Chương 291:

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 11 tháng trước

.

– Ngươi…. ngươi muốn làm gì, bố của tôi, bố tôi là.. – Chương Thế Luân nghe thấy lời nói của Trương Vệ Đông không một chút nào sợ hãi, lông tóc dựng ngược cả lên, theo thói quen lại lôi tên tuổi của cha hắn ra nạt người.

“Bốp… bốp…” – Chương Thế Luân còn chưa nói xong, Trương Vệ Đông đã vung tay tát hắn hai cái.

Trương vệ Đông lúc này đã chính thức có ý nghĩ muốn giết người, vì thế hắn mới chẳng muốn quan tâm bố của Chương Thế Luân là ai, có là ông trời cũng vô dụng.

Chỗ mà Chương Thế Luân bị Trương Vệ Đông tát liền rơi ra vài cái răng, máu từ khóe miệng cũng theo đó chảy ra.

Tần Hồng nhìn thấy một khuôn mặt đẫm máu, liền quay đầu đi, nhưng trong lòng của cô lại cảm thấy vui sướng. Nếu như đêm nay Trương Vệ Đông không ra tay, thì có đường đường là một giáo sư đại học cũng e rằng sẽ phải chịu sự lăng nhục lớn nhất từ trước đến nay trong cuộc đời.

Nhìn thấy Tần Hồng quay đầu đi, Trương Vệ Đông sợ những thứ này sẽ làm cô hoảng sợ, vì vậy mới nén giận, giơ tay nhè nhẹ vỗ vỗ đầu Chương Thế Luân, kẻ đã bị hắn tát ngất cho hai cái vừa rồi , thản nhiên nói :

– Loại người như mày, thật sự sống còn không bằng chết.

Khi đang nói chuyện, một làn lực âm hàn thuận theo lòng bàn tay của Trương Vệ Đông xuyên vào cơ thể của Chương Thế Luân, Chương Thế Luân không khỏi rùng mình một cái, nhưng hắn không biết cái dòng khí lạnh này là tiếng chuông đánh thức tử thần của sinh mạng hắn.

Hắn sẽ không lập tức chết, Trương Vệ Đông không ngu đến mức làm cho mình bị liên lụy, nhưng hắn cũng sẽ không sống được lâu nữa.

– À phải rồi, tôi với Phương Chung Bình là bạn tốt. Nếu như anh vẫn còn cảm thấy tức giận, còn muốn đánh nhau trả thù, có thể từ từ thương lượng. – Trương Vệ Đông nhếch miệng khinh bỉ, cười nhạt nói. Trước khi đến đây ăn cơm, Trương Vệ Đông cũng được nghe mọi người nói, Phương Chung Bình thật sự là một nhân vật có thể lực ở Vũ Di Sơn, thậm chí cả vùng Miền Bắc này.

Lúc này, thân thủ cao thâm của Trương Vệ Đông đã khiến Tần Hồng rung động sâu sắc, ba chữ Phương Chung Bình đối với cô mà nói cũng chẳng có ý nghĩa gì. Khi Trương Vệ Đông nói ra câu đó, Tần Hồng gần như không có phản ứng gì. Nhưng Chương Thế Luân đang nằm ngổn ngang dưới đất, khi nghe thấy ba chữ này như sét đánh đỉnh đầu, trong người chợt lạnh toát, cảm thấy vô cùng hối hận, hết hi vọng.

Phương Chung Bình tại Vũ Di Sơn này là một nhân vật ngang với trời, bạn tốt của ông ấy có thể bị bắt nạt sao? Người con gái của bạn tốt ông ấy có thể tùy tiện làm nhục sao? Những điều này mà chuyển đến tai Phương Chung Bình, chắc chắn sẽ bị ông ấy đánh tới chết.

Đương nhiên, trước đó nếu mà Trương Vệ Đông nói mình với Phương Chung Bình là bạn tốt, đánh chết bọn họ cũng không tin, nhưng mà bây giờ, sau khi bị Trương Vệ Đông đánh xong, bọn họ tin rồi.

Ở Vũ Di Sơn này ai mà không biết Phương Chung Bình, ông Phương là cao thủ của Tông Hạc quyền, bạn của ông ấy cũng phải là người có võ công không thể tầm thường, hiển nhiên võ công của vị thư sinh trước mặt này quả là rất lợi hại.

Trương Vệ Đông nhìn mọi người sau khi nghe đến tên của Phương Chung Bình, sắc mặt lập tức biến thành sợ hại như cha chết mẹ chết, càng biết rõ cho dù có gan to lớn mật, bọn họ cũng không dám làm gì, trong lòng thoải mái hơn chút.

Dù sao bản thân hắn là người vùng khác đến, nếu như những người này giống như ruồi cứ bám riết lấy cũng là một chuyện phiền phức. Trương Vệ Đông lại không thể buông tay giết người, nếu thật sự như vậy, e rằng sẽ có một ngày hắn sẽ kiêu ngạo tới cực độ, không ai được phép đối với hắn một chút bất lợi, bất kính nào, cuối cùng biến thành ma đầu giết người không gớm tay.

Cái này đương nhiên không phải cái Trương Vệ Đông muốn. Tất nhiên thật sự đến lúc cần thiết, giết một hai người, Trương Vệ Đông cũng có thể ra tay được.

Vụ đám người Nhật Bản bắt cóc một bé gái, cùng với vụ hôm nay của Chương Thế Luân do đã thật sự xúc phạm đến điểm mấu chốt của Trương Vệ Đông, từ đó mới phải hứng lấy cái họa sát thân này.

– Giáo sư Tần, chúng ta đi thôi. – Sau khi lấy tên của Phương Chung Bình để nạt mọi người, Trương Vệ Đông vỗ nhẹ vai của giáo sư Tân, nhẹ nhàng nói.

Giáo sư Tần Hồng lòng vẫn còn sợ hãi, nhìn trên mặt đất một đám côn đồ vẫn còn đang rên rỉ, rồi nhìn Trương Vệ Đông với một ánh mắt phức tạp, nói:

– Chúng ta cứ vậy trở về có sao không?

– Không sao đâu, bọn hắn không dám có tư tưởng sai trái gì nữa đâu, không tin cô thử hỏi bọn hắn xem? – Trương Vệ Đông cười trấn an nói, sau đó ánh mắt lạnh lùng chậm rãi đảo qua đám người.

– Không dám nữa, thật sự không dám nữa. Nếu mà chúng tôi mà còn dám đáp tội với hai người, sẽ bị trời đánh lôi phạt! – Trương Vệ Đông lạnh lùng nhìn một cái, đám người còn đang rên rỉ này đều vội vàng bò dậy, liên tục gật đầu khom lưng, Chương Thế Luân cũng liên lục gật đầu khom lưng như vậy.

Bố của hắn mặc dù cũng có tiếng tăm, nhưng so với Phương Chung Bình thì vẫn còn thua xa, ở cái tình huống đuối lý này, thật sự mà làm ầm lên, bị bố của hắn biết chuyện này lại còn có thể liên quan đến Phương Chung Bình, nếu mà không bị bố trừng trị nghiêm khắc mới lạ. Hơn nữa, tên Trương Vệ Đông thân thủ đáng sợ kia cũng đã khiến cho tâm can hắn phát run, nào còn dám tìm bọn họ lần nữa làm phiền, thế chẳng phải là đùa với mạng sống của mình sao?

Tất nhiên Chương Thế Luân còn đang không biết, mạng của mình không sống được bao lâu nữa.

Tần Hồng nhìn thấy mọi người ai lấy đều sợ Trương Vệ Đông hệt như chuột sợ mèo, vừa buồn cười vừa tức giận, thế nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn còn một chút không yên tâm, đang do dự, Trương Vệ Đông đã kéo tay cô đi về phía trước. Vita cười vừa nói:

– Sợ cái gì, đừng quên còn có một cao thủ võ lâm là tôi nhé!

Trương Vệ Đông nói như vậy, Tần Hồng ngẫm lại cũng thấy đúng, với thân thủ của hắn, đoán chừng có thêm vài chục người nữa cũng chẳng đọ lại được, có hắn ta đi bên cạnh thật sự cũng chẳng có gì đáng ngại.

Nghĩ như vậy, lòng Tần Hồng cũng rộng mở, một bên theo cái kéo tay của Trương Vệ Đông đi về phía trước, một bên liếc Trương Vệ Đông giận trách nói:

– Còn nói nữa? Chẳng nói sớm với tôi, làm cho tôi vừa rồi sợ gần chết!

– Tôi chẳng phải đã sớm nói cho cô rồi sao, tôi là cao thủ võ lâm mà. Chính là tự cô không tin đấy chứ! – Trương Vệ Đông cười nói.

– Tôi làm sao biết được anh chân tay gầy gò ốm yếu thế, mà đánh nhau thì lợi hại như vậy! – Tần Hồng nghe vậy liền phản bác Trương Vệ Đông nói. .

– Xem ra, con gái ở thế giới này đều không nói lý, ngay cả giáo sư đại học cũng không ngoại lệ. – Trương Vệ Đông lắc đầu cười nói.

– Làm sao nào? Không nói lý một chút thì sao? Cậu không biết vừa rồi lúc cậu xông lên, tim của tôi thiếu chút nữa là muốn rớt ra ngoài, suýt chút nữa cũng muốn xông lên liều mạng với bọn họ rồi! – Giáo sư Tần Hồng nhìn Trương Vệ Đông nói, có một chút giống với những cô gái miệng ngoác ra không phục nói.

Trương Vệ Đông nghe những lời nói đó, nhớ tới vừa rồi khi mình hướng tới đám côn đồ, một người từ trước đến này đoan trang, thận trọng như giáo sư Tân Hồng lúc đó cũng cuống lên hoảng loạn. Trong lòng không kiềm chế được nhộn nhạo lên, tay không tự chủ được đưa lên nhẹ nhàng lau khóe mắt của Tần Hồng, nơi đó còn vướng chút nước mắt mà vừa rồi đã chảy ra.

Lúc Trương Vệ Đông đưa tay giúp Tần Hồng lau nước mắt, Tần Hồng cảm thấy nhẹ lòng đến lạ kỳ, chỉ lặng lẽ nhìn ánh mắt dịu dàng của Trương Vệ Đông đang chăm chú lau nước mắt cho mình, một lúc lâu sau mới nói:

– Nếu như vừa rồi cậu không biết võ công, cậu còn làm như vậy không?

– Tôi chỉ biết là, tôi sẽ không trơ mắt nhìn cô bị làm hại! – Trương Vệ Đông chăm chú nhìn Tần Hồng ánh mắt kiên định nói.

Tần Hồng nghe vậy cơ thể cứng ngắc lại, thế nhưng rất nhanh cô liền giờ tay đẩy tay của Trương Vệ Đông ra, cười nói:

– Mau bỏ tay ra đi, cậu càng ngày càng to gan rồi đó, ngay cả mặt cấp trên anh cũng sờ.

Mặc dù đã cố gắng làm vẻ tự nhiên, không sao cả, nhưng khi nói đến câu cuối cùng, khuôn mặt của Tần Hồng liền đỏ lên, dưới ánh đèn càng thêm nữ tính.

Nhưng Trương Vệ Đông nghe lời nói của Tần Hồng, liền giật mình, lập tức trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.

Thấy Trương Vệ Đông đột nhiên trở nên nghiêm túc, trong lòng Tần Hồng đột nhiên có chút thất vọng, nhưng cũng không nói thêm gì. Hai người vai sánh vai, im lặng đi đến siêu thị gần nhất.

Đây là một siêu thị nhỏ bán hàng suốt hai mươi tư giờ, lúc đi đến cửa siêu thị, mặt Tân Hồng đột nhiên hơi đỏ, nét mặt có chút không được tự nhiên nói với Trương Vệ Đông:

– Cậu ở ngoài đợi tôi một chút nhé.

– Cùng nhau đi vào cũng được mà. – Trương Vệ Đông rất tự nhiên nói.

– Bảo cậu ở bên ngoài đời thì anh ở bên ngoài đợi đi! – Tần Hồng đột nhiên không thèm nói lý, ngang ngược nói.

Trương Vệ Đông kinh ngạc nhìn Tần Hồng, trong ấn tượng của hắn, Tần Hồng không phải là người vô lý như vậy, càng không phải là người ngang ngược. Nhưng nhìn một cái, Trương Vệ Đông đột nhiên hiểu được, thì ra đồ mà cô ấy muốn mua không tiện cho hắn đi cùng.

Nhìn biểu hiện của Trương Vệ Đông từ sững sờ ngạc nhiên đến đột nhiên như hiểu ra, dù là bản thân Tần Hồng là Phó viện trưởng học viện, mặt vẫn thoáng chút đỏ lên, xấu hổ trừng mắt nhìn Trương Vệ Đông một cái, sau đó vội quay lưng đi vào siêu thị. Trong lòng thầm oán trách, làm sao lại có thể sơ suất như vậy chứ, rõ ràng biết là hai ngày nay cái đó sẽ tới, thế nào lại nhất thời sơ sẩy, quên mang theo cơ chứ?

Tần Hồng đi vào một lát rồi ra ngay, lúc đi ra tay cầm thêm một túi đồ. Mặc dù túi của siêu thị cũng tương đối dày, xách trên tay, người khác căn bản cũng không biết bên trong là thứ gì, nhưng theo bản năng ánh mắt Trương Vệ Đông nhìn xuống dưới làm cho khuôn mặt đỏ của Tần Hồng có một chút nóng lên, sau đó vì thẹn quá thành tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái.

Trương Vệ Đông bị Tần Hồng trừng mắt, vội vàng quay mặt lên, ra vẻ không biết cái gì tự nhiên hỏi:

– Mua cái gì vậy? Nhanh như vậy đã mua xong rồi.

Tần Hồng thấy Trương Vệ Đông rõ ràng là đã biết nửa đêm phải đi mua cái gì, cứ một mực ra bộ không biết, vừa tức vừa buồn cười, nhìn hắn nói:

– Đồ của con gái người ta, cậu là một người đàn ông quan tâm nhiều thể làm gì?

Nói xong, đến bản thân Tần Hồng cũng không nhịn được cười, nhẹ nhẹ đánh Trương Vệ Đông một cái, săng giọng nói:

– Thật là đồ đáng ghét, đi nhanh lên.

Trương Vệ Đông bị Tần Hồng đánh nhẹ như vậy, tâm can cũng không nhịn được rung nhẹ, vội vàng cười đăng hàng lên hai tiếng để che dấu tình cảm trong lòng đang thay đổi, sau đó quay người sánh vai cùng với Tần Hồng đi đến khách sạn phía trước.

Lúc này màu đen của bầu trời đêm càng đen hơn, âm u hơn, từng làn gió mát nhẹ thổi tới núi Vũ Di, đúng lúc Tần Hồng đang phải chịu cái giai đoạn đặc biệt mà mỗi người con gái trở nên mềm yếu nhất trong một tháng, khi gió thổi tới làm toàn thân cô run lên, làn da trắng nõn nà cũng nổi cả da gà.

Trương Vệ Đông nhìn thấy Tần Hồng run rẩy trong đêm gió, trong lòng mặc dù rất xót nhưng cũng không có cách gì. Hắn cũng chỉ mặc một chiếc áo mỏng, cũng không thể cởi ra đưa cho cô ấy rồi mình cởi trần được.

Đúng lúc Trương Vệ Đông đang không biết làm thế nào, đột nhiên hắn cảm nhận được một cái gì mềm mại nhẹ nhàng ép gần hắn, tiếp sau cách tay của hắn bị hai cách tay của Tần Hồng ôm chặt, cách tay của hắn tránh cũng thể tránh khỏi đè lên hai viên thịt mềm mại đầy đặn của cô ấy.

– Tiểu quỷ… A! Tôi hơi lạnh, cậu không được nghĩ lung tung! – Giáo sư Tần Hồng hạ thấp giọng cảnh cáo nói.

Nhưng cái cảnh cáo của cô lọt vào tai của Trương Vệ Đông càng giống như một lời ám chỉ khiêu khích!