Chương 295:

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vừa leo vừa ngắm cảnh, Trương Vệ Đông kéo tay Tần Hồng trong lúc không để ý đã lên tới đỉnh núi.

Trên đỉnh núi có một tòa lầu mái cong, phía trên có bức hoành phi: Ngao Du Tiểu Hán. Bên trong có bức tranh Sơn Thủy Di , đây là nơi an cư của Bành Tô cùng người con thứ hai Bành Vũ. Trên lầu có phòng khiêu vũ Tống Mỹ Linh, nghe bởi vì năm đó nghênh đón Tống Mỹ Linh tới đây mà đặc biệt tu kiến nơi này. Bất quả Tống Mỹ Linh cũng không có tới đây thật sự.

Đứng trước pho tượng người con thứ hai của Bành Tổ, lại nghĩ đến thần thoại Trung Quốc có chút liên quan đến truyền thuyết Bành Tổ, Trương Vệ Đông không khỏi có chút thất thần suy nghĩ.

– Đang nghĩ gì vậy? – Tần Hồng tiện tay đưa cho Trương Vệ Đông chai nước mới mua ở cửa hàng trên núi, thấy Trương Vệ Đông đang nhập tâm suy nghĩ điều gì đó, nên không kìm được sự tò mò.

– Tôi đang nghĩ rốt cuộc trên đời này có thần tiên hay không? Nếu như thật sự có thần tiên thì giờ họ đang ở đâu? – Trương Vệ Đông cầm lấy chai nước và thắc mắc.

Trước đây Trương Vệ Đông không tin trên đời này có thần tiên tồn tại, chỉ là hôm nay chính hắn có thể cưỡi gió mà bay, làm cho hắn dần tin vào truyền thuyết nhân gian. Đúng như thắc mắc của hắn thần tiên đang tồn tại, vì cái gì mà nhiều năm như vậy hắn chú tâm tìm kiếm nhưng lại không thu được kết quả như mong muốn chứ? Phì!!!!!!!! Tần Hồng cười phá lên, rồi nhìn chằm chằm vào hắn:

– Tôi tưởng cậu đang nghĩ gì mà nghiêm trọng thế chứ? Hắn liếc nhìn Tần Hồng rồi miễn cưỡng cười: – Đỡ mệt chưa? Nếu rồi thì ta đi thôi.

Hắn biết vấn đề này Tần Hồng cũng không thể giải thích được.

– Xin lỗi, tôi không biết cậu tin điều này. Thực ra bản thân tôi là người của thuyết vô thần, nhưng tôi cũng luôn cho rằng, người hay thần đều có liên quan đến tín ngưỡng, như vậy con người có chút sợ hãi không dám tùy tiện vi phạm, ít nhất là đố kỵ. – Tần Hồng quay sang hắn nói, rõ ràng cô ấy biết hắn đang rất nghiêm túc.

– Không có gì. Thực ra bản thân tôi cũng không rõ rốt cuộc tôi có tin điều đó hay không, Nhưng mà thuyết sợ hãi tín ngưỡng mà cô nói tôi rất tán đồng, con người vẫn nên cần một cái gì đó để sợ hãi mới tốt. – Hắn ngạc nhiên nhìn Tần Hồng nhún vai cười.

Thấy hắn nói như vậy, Tần Hồng thở dài rồi cười:

– Cũng muộn rồi , xuống núi thôi. Hắn gật đầu rồi, sau đó cùng Tần Hồng xuống núi.

Mặt trước và mặt sau của Thiên Du Phong hoàn toàn khác nhau, phía trước trơ trụi, nhẵn bóng đường đi thì nhỏ, nếu không cẩn thận sẽ bị ngã, phía sau cây cối um tùm xanh tốt, có rất nhiều thềm đá bằng phẳng.

Tần Hồng rất dễ dàng đi lại trên con đường này, nhưng mà cũng không biết có phải do thói -quen hình thành tính ỷ lại trong cô, khi xuống núi cô vẫn nắm tay của hắn. Không ít lần các thấy bị tái mặt, hận là một cước không thể đá hắn rơi xuống núi, sau đó thay thế vào chỗ của hắn.

Xuống đến chân núi cũng đến giờ ăn trưa, thật đúng với câu tục ngữ “nhất khối thạch đầu ngoạn bán thiên”.

Đứng sau chân núi trống lại ngọn núi, trước mắt hiện giờ không phải là ngọn Thiên Du nữa, mà trở thành “Sái bố nham”. Từ trên xuống dưới có một con đường vừa dài vừa hẹp, giống như các vị thần tiên trong lúc phơi nắng chế tác thành một bức

Khi hắn và Tần Hồng đi xuống chân núi,

– Tần viện trưởng, phong cảnh thật tuyệt đúng không? – Lan Đạo cưới hỏi, bất giác lại thấy không tự nhiên.

– Rất tuyệt, rất tuyệt, non xanh nước biếc rất đẹp, nhưng leo núi có chút mệt mỏi, bây giờ tôi muốn tìm một nơi nào đó để ăn cơm sau đó cưỡi bè trúc xuôi dòng cửu khúc khê. Leo núi cả buổi, rồi lại ngồi ở bè trúc xuôi dòng thưởng thức phong cảnh, nghĩ đến cũng là cách hưởng thụ tuyệt vời. – Tần Hồng cười lộ rõ niềm hi vọng.

– Hóa kiếp phù du rỗi nửa đời – Hắn phụ họa theo.

– Đúng, đúng chính là cảm giác đó. – Tần Hồng vỗ tay.

Thấy Tần Hồng nói vậy, hai người hướng dẫn càng không tự nhiên, muốn nói gì đó nhưng khó mở lời.

– Có chuyện gì vậy? – Thầy Tần cuối cùng cũng phát hiện ra có chút gì không đúng liền hỏi.

Hai vị hướng dẫn liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng người hướng dẫn viên đoàn Ngô châu nói: – Viện trưởng Tần xin lỗi chiều nay chương trình sẽ có chút thay đổi.

– Tiểu Triệu sao phải thay đổi chương trình chiều nay vậy? Tôi thấy kế hoạch sắp xếp như hôm nay rất tốt mà. – Thầy Tần có có không vui hỏi.

Học viện Hoàn Công là tự mình thuê một tua riêng, lúc đầu mọi thứ đều theo ý kiến của các thầy trong học viện, mà không phải do hướng dẫn viên sắp xếp. Nếu không phải như vậy, buổi chiều chẳng may bị sắp xếp đi tới khu mua sắm đồ lưu niệm thì còn gì là thú vị nữa? Huống hồ leo núi nửa ngày trời, mọi người đều mệt, buổi chiều lại ngồi bè trúc du ngoạn nhẹ nhàng.

Thấy Tần Hồng không vui, tiểu Triệu là người đi thuê cty du lịch cho học viện không khỏi bất mãn nhìn cô nàng hướng dẫn viên.

– Xin lỗi. Thực xin lỗi. Tần viện trưởng, đều là do chúng tôi sơ suất để xảy ra sai lầm. không thể đặt được vé bè chúc cho đoàn mình. – Hướng dẫn Lan vội vàng xin lỗi.

– Vậy bây giờ hãy đi làm luôn đi. – Tần Hồng dù có chút không vừa ý với cách làm việc của công ty du lịch nhưng dù sao việc cũng xảy ra rồi, cô cũng không muốn làm khó một hướng dẫn viên nhỏ bé đó.

– Vẻ bè thường đều đều được các công ty du lịch đặt trước, vé cho khách vãng lai tham -quan thường phải đặt trước hai mươi phút ở cửa sổ. Chúng ta nhiều người như vậy, tôi e rằng sẽ gặp chút trở ngại. – Hướng dẫn viên ấp úng

– Nếu đã như vậy, tôi nghĩ tình hình không đơn giản như cô nói a. Hơn nữa cũng không phải chỉ là một đoàn nhỏ có năm sáu người, công ty của các cô lại không biết đặt trước vé Là? – Tần Hồng dù sao cũng là sếp, nghe thấy vậy lập tức tỏ vẻ không hài lòng.

– Chuyện này….. – Bị chất vấn như vậy khiến cho hướng dẫn viên đỏ mặt bối rối.

– Được rồi. Tần viện trưởng! thực ra chuyện này cũng không có gì là do chúng tôi sơ xuất, mà là ông chủ cty chúng tôi đã đắc tội với người không nên đắc tội thôi, nên sự tình mới như vậy.

– Không ngờ lại là như vậy, mà cho dù ông chủ của công ty du lịch các cô đã đắc tội nhưng cũng không thể dở trò gì trong chuyện này được chứ? Lẽ nào vẻ là do họ quy định sao? – Hắn chau mày nói xen vào.

Bất kể mâu thuẫn giữa hai bên là do ai đúng ai sai, nhưng kiểu trả thù này khiến cho hắn bất mãn.

– Khụ khụ… Nói thì nói vậy, nhưng tình hình trong nước vị thầy giáo này còn có Tần viện trưởng không phải không biết, có một số người không thể đắc tội nổi. Trước đó tôi cũng đã từng liên hệ với quản lý, để bên trên liên hệ với cơ quan quản lý du lịch bản địa. Bất quá việc xảy ra quá mức bất ngờ, hơn nữa hôm nay lại là cuối tuần, bè tre tương đối thiếu thốn, cho nên chúng lịch trình của chúng ta phỏng chừng không thể an bài được như cũ. – Tiểu Triệu hơi kinh ngạc nhìn Trương Vệ Đông, cũng không biết ngạc nhiên về tuổi của hắn ta, hay vì sự “đơn thuần” của hắn. Sau đó vẻ mặt bất đắc dĩ nói với Tần Hồng.

Gặp việc đột nhiên như vậy, Tần Hồng cũng không muốn làm khó dễ hai vị hướng dẫn viên. Nhưng mà bản thân cho rằng mình là lãnh đạo, chiều nay không có vẻ bè, bản thân cô cũng không được thoải mái, do dự rồi lên tiếng:

– Tôi có người bạn học cũ là phó trấn trưởng, để tôi gọi điện hỏi cô ấy xem có giúp được gì không, nếu thật sự không được cũng chỉ có thể sửa đổi hành trình vậy.

Vậy là Tần Hồng gọi điện cho người bạn học cũ, cuộc gọi có vài tiếng chuông thì có người nhận máy. Tần Hồng kể việc đang xảy ra cho người bạn học cũ đó. Bạn học cô nghe xong thì tỏ vẻ có chút khó khăn, nhưng vẫn đáp ứng gọi điện hỏi thăm tình hình một chút xem sao.

Rất nhanh, bạn của Tần Hồng đã gọi lại, trong điện thoại nàng ta bất đắc dĩ nói cho Tần Hồng biết, đối phương đắc tội với con cháu của một nha nội. Vị nha nội này xưa nay làm việc ngang ngược, và nổi tiếng là kẻ làm việc ngang ngược càn quấy. Hắn đã đánh muốn chỉnh chết đối phương, cho nên toàn bộ những đoàn do đối phương dân đều bị làm khó dễ. Nhưng mà những thứ như vé vào của đều không có giới hạn, hắn ta muốn cũng không thể làm khó chúng ta, thế nhưng mỗi ngày vé thuyền đều có số lượng quy định rồi, do đó mới xảy ra tình trạng như vậy.

– Nếu không được các cầu thuê cty du lịch khác đi, như vậy tớ có thể giúp các cậu giải quyết vấn đề về vé. Nếu không tớ cũng không tiện ra mặt giúp, nếu không tên kia nhất định sẽ biết được. Ai! Cậu cũng biết đó tớ chỉ là một phó trấn trưởng nhỏ nhoi, có rất nhiều người không thể đắc tội được. – Sau một hồi giải thích bạn học của Tần Hồng mới có ý kiến đó.

Mặc dù ý kiến đó rất hợp lý, rất đi vào lòng người, nhưng Tần Hồng nhìn thấy ánh mắt trông mong của cô gái tộc Xa kia, thì đột nhiên cảm thấy rét lạnh, như có cảm giác bỏ đá Lxuống giếng, do dự một chút rồi nói:

– Để tớ nghĩ xem nếu có chuyện gì sẽ gọi lại cho bạn sau.

– Cô Tần! Bạn học của cô nói sao? – Hướng dẫn viên tiểu Triệu thấy Tần Hồng cúp máy, vội vàng hỏi.

– Vé thì có thể giải quyết nhưng phải đổi công ty khác. – Tần Hồng nhíu mày trả lời rõ ràng là bản thân cô có chút mâu thuẫn

– Vé nếu có thể giải quyết được, vậy để tôi gọi về cho quản lý, để ông ta liên lạc với công ty du lịch khác. – Tiểu Triệu đáp lời.

– Như thế có được không? Dù sao họ cũng không cố ý. – Tần Hồng do dự chỉ sang phía cô hướng dẫn viên.

– Nhưng đây cũng không phải lỗi của chúng tôi, hơn nữa chúng tôi không… – Tiểu Triệu hồn nhiên đáp lại.

– Được rồi, để ta gọi điện xem sao. – Trương Vệ Đông xua tay cắt ngang lời hướng dẫn viên tiểu Triệu. Tuy lời hắn nói rất đúng, nhưng trong lòng Trương Vệ Đông vẫn cảm thấy có chút khó chịu. Hắn cảm thấy một số đúng sai là một chuyện, nhưng làm người có làm chuyện đó không thì lại là việc khác.