn núi, chim đua hót, hoa tỏa hương, thật khiến người ta như lạc vào trong tiên cảnh.

Cảnh sắc tuy vô cùng đẹp đẽ, nhưng Tần Hồng do nguyên nhân sức khỏe, cảm thấy lơ lửng giữa không trung, lên không lên được, mà xuống cũng không xong, trong lòng thấy chút hối hận vì quyết tâm trước đó.

Đúng lúc này, trước mặt Tần Hồng xuất hiện một cánh tay đỡ lấy cô.

Tần Hồng kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy Trương Vệ Đông đang mỉm cười, thò tay tới trước mặt nàng.

Trong lòng lông bông ấm áp hắn, đưa tay vén mái tóc rủ, nở một nụ cười mê người với Trương Vệ Đông, sau đó nhẹ nhàng đặt tay mình vào lòng bàn tay của hắn.

Lập tức Tần Hồng nhận thấy, cánh tay trắng, thanh thoát kia lại vô cùng có lực, nắm lấy cánh tay đó, toàn thân không những yên tâm hơn, mà leo lên núi cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Học viện Hoàn Công làm thành một đội, ngoại trừ mấy người leo rất nhanh hoặc quá chậm thì đại đa số mọi người luôn đi cùng nhau. Vẻ đẹp đoan trang, nghiêm túc đến mức thần thánh cũng không mạo phạm được giáo sư Tân Hồng, vậy mà Trương Vệ Đông lại nắm chặt cánh tay trắng nõn của cô, đương nhiên mọi người đều nhìn thấy rõ.

Nhất thời, không ít giáo viên của học viện Hoàn Công cứ nhìn chằm chằm đến mức trượt chân, thiếu chút nữa thì lao xuống vực sâu vạn trượng. Nhất là mấy thầy giáo có tình ý với giáo sư Tần nhưng không có gan thổ lộ, chỉ để trong lòng, họ cứ nhìn hai bàn tay nắm chặt lấy nhau kia, rồi thấy hối hận đến mức xém chút nữa là muốn nhảy xuống dòng suối chín khúc dưới chân núi kia rồi.

Sớm biết như vậy thì cũng có thể nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô phó viện trường học viên xinh đẹp kia rồi, vừa rồi nên theo sát Tần Hồng không rời nửa bước, thế nhưng lại bị cái tên mặt búng ra sữa Trương Vệ Đông nhanh chóng cướp mất một bước, vừa thích thú lại vừa kéo gần quan hệ với lãnh đạo.

Đương nhiên, người có phản ứng rõ nhất, không ngoại trừ Lý Trọng Mông và Tô Lăng Phỉ.

Lý Trọng Mông đương nhiên không phục với biểu hiện của Trương Vệ Đông ở mọi nơi mọi lúc, hiện giờ lại càng khoa trương, đến bàn tay của phó viện trưởng học viện cũng nghiêm nhiên nắm lấy rồi. Trong khi đó, Tô Lăng Phỉ càng tức giận khi thấy Trương Vệ Đông cùng người thầy kiêm lãnh đạo của mình tay nắm chặt tay.

Cái tên chết tiệt này, quả là quá vô liêm sỉ mà, đến ngay cả giáo sư Tần mà cũng dám chiếm tiện nghi.

Trong lòng của Tô Lăng Phỉ luôn là những lời trách cứ Trương Vệ Đông. Chỉ là cô tuyệt đối không ngờ rằng, tên tiểu tử này đến giáo sư Tần mà cũng to gan dám động vào, hơn nữa lại còn trắng trợn như vậy!

– Chậc chậc, chú em này của ta đúng là giỏi mà. – Đang trong lúc Tô Lăng Phỉ hậm hực trong lòng, Lý Lệ đi trước mặt cô lại thốt lên một lời như thêm dầu vào lửa.

Tô Lăng Phỉ nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn thiếu chút nữa méo xệch đi, nhưng cô lại không có cách áo phản bác lại.

Bàn tay nhỏ bé của nữ viện phó xinh đẹp kia biết bao nhiêu năm làm gì có thầy giáo nào trong trường được chạm qua? Ngoại trừ những cái bắt tay xã giao thông thường, chớp nhoáng? Không, phải nói là cả một đại học Ngô Châu cũng chưa có ai được nắm tay cô. Thế nhưng Trương Vệ Đông lại phúc vận đến thế, vừa mới đến được mấy tháng đã có thể quang minh chính đại nắm tay cô ấy rồi.

– Có gì lợi hại chứ? Chẳng qua là kẻ tiểu nhân lợi dụng lúc người ta khó khăn mà thôi. – Một hồi sau, Tô Lăng Phỉ mới cắn răng lên tiếng.

– Cứ cho là tiểu nhân đi nữa, thì cậu ta cũng là một tiểu nhân lợi hại. – Lý Lệ quay đầu thấp giọng nói.

Câu nói này của Lý Lệ như một đòn giáng lên đầu Tô Lăng Phỉ, phải một lúc lâu sau mới chán nản nhận ra, đúng như lời cô ấy nói! Như chính bản thân Tô Lăng Phỉ đây, ngoài miệng măng người ta là đồ háo sắc, nhưng rốt cuộc thì sao? Người ta đến đôi gò bồng đảo giữ gìn bao năm cũng cho đối phương ngắm nhìn rồi, quần áo cũng cởi rồi, thậm chí sau này cũng hôn rồi. Nhưng cô thì sao, ngoài việc nghiến răng trách mắng những từ như háo sắc, lưu manh, bình thường cũng chỉ nói cười với cậu ấy, không khác gì những người bạn.

Nếu như dùng lời nói của Lý Lệ để hình dung, thì đúng là “cứ coi là kẻ háo sắc, nhưng là một kẻ háo sắc vô cùng lợi hại!”

Nghĩ như vậy, Tô Lăng Phỉ cũng có chút tuyệt vọng. Thôi bỏ đi, anh thích thế nào thì tùy, anh thích tán tỉnh bao nhiêu cô gái thì đi mà tán tỉnh, dù sao bổn cô nương đây cũng không nghĩ đến chuyện gả cho anh. Tốt nhất có một ngày, tên đại háo sắc lang anh chết trên bụng của cô gái nào đó, như vậy để khiến bổn cô nương đây đau lòng. Trương Vệ Đông đương nhiên không biết mình học theo Lôi Phong làm việc tốt, vậy mà một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, không biết mình đã khiến cho bao thầy giáo khác phiền muộn đến thổ huyết, lại khiến cho biết bao cô giáo trẻ suýt chút nữa thì rớt tròng mắt xuống vực sâu. Hắn chỉ chăm chăm nắm tay Tân Hồng thật chặt, từng bước một leo lên núi, trong lúc ấy cũng mất đi vô số chân nguyên. Vì Tần Hồng chỉ chú tâm leo lên núi mà không để ý đến những thay đổi rất nhỏ này, còn nghĩ rằng có bàn tay của Trương Vệ Đông đỡ nên mới nhẹ nhàng ít nhiều như vậy. Chứ cô không biết rằng, nếu không có Trương Vệ Đông âm thầm truyền nguyên khí cho cô thì e là cô đã mệt mỏi rã rời từ lâu rồi.