Chương 264: Sở Triều Huy Thăng Quan Sớm

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trương Vệ Đông mắt nhìn Lý Lệ hướng mình phát h cảm thấy có chút khóc không được cười cũng chẳng xong, cái này có thể trách hắn sao? Bất -quá như hiện giờ hắn cũng học khôn rồi, biết rõ răng tại thời điểm này tốt hơn hết vẫn là giữ im lặng.

Quả nhiên, Lý Lệ thấy bộ dạng không mảy may phản trng của Trương Vệ Đông, hung hăng lườm hắn một cái, như thể đến giờ bà cô đây không gả được ra ngoài là do Trương Vệ Đông hắn hại. Trương Vệ Đông nhún vai, bày ra dáng vẻ vô tội.

Lý Lệ bắt gặp bộ dạng vô tội của Trương Vệ Đông, bỗng nhiên cười “phốc” một tiếng. Sau đó đi tới kéo cánh tay của hắn, nói:

– Đi thôi, tối nay cậu bồi chị uống rượu.

– Được, nhưng mà chị phải đồng ý với em là sẽ không uống quá nhiều, em sợ nhất ma men đó. – Trương Vệ Đông đáp.

– Được rồi. Đúng rồi. Cậu thành thật nói cho chị biết lần trước Lăng Phỉ uống say cậu đưa nàng ta về, sau đó có xảy ra chuyện gì không vậy? – Lý Lệ tuỳ tiện đáp trả một câu, ngay lập tức đôi mắt đột nhiên loé sáng chất vấn Trương Vệ Đông.

Trương Vệ Đông nhìn Lý Lệ, hắn thực sự không hiểu não của nữ nhân hình thành như thế nào, sao có thể nhanh chóng đổi chủ đề đến vậy? Bất quá, miệng hắn lại vô cùng kiên định đáp:

– Không có.

– Thật sự không có? – Lý Lệ không tin hỏi lại.

– Thật sự! – Trương Vệ Đông kiên định lặp lại. Hắn cũng không ngốc đến mức đem cả chuyện giúp Tô Lăng Phỉ cởi quần áo tiết lộ với bà chị này.

– Không có thì thôi, nghiêm túc như vậy làm gì chứ? – Lý Lệ lườm Trương Vệ Đông.

Trương Vệ Đông nghĩ thầm: “tôi mà không vậy, liệu bà chị có bỏ qua cho tôi không?&quot

Trong lúc Trương Vệ Đông đang mải mê theo dòng suy nghĩ của hắn, điện thoại di động của Lý Lệ bỗng vang lên.

Lý Lệ buông cánh tay Trương Vệ Đông ra, tiếp nhận cuộc điện thoại, có điều chị ta rất nhanh liền nói chuyện điện thoại xong.

Sau khi dập máy, Lý Lệ nhìn Trương Vệ Đông nhún vai nói:

– Xem ra tối nay không có cơ hội uống rượu cùng soái ca rồi. Bố mẹ chị chuẩn bị cho chị một món quà sinh nhật đặc biệt, cậu đoán xem là cái gì? Trương Vệ Đông vừa rồi kỳ thật đã nghe được, nhưng vẫn hỏi:

– Quà gì?

– Một anh chàng, một anh chàng giàu có, nghe đồn gia đình gã có tới mấy căn nhà. – Lý Lệ

đáp.

– Chị sẽ đi à? – Trương Vệ Đông hỏi.

– Chị có thể không đi ư? Ít nhất cũng phải đi xem sao, thêm một lần xem mặt chính là thêm một cơ hội. Có thể vì hôm nay là sinh nhật tối, lão thiên đặc biệt chiếu cố chị, ban cho chị một anh chàng cao to, giàu có, đẹp trai cũng không biết chừng. – Lý Lệ cười nói, nhưng từ trong nụ cười của nàng, Trương Vệ Đông nhìn thấy một tia bất đắc dĩ lẫn không cam tâm.

“Trai khôn lấy vợ, gái lớn gả chồng” đây là truyền thống lưu truyền ngàn đời của Trung Quốc. Có lẽ ở nước ngoài một người phụ nữ 31 tuổi chưa kết hôn là chuyện bình thường, nhưng ở Trung Quốc thì lại quả thực có chút không bình thường.

Lý Lệ quả thực không biết mình còn bao nhiêu thời gian để đi tìm một người nguyện ý bên nàng một đời, có lẽ đã không kịp nữa rồi, cũng có lẽ nàng chỉ có thể tuỳ tiện chọn lấy một người đàn ông cùng nhau tẩu hợp cả đời.

– Em tin là chị nhất định sẽ tìm thấy người đàn ông chân chính hiểu mình. –
Trương Vệ Đông vẻ mặt thành thật nói.

iọng đáp một câu, liền sau đó mang theo túi xách rời khỏi văn

– Cảm ơn cậu. – Lý phòng.

Ngày hôm sau, Trương Vệ Đông đụng phải Lý Lệ tại trước cổng lớn của học viện.

Lý Lệ đeo chiếc túi piero guidi mà hắn tặng cho nàng, cùng với kiểu trang điểm, ăn mặc nhẹ nhàng trang nhã, thoạt nhìn rất có khí chất. Chẳng qua là, sắc mặt của nàng có vẻ hơi tiêu tuỵ, quanh mắt xuất hiện quầng thâm, xem ra tối hôm qua ngủ không ngon giấc.

– Tối qua thế nào? – Trương Vệ Đông mặc dù đoán được kết quả cuộc xem mắt hôm qua không mấy khả quan, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.

– Còn có thể thế nào chứ? Tiếp tục hướng theo mục tiêu vĩ đại của Diệt Tuyệt Sư Thái. – Lý Lệ đưa tay lên gạt mấy sợi tóc dài, ra vẻ tiêu sái nói.

Trương Vệ Đông cười một cách cứng nhắc, không dám nói gì tiếp.

Trải qua hai ngày Đại hội thể dục thể thao bận rộn, hầu hết mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều còn dư lại một chút sức lực, vì thế ngày hôm nay người trong văn phòng tới đặc biệt đầy đủ. Sáng sớm cả sáu người đều đã đến đi, còn thêm cả Lữ Nhã Phân. Bất quá, Lữ Nhã Phân nhu thuận giúp Trương Vệ Đông rót nước trà, sau khi xin phép nghỉ hai ngày có việc cần làm liền đi đến phòng thí nghiệm. Sự nhu thuận bất ngờ của Lữ Nhã Phân làm cho Lý Trong Mông cùng Tiến Xuyên cảm thấy chịu đả kích, trong lòng thầm oán bất công, tại sao chính mình lại không gặp được những cô nàng vừa nhu thuận vừa xinh đẹp như vậy.

Lữ Nhã Phần chân trước vừa đi khỏi, bí thư Nhâm Thân Di chân sau đã đến, trong tay còn mang theo một cái phong bì dày cộp.
Nhậm Thần Di vừa vào cửa, ánh mắt liền dùng trên người Trương Vệ Đông, trong mắt loé lên một tia nhìn bất khả tư nghị. Đến tận bây giờ nàng cũng không dám tin, một người vẻ ngoài thanh tú thư sinh như vậy, không chỉ là một cao thủ bóng rổ, còn là một kiện tướng điền kinh, một người độc chiếm giải nhất năm hạng mục của tổ giáo viên.

– Bí thư Nhậm sao lại nhìn thấy Trương của chúng tôi như vậy a? Không phải là nhanh như vậy lại phát thêm tiền thưởng chứ? – Vươing Á Cậm nhìn Nhâm Thân Di hai mắt dính trên người Trương Vệ Đông, cười cười trêu ghẹo.

– Đúng vậy, lần này thành tích thi đấu của học viện chúng ta cực kỳ tốt, lãnh đạo rất cao hứng, cho nên sáng sớm liền phê duyệt tiền thưởng, là một khoản rất lớn đó nha! – Nhạm Thận Di vừa cười vừa huơ huơ chiếc phong bì phình to trên tay, sau đó “ba” một tiếng đặt trên bàn Trương Vệ Đông nói:
– Hi hi, thầy Trương hẳn là thầy giáo đạt được nhiều tiền thưởng nhất trong lịch sử trường ta! Hôm nay thấy nhất định phải khao nha.
Không phải chứ, một đạo lớn như vậy cũng phải mấy ngàn đi. Tôi tính cho mà xem, giải nhất tám trăm, năm cái giải nhất thì là bốn ngàn, lại thêm cả cuộc thi đấu bóng rổ, woa, ít nhất cũng phải đến năm ngàn a! Không được, thấy Trương hôm nay không những phải khao, mà còn phải khao to.

Vương Á Cầm khoa trương nói.

Lý Lệ và Tô Lăng Phí tự nhiên cũng hùa theo đòi Trương Vệ Đông khao.

Mắt thấy bốn nữ nhân, không kể đã kết hôn hay chưa kết hôn, bình thường hay xinh đẹp, đều la hét đòi Trương Vệ Đông khao, Lý Trọng Mông cùng Tiễn xuyên trong lòng đặc biệt thấy khó chịu. Chỉ là chẳng có cách nào khác, ai bảo người ta là kiện tướng thể dục, ai bảo người ta được nhiều tiền thưởng như vậy chứ?

Trương Vệ Đông hiện tại hầu bao rủng rỉnh, hơn nữa, cũng biết việc mời khách lần này trốn không thoát được, đương nhiên cũng không keo kiệt, cười ha hả nói:

– Được, tối nay tôi mời mọi người một chầu Trúc Hiện trà.

Bốn nữ nhân vỗ tay tán thưởng, ngay cả người vốn lãnh đạm như Tô Lăng Phì cũng không ngoại lệ. Lý Trọng Mông và Tiến Xuyên nhìn thấy tự nhiên trong lòng lại dâng lên một hồi vị chua.

– Hôm nay còn có một tin tốt nữa. – Quyết định xong bữa tối, Nhậm Thần Di lại thông báo.

– Tin tốt gì vậy? – Lý Trọng Mông thấy chủ đề cuối cùng cũng rời khỏi trên người Trương Vệ Đông, vội vàng hỏi.

Ngày mùng mười và hai mươi tháng sau, học viện chúng ta sẽ phân nhóm tổ chức cho nhân viên đi du lịch Vũ Di Sơn. Nhóm ngày mùng mười sẽ do viện trưởng Tân dẫn đoàn, mọi người có thể căn cứ theo lịch công tác của từng cá nhân, báo danh tham gia hoạt động du lịch lân này. – Nhâm Thân Di cười nói. Nghe đến được đi du lịch, văn phòng tự nhiên náo nhiệt hẳn lên. Trương Vệ Đông và Tô Lăng Phi là người bên giáo sư Tần Hồng. Nếu công tác không có vấn đề gì thay đổi, tất nhiên sẽ báo danh nhóm số một. Bốn người còn lại, chỉ có Tiễn Xuyên báo danh nhóm hai, tất cả đều là nhóm một.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt cái ngày hôm sau đã là ngày xuất phát đi Vũ Di Sơn rôi. Đoạn thời gian này, cuộc sống của Trương Vệ Đông khá nhàn nhã, bình thản nhưng cũng không thiếu phần phong phú. Tuy nhiên tình hình chính trị của thành phố Ngô Châu sau mấy ngày bí thư Lý Dật Phong tới thăm bí thư Đoạn Uy phát sinh một trận địa chấn không nhỏ. Nguyên nhân là do Bí thư chính pháp uỷ thành phố Ngô Châu kiểm cục trưởng Cục công an Diệu Hoà Xuyên bất ngờ phát bệnh tim, đột ngột qua đời, phó cục trưởng thường vụ Cục công Lan Sở Triều Huy liên tiếp được đề bạt lên làm cục trưởng Cục công an, Bí thư chính pháp uỷ, rồi trở thành thường uỷ thị uỷ, chính thức gia nhập vào tầng lớp quyết sách của thành phố Ngô Châu, một bước trở thành đại nhân vật so với Đàm Vĩnh Khiêm còn HOT hơn. Ngoài truyện này ra thì chủ nhiệm trung tâm An sinh xã hội trực thuộc Cục tài chính, tuổi cũng đã ngoài năm mươi, trực tiếp bị điều đến công tác tại phòng hiệp thương chính trị thành phố Ngô Châu, xem như là bước vào giai đoạn nghỉ hưu trước tuổi. Ngay sau đó, trung tâm thu phí bảo hiểm xã hội này đã công khai tiến hành phỏng vấn, nhưng điều khiến mọi người không ngờ đến là những kẻ vốn đã âm thầm đi cửa sau đều bị rớt tuyển, khiến cho toàn bộ quá trình trở nên thực sự công khai, minh bạch. Lô Thanh Thanh phát huy năng lực một cách xuất sắc, đã chính thức được nhận theo như sở nguyện. Nhưng mà trung tâm an sinh Lxã hội chỉ là một đơn vị trực thuộc Cục tài chính thành phố. Sự thay đổi của nó đối với việc thăng chức của Sở Triều Huy thật tình không có ảnh hưởng gì lắm. Ngoài Cục tài chính và những kẻ có quan hệ lợi ích thiết thân với nó ra, rất ít người sẽ chú ý tới tin tức này, càng không thể ngờ tới việc về hưu non của vị tiền chủ nhiệm trung tâm thu phí bảo hiểm xã hội hoá ra là bởi vì cuộc tuyển dụng công khai lần này. Buổi chiều này hôm nay, bởi vì ngày mai là ngày đi Vũ Di Sơn du lịch, trong văn phòng tự nhiên có chút náo nhiệt hẳn lên. Mấy người Vương 4 Cầm, Lý Lệ đều đang thảo luận chuyện ngày mai đi Vũ Di Sơn, Trương Vệ Đông ngẫu nhiên tham dự vài câu, nhưng mà là “giang sơn dễ đội, bản tính khó rời”, phần lớn thời gian Trương Vệ Đông vấn lựa chọn yên lặng lắng nghe.

Trong lúc mọi người đang say sưa thảo luận, Trương Vệ Đông bất ngờ nhận được điện thoại của Sở Triều Huy.