Chương 207: Sửa thành con đường thanh thuần

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nghĩ như vậy, mồ hôi lạnh trên trán ông chủ liền lãi xuống. Sớm biết như vậy, vừa rồi đánh chết ông ông cũng không dám lên tiếng răn dạy Từ Thừa Hồng. Phải biết rằng, đắc tội với những người này, họ chỉ cần tốn một ít tiền là có thể giải quyết ông. Ông chủ sở dĩ răn dạy Từ Thừa Hồng, chỉ là ôm tâm lý nhiều chuyện chỉ bằng bớt một chuyện. Nhưng một khi chọc phải băng đảng Phi Xa, với năng lượng của ông chủ, chỉ sợ sẽ phải trực tiếp cuốn gói đi.

Từ Thừa Hồng nghe vậy thì toàn thân run lên. Vừa rồi, sự quyết tâm của Trương Vệ Đông cũng làm cho cô có chút ngoài ý muốn, nhưng sau đó Trương Vệ Đông lại một lần nữa khẳng định, cô cũng không để ý nhiều. Cho rằng, người thành thật thì cũng có lúc nổi bão, lại tuyệt đối không nghĩ tới Tước tỷ của băng đảng Phi Xa khi nhìn thấy vị Trưởng lão sư này cũng phải cung kính kêu một tiếng Đông ca.

Nhưng khi Trương Vệ Đông nhìn thấy Chu Hiểu Tước bước đến, ngược lại trong lòng rất vui vẻ. Hắn đang chuẩn bị tìm đám người Chu Hiểu Tước để dọn dẹp Lưu Liên Căn, không nghĩ tới Chu Hiểu Tước lại đến đúng lúc như vậy, tiết kiệm thời gian hắn tìm bọn họ.

– Cô cũng đến đây làm tóc sao? Vừa đúng lúc tôi có chuyện cần tìm cô giúp đỡ.

Trương Vệ Đông chỉ vào cái ghế dựa bên cạnh, cười nói.

– Đông ca có việc gì cần thì cứ nói. Chu Hiểu Tước cũng không ngồi xuống, vẫn như trước đứng sau lưng hắn cung kính nói, ánh mắt hiện lên vẻ hưng phấn.

Có thể làm chuyện gì cho một đại nhân vật như Đông ca, tuyệt đối là rất đáng kiêu ngạo.

– Đúng đấy làm gì? Cô không phải cũng tới cắt tóc sao? Vừa gội đầu vừa nói. Trương Vệ Đông thấy Chu Hiểu Tước vẫn đứng, một lần nữa chỉ tay vào cái ghế dựa nói.

– Tóc không vội, chuyện của anh quan trọng hơn. – Chu Hiểu Tước vội vàng nói.

Ông chủ nghe xong, lại không khỏi một trận kinh tâm táng đởm. Lăn lộn trong cuộc sống đã nhiều năm, ông nghe ra được cái tên thư sinh này trên giang hồ uy tín rất cao. Nhìn tình hình, ít nhất cũng ngang bằng Thiết Thủ Đỗ Uy. Nếu không, với thân phận của Chu Hiểu Tước, cũng không thể cung kính đến trình độ đó.

– Cũng không phải chuyện đại sự gì. Cô cứ ngồi xuống đi, vừa gội đầu vừa nói. – Trương Vệ Đông khoát tay cười nói.

Chu Hiểu Tước thấy Trương Vệ Đông nói như vậy, ngược lại cũng không kiên trì nữa, đành phải ngồi lên ghế bên cạnh Trương Vệ Đông.

Ông chủ thấy Chu Hiểu Tước đã ngồi lên ghế, liền vội sai một cô gái gội đầu được người ta thích nhất đến gội đầu cho Chu Hiểu Tước.

– Là như vậy, vừa nãy xảy ra chút chuyện. Tôi thấy nếu để mọi người giải quyết thì tiện hơn.

Trương Vệ Đông đợi cô gái gội đầu bắt đầu gội cho Chu Hiểu Tước xong, liền thản nhiên nói.

Ông chủ nghe xong, đã biết Trương Vệ Đông muốn nói cái gì. Điều này lý giải vì sao Trương Vệ Đông vừa nãy lại tự tin như vậy. Ác nhân tự có ác nhân trị. Loại ma cà bông như Lưu Liên Căn, vừa nãy bị Trương Vệ Đông đánh một trận cũng chẳng tính là gì, trừ phi trực tiếp phế bỏ gã. Nhưng nếu bị băng Phi Xa đánh một trận, lại cảnh cáo một phen. Cho dù y có gan lớn tày trời cũng tuyệt đối không dám tìm Từ Thừa Hồng gây phiền phức.

Tuy năm nay Từ Thừa Hồng mới mười chín tuổi, nhưng đã lăn lộn trong xã hội vài năm, mơ hồ cũng đoán ra được chút gì trong đó, ánh mắt không khỏi toát lên vẻ chờ mong.

– Anh nói…

Chu Hiểu Tước ngồi thẳng dậy, nghiêm mặt nói.

– Cô gái gội đầu cho tôi tên là Từ Thừa Hồng. Lúc nãy có một gã thanh niên tên là Lưu Liên Căn đến đây gây rối, còn đánh cô ấy. Cô tìm mấy người giáo huấn gã ta một trận, khiến cho gã về sau đừng đến quấy rầy cô ấy nữa. – Trương Vệ Đông thản nhiên nói.

– Đông ca cứ yên tâm, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Đúng rồi, cô bé, cái tên Lưu Liên Căn kia trông thế nào? Bình thường lăn lộn ở đâu?

Sau khi Chu Hiểu Tước bảo đảm với Trương Vệ Đông xong, liền chuyển sang hỏi Từ Thừa Hồng.

Từ Thừa Hồng thấy Trương Vệ Đông quả thật muốn ra mặt giùm cổ, kích động đến nước mắt suýt nữa chảy ra, liền vội vàng đem tướng mạo gốc gác của Lưu Liên Căn nói hết ra ngoài, kể cả những nơi mà gã thường hay tới.

– Cô bé, cô cứ yên tâm đi. Tôi bảo đảm Lưu Liên Căn sẽ không dám đi đâu.

Nói xong, Chu Hiểu Tước lấy ra điện thoại gọi cho ai đó. Chỉ chốc lát sau, bên ngoài Thượng Sa Tuyên lại vang lên tiếng động cơ. Tiểu Kế dẫn mấy đệ tử vọt vào, kêu lên:

– Tước tỷ, tụi em có mặt…

Nói được nửa câu, y phát hiện Trương Vệ Đông cũng có ở đó, câu nói kế tiếp lập tức nuốt xuống, người cũng tựa hồ trở nên nhã nhặn hơn, vội vàng đến bên cạnh Trương Vệ Đông nói khẽ:

– Đông ca, anh cũng ở đây à?

Chu Hiểu Tước dù sao cũng là nữ. Vừa nãy cung kính gọi Trương Vệ Đông, rất nhiều người vẫn không cảm giác được cái gì. Nhưng hiện tại, đám người Tiểu Kê cưỡi Halley David uy phong lẫm lẫm chạy tới, mạnh mẽ xông vào, nhưng vừa thấy Trương Vệ Đông, lập tức người nào cũng như chuột thấy mèo, ai nấy run lên bần bật, thì mới chính thức cảm nhận được Trương Vệ Đông mặt trắng trẻo thư sinh này đáng sợ đến cỡ nào. Ánh mắt nhìn hắn cũng không khỏi sợ hãi.

Trương Vệ Đông cười, lên tiếng chào hỏi đám người Tiểu Kê, khiến bọn họ kích động đến mặt đỏ rần, cảm thấy vị giảng viên đại học này không giống như lão đại, ngôn hành cử chỉ có phong độ hơn rất nhiều.

Chu Hiểu Tước đợi Trương Vệ Đông nói chuyện xong với đám người Tiểu Kế, liền gọi bọn họ đến, nói ra tình hình của Lưu Liên Căn.

Đám người Tiểu Kê nghe nói là chuyện Đông ca dặn dò, người nào cũng vỗ ngực, hai mắt tỏa sáng, xoa tay, đằng đằng sát khí xông ra ngoài, tận lực rú ga chiếc Halley David, khiến mọi người bên trong sợ tới mức lòng bàn tay đổ mồ hôi. Ánh mắt nhìn Trương Vệ Đông lại thêm mấy phần sợ hãi. Đồng thời trong lòng cũng bắt đầu mặc niệm thay cho cái tên gia hóa Lưu Liên Căn kia.

Đám người Tiểu Kê đi rồi, Trương Vệ Đông một lần nữa vẻ mặt thoải mái để cho Từ Thừa Hồng gội đầu giùm hắn.

Từ Thừa Hồng đối với Trương Vệ Đông vừa kính sợ vừa cảm kích, tất nhiên là đem hết vốn liếng ra mà hầu hạ hắn. Trương Vệ Đổng vốn đã quen với cuộc sống kham khổ, lúc này được hưởng thụ người ta phục vụ, cố nhiên là cảm thấy toàn thân thoải mái, tùy ý cho Từ Thừa Hồng muốn làm gì thì làm, ngẫu nhiên trò chuyện với Chu Hiểu Tước mấy câu.

Sau khi gội đầu xong, Từ Thừa Hồng lại giúp Trương Vệ Đông ngoáy lỗ tai, xoa bóp. Trương Vệ Đông vốn không muốn xoa bóp, cảm thấy để cho một cô gái giúp mình xoa bóp có chút không được tự nhiên, nhưng không thể từ chối thịnh tình của Từ Thừa Hồng, cũng liền theo ý cô dựa vào ghế, bắt đầu cuộc sống lần thứ nhất được người khác phái xoa bóp.

Tay nghề của Từ Thừa Hồng rất không tồi. Xoa bóp đúng chỗ. Hơn nữa được một thiếu nữ thanh thuần xoa bóp cho mình, chính là một sự kiện rất đáng hưởng thụ. Cho nên, sau khi được Từ Thừa Hồng xoa bóp, Trương Vệ Đông liền phát hiện mình tựa hồ thích loại cảm giác này.

Ông chủ cũng chính là người thợ tạo mẫu tóc cho tiệm. Vì để chuộc lại cái tội không tôn kính Trương Vệ Đông, Từ Thừa Hồng vừa xong, ông ta liền mặt mũi tươi cười đến tự đề cử mình.

Trương Vệ Đông từ trước đến nay không bao giờ đánh vào mặt người tươi cười, thấy ông chủ đã hạ mình như vậy, cũng lười so đo với ông, mặc cho ông ta cắt tóc cho mình.

Ông chủ giúp Trương Vệ Đông cắt tóc, Chu Hiểu Tước cũng đã gội đầu và xoa bóp xong, đang thảo luận với thợ nên cắt kiểu gì, nhuộm màu gì.

Trương Vệ Đông thấy Chu Hiểu Tước chọn màu không phải là đỏ thì là xanh, đều là những màu rất tươi. Khoa trương hơn nữa là, thợ tạo mẫu tóc kia lại đề nghị Chu Hiểu Tước lần này làm kiểu đầu mào gà, chính là gọt mỏng hai bên, sau đó dựng đứng tóc chính giữa lên.

Trương Vệ Đông nghe vậy liền cau mày. Hắn chính là giảng viên đại học, tuy nói bởi vì cơ duyên xảo hợp nên mới có chút liên quan với băng Phi Xa, nhưng tự trong lòng hắn, thân là một vị lão sư, hắn vẫn không thích tác phong của giới giang hồ. Nhưng Thiết Thủ Đỗ Uy đều là những người trọng nghĩa khí, tình cảm. Về sau hắn đã từng cố ý hướng Đồn trưởng đồn công an phố Cao Tân Đường Tăng Bằng hỏi về chuyện có liên quan đến băng Phi Xa, biết rõ băng đảng này ngoại trừ đua xe đam mê tốc độ ra thì cũng không có hành vi phạm tội gì.. Cho nên Trương Vệ Đông cũng không có hành động trừng phạt nào. Nhưng hôm nay, Chu Hiểu Tước ngồi bên cạnh hắn, hơn nữa còn là một cô gái thật tốt, không nên cắt mái tóc thành mào gà như vậy. Trương Vệ Đông thân là giảng viên đại học, nếu nhìn thấy trong nội tâm cũng cảm thấy phát hoảng.

– Khụ khụ, tôi cho rằng cô nên kéo mái tóc cho thẳng, nhẹ nhàng thì đẹp mắt hơn. Tuy nhiên, đây chỉ là ý kiến của tôi, cô có thể suy nghĩ một chút. – Trương Vệ Đông cuối cùng nhịn không được, mở miệng nói.

Chu Hiểu Tước nghe vậy cả người đều choáng váng. Đừng nhìn cô bình thường trước mặt rất uy phong, nhưng trong nội tâm đều tinh tường hơn so với bất cứ cái gì. Cô chính là một nữ cao bồi, một tiểu thái muội, những người kia ngoài mặt thì kính sợ cô, nhưng kỳ thật bên trong nội tâm lại xem thường cô. Nhưng đây là thể lệ sinh tồn của Chu Hiểu Tước, cô cũng đã quen với việc này. Cô quen với ánh mắt kính sợ nhưng mang theo một tia chán ghét khinh bỉ khi người ta nhìn cô, càng không quen ai quan tâm đến thói quen hàng ngày của mình.

Chỉ là Chu Hiểu Tước lại không nghĩ đến sẽ có một ngày, có một vị giảng viên đại học, một gã thư sinh da mặt trăng trẻo, một đại nhân vật thần bí lại quan tâm đến kiểu tóc của mình. Càng làm cho cô không nghĩ tới là ngữ khí của hắn lại ôn nhu, cẩn thận từng ly từng tí như vậy. Cô nghe ra, đó là một sự tôn trọng đối với cô.

Chu Hiểu Tước đột nhiên cảm động như muốn khóc.

Gã tạo mẫu tóc cho Chu Hiểu Tước vừa nãy đi vắng nên không biết uy phong của tên thư sinh Trương Vệ Đông, thấy Trương Vệ Đông dám đề nghị Tước tỷ của băng Phi Xa đi con đường thanh thuần, thiếu chút nữa muốn nhảy dựng lên.

– Này, đẹp trai như cậu mà không hiểu cái gì gọi là tính nghệ thuật à? Nếu như mái tóc Tước tỷ được kéo thẳng, vậy còn uy phong của nữ lão đại sao? Vậy có còn cá tính nữa không? Lại nói, cậu có biết Tước tỷ là ai không? Kiểu tóc của Tước tỷ đến phiên cậu khoa chân múa tay sao? – Gã tạo mẫu tóc vẻ mặt bất mãn lẫn khinh bỉ nói.

Đề nghị này của Trương Vệ Đông không những là khiêu chiến quyền uy của gã tạo mẫu tóc, mà quan trọng hơn chính là giảm bớt số phần trăm được trích của y. Phải biết rằng, kéo thẳng tóc và nhuộm tóc cộng với uốn tóc, giá cả chênh lệch gần một trăm đồng.

Ông chủ cửa tiệm thấy gã tạo mẫu tóc nói với Trương Vệ Đồng như vậy, mồ hôi lạnh trên trán lại nhỏ xuống, trong nội tâm thầm kêu hỏng rồi. Thằng này sao lại không có mặt như vậy.

Quả nhiên, Trương Vệ Đông còn chưa kịp phản trng, Chu Hiểu Tước đã đập quyển tạp chí đập xuống đầu gã tạo mẫu tóc, mắng:

– Mẹ kiếp, sao cậu lại nói chuyện với Đông ca như vậy? Lập tức xin lỗi Đông ca mau.