Chương 199: Tôi không rảnh

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trận bóng rổ vừa kết thúc, người của học viện Cơ Điện, cho dù là đội bóng rổ hay cổ động viên, tất cả đều xám xịt rời đi. Bọn họ thật sự chịu nổi sự nhục nhã, cả một hiệp dẫn 25 điểm, không nghĩ tới cuối cùng lại thua ngược 25 điểm! Hơn nữa còn thua bởi đội yếu năm trước!

Khác với học viện Cơ Điện liền xám xịt rời đi khi trận đấu vừa kết thúc, tất cả mọi người của học viện Hoàn Công đều chìm đắm trong vui mừng thắng lợi và sùng bái Trương Vệ Đông. Không thể nghi ngờ Trương Vệ Đông đã trở thành vận động viên bóng rổ nổi bật nhất đêm nay. Gần như khi trận đấu vừa kết thúc, người trên khán đài đều vọt về phía hắn. Đám giảng viên Tô Lăng Phỉ còn tốt, dù sao cũng phải chú ý thân phận, nhưng những sinh viên thì không quan tâm. Thực tế đám cán bộ Hội sinh viên Tùy Lệ, mỗi người mặt mũi tràn đầy hưng phấn vây quanh Trương Vệ Đông, nếu không phải nhiều người nhiều mặt, đoán chừng họ đã muốn ôm hắn hôn một cái.

Trương Vệ Đông cũng không phải người giỏi ăn nói, tuy nhưng qua có tiến bộ, nhưng đối mặt với biển người mãnh liệt như vậy, thực sự chống đỡ không được, đành phải nói hôm nay mình chơi bóng mệt mỏi.

Sinh viên nghe nói như thế cũng không cảm giác nhiều lắm, mấy cán bộ Hội sinh viên Lữ Nhã Phân, Tùy Lệ có một phần tình cảm đặc biệt đối với Trương Vệ Đông, vừa nghe nói thầy Trương mệt mỏi, đau lòng còn không kịp, nào dám quấn quýt lấy hắn, không chỉ như vậy còn lập tức giúp đỡ xua tan đám người.

Trương Vệ Đông thấy mấy nữ sinh cán bộ Lữ Nhã Phân và Tùy Lệ ân cần, trong lòng không khỏi cảm thấy rất ấm áp, đồng thời cũng âm thầm hối hận, cảm thấy không nên lấy cái lý do như vậy. Nhưng đã nói, cũng không tiện thu lại, thừa dịp đám người Lữ Nhã Phân giúp đỡ, hắn lên tiếng chào hỏi mọi người, sau đó vội vàng rời khỏi sân bóng rổ.

Nhìn bóng lưng Trương Vệ Đông vội vàng rời khỏi sân bóng rổ, khóe miệng Tô Lăng Phỉ lộ ra nụ cười vui vẻ. Cô phát hiện tên đại sắc lang Trương Vệ Đông này, tuy sắc một chút, nhưng thật sự là loại sắc lang rất có nguyên tắc. Giống như hôm nay, nếu là giảng viên nam khác, được nhiều nữ sinh vây quanh như vậy, chỉ sợ sớm hưng phấn tìm không thấy phương hướng, mà hắn lại chạy trối chết.

Tên này! Tô Lăng Phỉ gắt một cái trong lòng, mặt hơi đỏ lên. Rời khỏi sân bóng rổ, không khí bên ngoài tươi mát, cũng an tĩnh hơn rất nhiều khiến cho Trương Vệ Đông thở phào một hơi. Nói thật, hắn thực sự không thích cái cảnh như vừa rồi, càng không thích bị nhiều người vây quanh như vậy.

Trở lại ký túc xá, Trương Vệ Đông thoải mái đi tắm, sau đó móc ví, điện thoại các thứ khỏi quần áo cũ, chuẩn bị bỏ vào trong máy giặt. Tới lúc này hắn mới phát hiện không biết điện thoại đã hết pin từ lúc nào.

Trương Vệ Đông bỏ quần áo bẩn vào trong máy giặt, sau đó mới sạc điện thoại. Cắm sạc xong, khởi động máy, Trương Vệ Đông phát hiện có không ít cuộc gọi nhỡ, trong đó nhiều nhất là của Tào Vĩnh An, còn hai cuộc là của Cục trưởng Cục Bảo vệ sức khỏe của tỉnh là Trần Tân Quang.

Tào Vĩnh An gọi điện đều là trước trận đấu bóng rổ, hiển nhiên là hỏi lúc nào Trương Vệ Đông có thể tới, cũng không cần gọi lại. Trái lại điện thoại của Trần Tân Quang khiến Trương Vệ Đông cảm thấy hơi kỳ quái, chẳng lẽ bệnh tình của cha gã có thay đổi gì sao?

Vì vậy Trương Vệ Đông không dám thất lễ, vội vàng gọi lại cho Trần Tân Quang. Lúc Trương Vệ Đông gọi điện thoại cho Trần Tân Quang, thời gian mới 7h30, lúc này Trần Tân Quang đang cùng nhau ăn cơm với Viện trưởng Lô. Ở bệnh viện, tốc độ hồi phục của cha gã rất nhanh, đã có thể ăn uống nói chuyện, còn có thể miễn cưỡng xuống đất đi hai bước, đã không cần Trần Tấn Quang phụng bồi bên cạnh nữa.

– Lần này thật sự phải cảm ơn lão Lô rồi! Tôi mời ông một chén. Trần Tân Quang nâng chén rượu trong tay mà nói với vẻ mặt cảm kích. – Chúng ta quen biết nhiều năm, cũng không nên khách khí. Chẳng qua, phía Chuyên gia Trương ngài thật sự phải cảm ơn thật tốt.

Lô Ích Tồn nâng ly cụng chén với Trần Tân Quang, cười nói. Tuy rằng miệng nói qua lại nhiều năm, nhưng Lô Ich Tồn lại biết rõ đây chẳng qua chỉ là quen biết hời hợt mà thôi, nếu không ông ta đường đường Viện trưởng Bệnh viện nhân dân tỉnh cũng sẽ không kéo dài tới năm trước mới miễn cưỡng chen chân vào Tổ chuyên gia chữa bệnh của tỉnh. Chẳng qua chuyện hôm nay, nếu không phải Lô Ích Tồn tốt bụng nhắc nhở, cũng mạo hiểm đảm bảo, Trấn Tân Quang không dám mời Trương Vệ Đông tới. Mà nếu thực sự như vậy, chỉ sợ hiện giờ cha của gã sống chết chưa biết. Cho nên nói, mặc kệ trước kia quan hệ sâu cạn bao nhiêu, nhưng từ hôm nay quan hệ của hai người quả nhiên đã xảy ra sự biến hóa về chất.

Điểm này từ cách xưng hô lão Lô mà không phải Viện trưởng Lô của Trần Tân Quang đối với Lô Ích Tồn có thể nhìn ra được.

– Phía Chuyên gia Trương chắc chắn phải cảm ơn, nhưng hôm nay nếu không có ông, nhất định tôi sẽ không nghĩ tới Chuyên gia Trương, cho nên tôi phải cảm tạ ông.

Trần Tân Quang nói chân thành. Lô Ích Tồn nghe vậy cũng không tiện khiêm tốn nữa, lại nâng ly với Trần Tân Quang nói:

– Cạn nào!

Hai người ngửa đầu uống cạn rượu trong ly. Sau khi uống cạn rượu, Trần Tân Quang chủ động rót thêm rượu cho Lô Ích Tồn và mình, sau đó hỏi:

– Lão Lô, ông và Chuyên gia Trương tiếp xúc nhiều, nên tương đối hiểu hắn, ông nói lần này tôi nên cảm ơn hắn thế nào?

– Thật ra tôi cũng không biết nhiều về hắn, chẳng qua sau khi tiếp xúc lại có cảm giác con người hắn tương đối dễ nói chuyện, làm người khiêm tốn chính trực, có phong phạm cao nhân. Cho nên theo tôi thấy, cảm ơn hay không cảm ơn quan trọng không ở phô trương và kim tiền vật chất, chỉ cần trong lòng ông có suy nghĩ này, dù là lần sau gặp mặt nói một cái câu cảm kích cũng được rồi.

Lô Ích Tồn trầm ngâm một lát rồi nói vậy. Trần Tân Quang gật đầu nói:

– Nghe ông nói vậy, trong lòng tôi tự có tính toán. Ha ha, nếu không có ông, đừng nói cha tôi, thiếu chút nữa tôi bỏ lỡ một vị chuyên gia y thuật giỏi. Từ bây giờ, tình hình sức khỏe lãnh đạo tỉnh tôi cũng không cần phải quan tâm nữa.

– Vậy cũng được, có Chuyên gia Trương, sau này chức Cục trưởng Cục Bảo vệ sức khỏe của ông có thể vô tư, chuyên tâm chờ thăng quan đi, trước mặt bệnh của Phó Chủ tịch tỉnh Tần Tùng là một cơ hội!

Lô Ích Tồn cười nói.

Trong cán bộ cao cấp tỉnh Thiên Nam, có hai người tình trạng thân thể không tốt, một người đương nhiên là Bí thư Đoàn, một người khác đúng là Phó Chủ tịch tỉnh Tần Tùng. Vấn đề của Bí thư Đoàn ở trái tim, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, tình huống cụ thể bên ngoài không biết mà thôi. Vấn đề của Tần Tùng đương nhiên không nghiêm trọng như Bí thư Đoàn, nhưng bệnh của ông ta có vài loại, đều là bệnh mãn tính như viêm tuyến tiền liệt và bệnh tiểu đường, quanh năm không ngừng uống thuốc, hơn nữa phải uống mấy loại. Nghe nói điều này có liên quan rất lớn đối với cuộc sống quá mức buông thả của ông ta.

Chữa bệnh vệ sinh thuộc quản lý của Phó Chủ tịch tỉnh Tần Tùng, cho nên nếu như có thể giải quyết căn bệnh mãn tính của Phó Chủ tịch tỉnh Tần Tùng, thì đúng là một chuyện rất tốt đối với Trần Tân Quang.

– Ha ha, đối với tôi mà nói là một cơ hội, đối với ông lại không phải sao, đừng quên Chuyên gia Trương cũng là bác sĩ ngồi ghế khách ở bệnh viện của ông. Lại nói hiện giờ đã có Chuyên gia Trương ở Khoa Trung y, tôi thấy sau này Bệnh viện nhân dân tỉnh chẳng mấy chốc sẽ trở thành bệnh viện lớn nổi tiếng trong nước thậm chí toàn thế giới. Đoán chứng cho ông thăng quan ông cũng không muốn đi.

Trần Tân Quang nói.

– Vậy cũng đúng!

Lô Ích Tồn vẻ mặt thành thật nói. Nói xong hai người liếc nhau, đều cảm thấy tâm trạng rất tốt thực tốt. Đúng lúc này di động của Trần Tân Quang vang lên, Trần Tân Quang lấy ra xem xét, thấy là Trương Vệ Đông, không khỏi vui lừng, nói nhỏ với Lô Ích Tồn:

– Là điện thoại của Chuyên gia Trương.

Sau đó ông ta vội vàng nhận điện. – Chuyên gia Trương, chào anh.

Thân là Cục trưởng Cục Bảo vệ sức khỏe, Trần Tân Quang vừa nhận điện thoại, liền chào hỏi Trương Vệ Đông trước.

Hiện giờ Trương Vệ Đông không chỉ là ân nhân cứu mạng của cha ông ta, hơn nữa còn là chuyên gia sở một giúp ông ta ngồi vững vị trí thậm chí thăng quan phát tài sau này, cho dù Trần Tân Quang thân là Cục trưởng Cục Bảo vệ sức khỏe, trên danh nghĩa là lãnh đạo của Trương Vệ Đông nhưng cũng phải hạ mình nịnh bợ hắn.

– Cục trưởng Trần, vừa rồi điện thoại hết pin, lúc này mới thấy được cuộc gọi nhỡ của ngài.

Trương Vệ Đông nói. – Không sao, không sao.

Trần Tân Quang đáp.

– Không biết Cục trưởng Trần tìm tôi có chuyện gì? Có phải sức khỏe của Trần lão tiên sinh có gì không ổn hay không?

Trương Vệ Đông hỏi.

– Không phải, cha tôi hiện giờ rất khỏe, lại nói thật sự phải cảm ơn Chuyên gia Trương!

Trần Tân Quang thấy Trương Vệ Đông ghi nhớ cha ông ta, không khỏi cảm động.

– Ha ha, không cần phải nói lời khách khí, ông là lãnh đạo, phục vụ cho lãnh đạo là bổn phận của chúng tôi.

Trương Vệ Đông thấy Trần lão tiên sinh khỏe mạnh, hắn thở nhẹ ra cười nói. Trương Vệ Đông nói vậy khiến Trần Tân Quang không khỏi hơi lâng lâng, thầm nghĩ Chuyên gia Trương Vệ Đông này thật sự tốt, y thuật cao minh nhưng cũng lại biết khiêm tốn.

– Chuyên gia Trương khách khí rồi, tôi không dám xưng là lãnh đạo của ngài.

Đương nhiên Trần Tân Quang không vì một câu lãnh đạo của Trương Vệ Đông mà nảy sinh cái giá đỡ của lãnh đạo, trong lòng suy nghĩ một đằng nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn. – Ha ha, Cục trưởng Trần vừa rồi gọi điện tới, không phải để nói mấy lời khách khí với tôi chứ?

Trương Vệ Đông chuyển đề tài. Thấy Trương Vệ Đông chuyển tới vấn đề chính, Trần Tân Quang không khỏi hơi căng thẳng, nói:

– Là thế này, những năm gần đây sức khỏe của Phó Chủ tịch tỉnh Tần Tùng vẫn không tốt, viêm tiền luyệt tuyến và bệnh tiểu đường, uống thuốc quanh năm. Anh xem chung lúc nào có thể sắp xếp thời gian tới khám cho Phó Chủ tịch tỉnh Tần Tùng một cái?

Tần Tùng? Cha của Tần Thiện Viễn? Trương Vệ Đông nghe vậy trong đầu không khỏi hiện lên khuôn mặt đắc ý và kiểu tóc chải vuốt kỹ càng, sắc mặt dần trầm xuống.

Cha không dạy con là lỗi, con trai tính tình như vậy, người cha không khá hơn chút nào, huống hỗ Đàm Vĩnh Khiêm đánh giá Tần Tùng quả thực không tốt.

– Tôi không rảnh. Trương Vệ Đông trả lời rất đơn giản, giọng điệu khiêm tốn khách khi vừa rồi đã trở nên lạnh như băng.

– Vậy lúc nào anh rảnh? Phó Chủ tịch tỉnh Tần Tùng là người được phân công quản lý chữa bệnh và vệ sinh, cần xem có thể cố gắng sắp xếp thời gian sớm hay không?

Trần Tân Quang cũng không nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của Trương Vệ Đông, càng không nghĩ tới Phó Chủ tịch tỉnh cao không thể với tới trong mắt người lại chẳng là cái gì trong mắt Trương Vệ Đông, cho nên nghe vậy ông ta còn tưởng Trương Vệ Đông quả thực bận rộn và không biết tầm quan trọng của Phó Chủ tịch tỉnh Tần Tùng, vì vậy cố ý giải thích một chút.

Đương nhiên điều này cũng là vì Trương Vệ Đông đáng được hưởng sự đãi ngộ, nếu là một vị chuyên gia khác, nếu dám nói thế, chỉ sợ Trần Tân Quang không có giọng điệu như vậy. Trương Vệ Đông thấy Trần Tân Quang không hiểu lời mình, hơn nữa nghe giọng điệu của ông ta, Phó Chủ tịch tỉnh Tần Tùng được phân công quản lý chữa bệnh vệ sinh thì hắn phải đi xem bệnh, trong lòng không khỏi mất vui.

Hắn là thần y, nhưng có chữa hay không lại do bản thân hắn quyết định, mà không phải do đối phương quyết định! Mà Trần Tân Quang không ý thức được điểm này, thật sự đối đãi với hắn như chuyên gia thì phải phục vụ lãnh đạo. – Sau này Cục trưởng Trần không cần gọi điện thoại cho tôi về bệnh của Tần Tùng. Được rồi, tôi còn có việc, cứ như vậy

Nói xong, Trương Vệ Đông không đợi Trần Tân Quang trả lời, cúp điện thoại.