Chương 87: Bồi tôi hóng gió

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sở Du Lâm bị Sở Triều Huy măng như vậy thì một ca cũng không dám phản bác, lại nghĩ tới những lời chú mình nói, càng nghĩ càng thấy sau một thời gian dài lăn lộn trong quan trường đã hình thành thói quen nhìn về đề đều cân nhắc lợi hại, dùng mắt nhìn người rồi phân thành ba, bốn loại, mà quên mất cái cơ bản nhất là cốt khí của mình. Như việc hôm nay, đúng như chú mình nói, cho dù Trương Vệ Đông không quyền không thế, mình cũng làm trò trước mặt mọi người nhận hắn là trưởng bối. Trưởng bối bị người ta ở ngay trước mặt mình mắng, chính mình lại còn cùng đối phương xưng huynh gọi đệ, đây là nam nhân sao?

– Chú! Là do cháu sai. – Sở Du Lâm rốt cuộc cúi đầu, vẻ mặt hổ thẹn nói. – Hừ! – Sở Triều Huy hừ lạnh một tiếng, gằn giọng nói:

– Nếu còn có lần sau, mày cũng không cần gọi tao là chú nữa.

Nói xong thì không để ý tới Sở Du Lâm, mà lấy ra điện thoại gọi cho Đàm Vĩnh Khiêm.

Vừa rồi ở quán rượu, nếu Sở Du Lâm nói ra chuyện này, Sở Triều Huy có thể nhân cơ hội làm trò trước mặt mọi người mà giáo huấn Diệp Phong, Diệp Phong dám ở trước mặt nhiều người như vậy nói sẽ chỉnh sư thúc Sở Triều Huy, việc này cũng khiến hắn chiếm lý. Cho dù cậu của Diệp Phong là Mạnh Xương Vũ sau khi biết thì cũng chỉ có thể măng trong mắt Doanh Thừa Phong không có trưởng, chứ không thể nói Sở Triều Huy ý lớn hiếp nhỏ. Nhưng hiện tại mọi việc đã qua, không thể quay trở lại giáo huấn Diệp Phong, không bằng đem chuyện này nói cho Đàm Vĩnh Khiêm biết để hắn ra tay.

Đàm Vĩnh Khiêm là thư ký trưởng thị ủy, là tổng quản của thị ủy, Diệp Phong là lính dưới tay hắn, do hắn trị là thích hợp nhất.

Tiếng chuông điện thoại ở đầu kia vang lên không bao lâu thì Đàm Vĩnh Khiêm đã bắt máy. Hôm nay Đàm Vĩnh Khiêm đang bồi tiếp một vị phó cục trưởng cục nông nghiệp tỉnh xuống thị sát, cho nên khi Sở Triều Huy gọi điện nói cho hắn, hắn cũng chỉ lẳng lặng lắng nghe. Sau khi nghe xong thì bình tĩnh nói lại:

– Việc này tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý.

Tuy rằng giọng điều Đàm Vĩnh Khiêm rất bình tĩnh, nhưng Sở Triều Huy lại biết con đường làm quan của Diệp Phong đã phải dừng lại. Trừ khi cậu hắn Mạnh Xương Vũ nghĩ biện pháp đem hắn điều tới ban ngành khác, nếu không Diệp Phong chẳng thể phát triển trên con đường làm quan nữa.

– Như vậy là xong rồi? Thư ký trưởng không nói gì nữa sao? – Sở Du Lâm vốn tưởng rằng sau khi thư ký trưởng nghe điện thoại khẳng định sẽ giống chú mình nổi giận lôi đình. Dù sao Trương Vệ Đông quan hệ cùng với thư ký trưởng cũng gần hơn, nhưng khi thấy chú nói chuyện một chút rồi thư ký trưởng tựa hồ chỉ trả lời một câu đã cúp điện thoại thì không khỏi thấy nghi ngờ.

– Không như vậy thì thế nào? Mày cho rằng thư ký trưởng cũng giống chú mày quay ra mắng chửi mày hay sao? – Sở Triều Huy tức giận nói.

Sở Du Lâm gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười nói:

– Vậy chuyện Diệp Phong thì sao?

– Mấy ngày nữa mày sẽ biết. – Sở Triều Huy vừa dứt lời, sau đó thì đi nhanh về phía trước, Sở Du Lâm thấy thế lại gãi đầu, rồi mới vội vàng đuổi theo.

Lại nói tới Trương Vệ Đông sau khi dùng bình rượu giáo huấn Diệp Phong, thì lôi Lưu Thắng Nam vào thẳng thang máy.

– Này…. Vẫn còn tức à? – Tiến vào thang máy, Lưu Thắng Nam lắc lắc cánh tay Trương Vệ Đông, nhìn hắn nhẹ giọng nói.

Lưu Thắng Nam lay động cánh tay hắn, Trương Vệ Đông úc này mới phát hiện ra bản thân vẫn còn nắm tay của nữ thí thư thì có chút xấu hổ vội vàng buông ra, nói:

– Loại người đó thì giáo huấn hắn một chút là được rồi, nếu còn tức giận thì chẳng phải là mình hạ thấp mình sao?

– Vậy thì tốt rồi. Tôi còn tưởng anh vẫn canh cánh trong lòng, không chịu buông bỏ. – Lưu Thắng Nam đưa tay vuốt mái tóc nói.

Bởi vì uống rượu, hai má Lưu Thắng Nam có chút hồng lên, khiến cho vẻ đẹp thành thục của cô có nhiều thêm một phần quyến rũ. Hơn nữa, lúc tiến vào thang máy cũng chỉ có hai người bọn họ, dưới ánh đèn hơi tối, cô đưa tay vuốt mái tóc, bộ dạng rất tao nhã khiến cho người bên cạnh vô cùng động tâm.

Trương Vệ Đông không nhịn được nhìn thẳng vào nàng, nửa ngày không nói tiếp câu nào nữa.

Có lẽ bởi vì Trương Vệ Đông ở trong lòng Lưu Thắng Nam chỉ giống như một sinh viên, cũng có lẽ bởi vì vừa rồi hai người giả dạng yêu nhau, cho nên dù đối mặt với Trương Vệ Đông thì Lưu Thắng Nam vẫn có cảm giác được thả lỏng tâm tình, không có chút gánh nặng nào trong lòng. Nhìn thấy Trương Vệ Đông nhìn mình chằm chằm như vậy, Lưu Thắng Nam không nhịn được đưa tay hươ hươ trước mặt hắn nói:

– Tiểu quỷ! Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy qua mỹ nữ như chị sao?

Trương Vệ Đông có chút xấu hổ ho khan mấy tiếng, nói:

– Đúng rồi. Chuyện hôm nay tôi cùng Diệp Phong xích mích như vậy sẽ không ảnh hưởng tới cô chứ?

Nghe thấy Trương Vệ Đông dưới tình huống này còn có thể lo lắng cho mình, trong lòng Lưu Thắng Nam không nhịn được cảm thấy ấm áp vô cùng, cô trợn tròn mắt, gắt giọng nói:

– Cậu là đồ ngốc. Chuyện qua rồi cậu còn quản nó làm gì? Đừng quên, vừa rồi tôi cũng là bạn gái của cậu, hắn nói như vậy với cậu cũng chính là nói tối. Nếu tôi có bản lĩnh như cậu thì vừa rồi cũng muốn ném cho hắn một chai rượu.

Trương Vệ Đông bị Lưu Thắng Nam gọi là đồ ngốc thì trong lòng thoáng rung động, nói:

– Nhưng hắn là cháu ngoại của phó chủ tịch, lại là phó chủ nhiệm phòng độc tra, nếu bởi vì tôi mà hắn giận cá chém thớt lên người cô thì hay không ảnh hưởng tới con đường làm quan của cô?

Trương Vệ Đông đối với chuyện trong quan trường không hề quen thuộc, cũng không biết phòng đốc tra là do thư ký trưởng quản lý, bằng không hắn cũng không hỏi vấn đề này.

– Yên tâm đi. Hắn không phải là bí thư thị ủy, cho dù trong tay có chút quyền lực cũng không thể muốn làm gì là được. Hơn nữa, tôi còn là bí thư đảng ủy trấn, không ở dưới quyền quản lý của hắn. Cậu không phải còn là sự thúc của phó cục trưởng thường cục công an sao? Diệp Phong chỉ cần là người thông minh thì sẽ không dám làm xằng làm bậy. – Lưu Thắng Nam mỉm cười trấn an nói.

Trương Vệ Đông nghe vậy thì nghĩ thầm rằng: Diệp Phong nếu là người thông minh thì tôi cũng không cần lo lắng. Chỉ là thằng nhãi này có cái thói ngang ngược, kiêu ngạo của các thiếu gia nhà quan, bằng không chuyện tối nay cũng không ầm ĩ như vậy. Chẳng qua những lời này Trương Vệ Đông lại không muốn nói ra, hắn có chủ ý, Doanh Thừa Phong nếu quả thật làm xằng bậy, cũng chỉ đành để Đàm Vĩnh Khiêm hỗ trợ, hoặc dùng biện pháp mạnh khiến cho quý không biết, thần không hay phế đi tiểu tử này. Chẳng qua, Trương Vệ Đông càng mong muốn cái khả năng đầu tiên xảy ra, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn cũng không muốn dùng tới pháp thuật tu tiên để giải quyết ân oán riêng tư. Hắn biết rõ mình có năng lực siêu nhiên, nếu không cẩn thận sử dụng năng lực này thì dần dà sẽ khiến cho bản thân kiêu ngạo, làm cho mình lạc bước. Tựa như quyền lực của đế vương thời cổ đại, bởi vì bọn họ không chịu pháp luật ước thúc, cho nên nếu không học cách kìm chế bản thân thì rất dễ sa ngã trở thành hôn quân, làm cho sinh linh lầm than, tạo cho bàn dân thiên hạ rơi vào cảnh nhà tan cửa nát.

Ngay khi trong lòng Trương Vệ Đông nghĩ tới chuyện của Diệp Phong, Lưu Thắng Nam đột nhiên quay đầu tò mò nhìn hắn nói:

– Đúng rồi. Tôi nghe Sở cục trưởng võ công rất lợi hại, hai người các ngươi ai lợi hại hon ai?

Lưu Thắng Nam vừa nói xong, thang máy đã đi tới tầng một.

Trương Vệ Đông cùng Lưu Thắng Nam sóng vai bước ra khỏi thang máy, hắn mỉm cười liếc mắt nhìn cô nói:

– Cô không thấy hắn gọi tôi là sự thúc sao?

– Lại nữa rồi, loại người như cậu không biết một chút nào là thái độ khiêm tốn. – Lưu Thắng Nam liếc mắt nhìn Trương Vệ Đông nói.

Trương Vệ Đông đành phải lắc đầu, hắn đã xem như là khiêm tốn rồi, thân thủ Sở Triều Huy mặc dù không tồi, nhưng làm sao có thể so được với hắn.

Vừa đi vừa nói chuyện, chỉ loáng cái hai người đã rời khỏi quán rượu.

– Có cần hay không tôi đưa cô trở về? – Đứng ở ngoài quán rượu, Trương Vệ Đông hỏi.

Nghe thấy Trương Vệ Đông nói dùng xe đưa cô trở về, hơn nữa vẻ mặt rất tự nhiên. Lưu Thắng Nam không nhịn được phì cười, sau đó liếc mắt nhìn chiếc xe đạp cách đó không xa nói:

– Cái đấy là cũng gọi là xe à? – Vậy cô bắt xe về đi. – Trương Vệ Đông lập tức nói, xong rồi xoay người đi về chỗ để chiếc xe đạp.

Laru Thắng Nam hiển nhiên không nghĩ tới Trương Vệ Đông nói đi là đi, sau khi sững sờ một chút lập tức đuổi theo.

– Này! Trương Vệ Đông!

– Nhiệm vụ hôm nay không phải là đã xong sao? Con có chuyện gì nữa? – Trương Vệ Đông quay đầu nhìn lại vẻ mặt khó chịu hỏi.

Trong lòng Lưu Thắng Nam vốn có chút tức giận với Trương Vệ Đông, nhưng thấy hắn quay đầu lại vẻ mặt khó chịu thì không hiểu sao chút tức giận trong lòng lại bay biến mất, đưa tay vuốt mái tóc nói:

– Hôm nay là sinh nhật tối, bội tôi đi tới bờ sông hóng gió được không?