Chương 277:

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vũ Di Sơn nằm ở phía bắc Mân Giang, phong cảnh lịch sử lâu đời, nhân văn hội tụ, vốn nổi tiếng là nơi sơn thủy hữu tình.

Khi xe bus chạy đến khách sạn ở Vũ Di Sơn mà hãng du lịch đã đặt trước thì thời gian vào khoảng ba rưỡi chiều. Ngoài số ít người như Trương Vệ Đông ra, đa số các giảng viên khác do thường ngày ít rèn luyện vì thế đều không chịu nổi quãng đường dài xóc nảy. Thế nhưng, khi hướng dẫn viên đón đoàn là một cô gái tộc Xa, họ Lan tuổi ngoài đôi mươi, nước da bánh mật khỏe khoắn, nhan sắc có thể xem là xinh xắn thì bao nhiêu mệt mỏi trong chuyến đi của cánh đàn ông cũng tiêu tan đi ít nhiều, còn lũ lượt thi nhau xung phong cùng đi làm thủ tục nhận phòng.

Trương Vệ Đông và phó giáo sư Tào Vĩnh An được sắp xếp ở chung một phòng. Tào Vĩnh An là đội trưởng đội bóng rổ của trường, tính tình cởi mở, được xếp chung phòng với gã khiến Trương Vệ Đông cũng cảm thấy vui.

Vì trường bao tour nên lịch trình khá thoải mái, dễ chịu. Điều kiện của điểm chân nghỉ ngơi cũng không tệ, là khách sạn ba sao. Buổi chiều hôm đó là hoạt động tự do, gần tới -sáu giờ kém mười năm thì đi ăn. Sau bữa tối vẫn là những hoạt động tự do, các giảng viên có thể chọn đi dạo, cũng có thể chọn tới vài khu vui chơi. Khi nghỉ ngơi, thư giãn thoải mái rồi, ngày hôm sau sẽ bắt đầu đi thăm quan.

Tào Vĩnh An không chỉ có một cơ thể khỏe mạnh, tinh lực dồi dào mà còn là một người hiếu động, không chịu ngồi yên, đứng yên được một lúc nào. Sau khi cất hành lý vào trong phòng và rửa mặt xong, gã liền phóng ra khỏi cửa đi ra ngoài. Trương Vệ Đông gần đây tính tình có bớt lạnh lùng, nhưng hầu như hắn vẫn thích được yên tĩnh một mình, hơn nữa hắn đang cân nhắc thấy mọi người vừa mới tới nơi, khó tránh khỏi mệt mỏi, uể oải nên không muốn ra ngoài cùng Tào Vĩnh An.

Sau khi Tào Vĩnh An đi rồi, Trương Vệ Đông cũng đi rửa mặt, sau đó đi ra mở cửa sổ.

Đúng như lời của giáo sư Tần Hồng, Vũ Di Sơn là nơi non xanh nước biếc, không khí trong lành, cửa sổ vừa mở ra liền có một cơn gió mát lạnh thổi vào, khiến tinh thần con người ta phấn chấn hẳn lên. Đứng bên cửa sổ, nhìn về phía xa xa là những dãy núi xanh mát phủ sương mờ, bầu trời xanh trong như ngọc, đâu đó những đám mây lãng đãng trôi.

Giữa một thành phố lớn lại có một cảnh sắc thiên nhiên tuyệt sắc như vậy thật là hiếm thấy, đặc biệt là bầu trời xanh trong như ngọc ấy, cho dù là những chốn hương thôn của tỉnh Thiên Nam cũng khó mà sánh được, chỉ có đến những miền sơn cước gần như không có khu công nghiệp ô nhiễm như Vũ Di Sơn mới có cơ hội thưởng thức được.

Trương Vệ Đông đứng bên cửa sổ tận hưởng viễn cảnh ấy thêm chút nữa, hắn chợt nhớ tới Phương Chung Bình – cao thủ tông hạc quyền đã gặp trong đại hội võ lâm. Khi đó Phương Chung Bình rất hào hứng trao danh thiếp cho Trương Vệ Đông, đồng thời căn dặn hắn nếu có ghé qua Vũ Di Sơn nhất định phải gọi điện cho gã. Không ngờ thời gian chưa trôi qua bao lâu, hắn đã ở Vũ Di Sơn rồi.

Nghĩ bụng, thế là Trương Vệ Đông quyết định gọi cho Phương Chung Bình. Dù sao lần trước người ta cũng có ý mời hắn. Cho dù là khách sáo hay không khách sáo thì hôm nay đã tới chỗ của gã rồi thì cũng nên bảo một câu, cũng là để tránh sau này gặp mặt không may nhắc tới thì mất mặt Trương Vệ Đông này quả.

Trương Vệ Đông dùng điện thoại của khách sạn gọi, điện thoại đổ chuông một hồi lâu mới có người nhấc máy.

-Tôi Phương Chung Bình đây, cho hỏi ai đấy? – Giọng nói của Phương Chung Bình truyền tới troi điện thoại, trong giọng nói có pha chút nghiêm nghị còn có thêm chút mệt mỏi.

-Chào Phương sư huynh! Tôi Trương Vệ Đông đây, không biết có còn nhớ tôi không? – Trương Vệ Đông nói.

-Trương Vệ Đông? Trương sư đệ! Cậu… Cậu đang ở Vũ Di Sơn hả? – Phương Chung Bình bỗng cao giọng nói, cho thấy gã không chỉ còn nhớ tới Trương Vệ Đông, mà còn cảm thấy bất ngờ và vui mừng khi biết y đang ở đây.

– Đúng vậy. Nhà trường tổ chức đi du lịch, không ngờ địa điểm lại là Vũ Di Sơn. – Trương Vệ Đông cười nói.

– A? Sao cậu không nói sớm, nếu cậu nói sớm thì tôi đã ở nhà đợi cậu rồi. – Phương Chung Bình nói.

– Phương sư huynh không ở Vũ Di Sơn sao? – Trương Vệ Đông nói, trong lòng thầm thở dài một hơi. Tuy tính tình hắn đã thay đổi không ít, nhưng dù sao hắn cũng không thích bắt chuyện với người không thân quen. Tuy có gặp Phương Chung Bình vài lần tại đại hội võ lâm, nhưng quan hệ của hai người cũng chỉ dừng lại ở góc võ lâm đồng đạo, theo phép lịch sự mới gọi điện thoại. Nếu như hai người giáp mặt nhau, Trương Vệ Đông biết với tính cách của hắn giỏi lắm cũng chỉ nói được vài ba câu.

– Đúng vậy. Giờ tôi đang ở bên ngoài, nhưng tôi sẽ về Vũ Di Sơn ngay, tính ra khoảng sáu giờ là về tới Vũ Di Sơn rồi. – Phương Chung Bình nói.

Trương Vệ Đông nghe vậy không khỏi giật mình, đồng thời trong lòng thấy cảm kích. Hai người cùng lắm cũng chỉ mới gặp nhau có vài lần, không ngờ là Phương Chung Bình lại nhiệt tình đến vậy.

– Thôi. Không cần. Không cần như vậy đâu, Phương sư huynh. Anh cứ bận việc của anh đi, hơn nữa lần này tới đây cũng không phải chỉ có mình tôi, còn có các đồng nghiệp trong cơ quan đi cùng. – Trương Vệ Đông vội vàng nói. Nếu như khiến cho Phương Chung Bình vì hắn mà phải chạy tới chạy lui thì Trương Vệ Đông thật thấy ái ngại.

– Như thế sao được? Cậu đã tới đây rồi, tôi sao có thể không tiếp đón chứ, chuyện này nếu để võ lâm đồng đạo biết được chẳng phải sẽ chửi Phương Chung Bình tôi không hiểu biết luật giang hồ hay sao? Trương sư đệ! Cậu đừng nói nữa, bây giờ tôi về ngay đây. Nếu cậu còn nói thêm nữa thì coi như cậu coi thường Phương Chung Bình này rồi. – Phương Chung Bình lớn tiếng nói, giọng nói có phần quả quyết và dứt khoát. Trương Vệ Đông gần như không nói thêm được lời nào, đành phải dựa theo ý gã.

– Chuyện này… – Trương Vệ Đông cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc cơ thể. Lời nói lên tới cổ thì nghẹn lại, không sao cát được thành lời. Từ trước tới giờ thì tính tình hắn vốn khá lập dị, hướng nội, bạn bè cũng không chủ động nói chuyện với hắn, hắn cũng không chủ động kết giao bạn bè. Cuộc điện thoại ngày hôm nay nếu không phải do Phương Chung Bình dặn đi dặn lại hắn trong đại hộ võ lâm lần trước, thì hắn cũng không gọi cho đối phương. Nhưng không ngờ hắn tính tình lạnh lùng như vậy mà trong lòng người khác vẫn luôn đối đãi tốt với hắn như bằng hữu, chỉ một cuộc điện thoại thôi mà sẵn sàng gác lại công việc, tốn hơn hai tiếng đồng hồ để mau mau chóng chóng về gặp hắn.

– À đúng rồi, cậu bây giờ đang ở đâu? – Phương Chung Bình không nhận ra thái độ khác thường của Trương Vệ Đông, tiếp tục nói.

Trương Vệ Đông nói cho Phương Chung Bình biết tên khách sạn và số phòng hắn đang ở.

– Đã đến địa bàn của tôi sao có thể nghỉ ở một khách sạn tôi như vậy được? Hãng du lịch các cầu thuê tên là gì vậy? Nói cho tôi biết, để tôi gọi điện cho họ bảo họ sắp xếp cho các cậu sang khách sạn Gold Vacations. – Phương Chung Bình nghe thấy vậy liền cao giọ nói.

Khách sạn Gold Vacations là khách sạn năm sao duy nhất tại Vũ Di Sơn, không chỉ nằm sát núi, sát biển mà còn có khung cảnh tuyệt đẹp, bên trong khách sạn còn có rất nhiều khu vui chơi, giải trí.

Trương Vệ Đông tuy không biết Gold Vacations là khách sạn mấy sao, nhưng vừa nghe tới Gold hắn cũng đoán là sang trọng hơn khách sạn bọn hắn đang nghĩ rất nhiều.

– Phương sư huynh! Huynh quá khách khí rồi. Nếu như chỉ có một mình tôi tới du ngoạn thì nhất định sẽ không từ chối, nhưng còn cả đoàn huynh làm như vậy tôi e là không ổn. Hơn nữa, hầu hết mọi người trong trường đều không biết là tôi luyện võ. – Trương Vệ Đông vội nói.

Sự nhiệt tình của Phương Chung Bình quả thật khiến Trương Vệ Đông có chút khó xử.

– Thôi được rồi, thế cũng được. Nhưng tối nay cậu phải dành thời gian cho tôi đấy, để tôi thể hiện thịnh tình của chủ nhà. – Phương Chung Bình nghĩ Trương Vệ Đông đã nói như vậy, thì biết hắn không muốn quá mức nổi bật, nên cũng không tiếp tục kiên trì.

– Không vấn đề. Tôi sẽ ở khách sạn đợi anh. – Trương Vệ Đông trả lời dứt khoát. Bây giờ hắn còn đang mong được uống vài ly với Phương Chung Bình.

– Vậy cứ như thế nhé, tôi về Vũ Di Sơn ngay đây. – Phương Chung Bình cười rồi cúp máy.

Sau khi cúp máy, Trương Vệ Đông lại trở lại bên cửa sổ, nhìn về phía những dãy núi xa xa. Trong đầu hắn lúc này, những kí ức về đại hội võ lâm lần trước lại ùa về. Lần lượt từng gương mặt võ lâm nhân sĩ lại vụt qua trong đầu hắn. Đột nhiên hắn phát hiện ra một gương mặt rất thân quen.

Nghĩ đi nghĩ lại, Trương Vệ Đông lại nhớ tới Đàm Vĩnh Khiêm, nhớ tới chuyện tình của hắn và Lý Lệ. Không khó để nhận ra tình cảm của Lý lệ dành cho Đàm Vĩnh Khiêm, cô ấy đối với Đàm Vĩnh Khiêm cũng khá hài lòng. Kể cả bố mẹ của cô ấy cũng không có gì phản đối. Bây giờ vấn đề mấu chốt là ở Đàm Vĩnh Khiêm.

Văn phòng Đảng ủy Ngô Châu.

Lưu Bạc Ngôn nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng bí thư Đảng ủy, thấy bí thư đang đứng bên cửa sổ nhìn về hướng cây nhãn lồng bốn mùa sum suê xanh tốt trong thị ủy mà thất thần, hắn bỗng chững lại.

Kể từ khi Trình Dương được thăng chức lên làm thư ký của phó bí thư Đoạn Uy, Lưu Bạc Ngôn được đề bạt lên vị trí của Trình Dương. Lưu Bạc Ngôn là một thanh niên tinh ý và cẩn trọng, theo bí thư Đàm một thời gian ngắn, gã đã nhanh chóng phát hiện ra bí thư Đàm có một thói quen đó là mỗi khi có việc gì hệ trọng khó quyết định, hay có chuyện phiền não thì luôn đứng bên cửa sổ, ngẩn người nhìn xuống cây nhãn sum suê cành lá dưới lầu.

Hôm nay không rõ là lần thứ mấy rồi Lưu Bạc Ngôn thấy bí thư Đàm đúng chôn chân bên cửa sổ, dù là lần nào gã đẩy cửa bước vào cũng nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc đó.

Từ lúc Lưu Bạc Ngôn làm thư ký cho bí thư Đàm đến nay, đây là lần đầu tiên thấy bí thư đứng ngẩn người bên cửa sổ nhìn cây nhãn như vậy. Cho nên cả ngày trong lòng Lưu Bạc Ngôn đều bồn chồn, thấp thỏm không yên, luôn dự cảm có chuyện không hay nào đó sắp xảy ra.

Nhưng thân là thư ký, lãnh đạo không nói, thư ký sao dám tùy tiện mở miệng hỏi chuyện.

Lưu Bạc Ngôn thận trọng liếc nhìn Đàm Vĩnh Khiêm, sau đó bước tới bàn làm việc, nhìn xuống dưới ly nước, phát hiện ra nước trong ly vẫn đầy nguyên như cũ. Lòng Lưu Bạc Ngôn càng nặng trĩu, liếc nhìn Đàm Vĩnh Khiêm muốn nói nhưng rồi lại thôi. Sau đó gã xoay người, rón rén định đi ra.

Đúng lúc đó Đàm Vĩnh Khiêm đột nhiên quay người lại gọi:

– Tiểu Lưu! Cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

Thấy bí thư vô duyên vô cớ hỏi tuổi mình, Lưu Bạc Ngôn không khỏi hồi hộp, lo lắng, nhưng vẫn thành thật trả lời:

– Dạ. Hai mươi bảy tuổi rồi ạ.

– Hai mươi bảy tuổi. Thế cũng không còn nhỏ tuổi nữa, tôi nhớ cậu vẫn chưa kết hôn thì phải. – Trương Vĩnh Khiêm nghĩ xong rồi nói.

– Vâng ạ. – Lưu Bạc Ngôn thận trọng dè dặt đáp.

– Có bạn gái rồi chứ hả? – Trương Vĩnh Khiêm lại hỏi tiếp.

Lưu Bạc Ngôn không sao ngăn được những giọt mồ hôi lăn dài trên trán. Lãnh đạo quan tâm đặc biệt tới chuyện riêng của gã, có thể đôi khi là việc tốt, là quan tâm tới gã, nhưng đôi khi cũng có thể là sự cảnh cáo, nhắc nhở gián tiếp.

Xem tình hình hôm nay đáng lẽ ra bí thư không thể có tâm trạng nào mà cùng gã, hơn nữa lại là tâm sự chuyện gia đình, quan tâm tới chuyện hôn nhân đại sự của gã.

Hay là bí thư thấy mình chưa nỗ lực trong công việc? Xem ra sau này phải cố gắng hơn, không thể vì chuyện yêu đương mà làm ảnh hưởng tới công việc. Đàm Vĩnh Khiêm vô tình ngẩng đầu lên trông thấy mồ hôi trên trán Lưu Bạc Ngôn lấm tấm rơi, không nên được cười nói:

– Tiểu Lưu! Ngồi đi. Đừng lo. Tôi không có ý gì đâu, chỉ là tự nhiên muốn tìm hiểu thêm về chuyện yêu đương nam nữ thanh niên bây giờ thôi.