Chương 111: Vụ án mất tích

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hôm nay nhà ga vốn náo nhiệt và tấp nập, nhưng Trị Đông lại thấy có chút gì đó khẩn trương lấn áp bầu không khí.

Có lẽ là do những chuyện hai lần trước đã từng trải qua, Trương Vệ Đông khá mẫn cảm với cảnh sát nên không khỏi nảy sinh một chút hiếu kỳ. Cách đó không xa có hai cảnh sát, một bên dùng ánh mắt cảnh giác quét qua những lữ khách qua lại, một bên thấp giọng trao đổi gì đó, theo bản năng hắn liền dòng tai lên nghe ngóng.

– Anh Vương, tôi nghe nói sáng sớm hôm nay bí thư thành ủy gọi điện thoại măng Sở cục một trận. – Một tên cảnh sát trẻ tuổi thấp giọng nói.

– Ai! Cũng chẳng còn cách nào, cục trưởng Diệu cũng sắp nghỉ rồi, bí thư thành ủy cũng nên cho ông ta chút thể diện chứ. Hơn nữa, cho dù có mắng thì cũng chẳng có tác dụng gì, người ta đã sắp nghỉ, chẳng có ham muốn gì thì tự nhiên sẽ giữ cho mình chính trực thôi. Cho nên, bí thư chỉ có thể trút giận lên đầu Sở cục. – Người được gọi là anh Vương thở dài.

– Đúng vậy. Haiz! Vốn dĩ Diêu cục trưởng về hưu, với thành tích nổi bật, lại là phó cục trưởng như Sở cục, cứ ngỡ có thể leo lên đến đỉnh. Làm dâu bao năm cứ ngỡ sắp lên chức mẹ chồng, thật không ngờ lại xảy ra chuyện cản đường này. Vụ này nếu không phá được, tôi thấy Sở cục đừng nói là leo lên chức cục trưởng, vị trí hiện tại có giữ được hay không cũng là cả vấn đề. – Tên cảnh sát trẻ tuổi cũng thở dài theo.

– Đúng thế, Hoàng Chấn Hưng là thương gia Hoa Kiều lớn bên Mỹ, thành phố phải tốn bao công sức mới có thể mời anh ta đến Ngô Châu đầu tư khảo sát. Nào ngờ mới đến đây có 1 ngày, con gái người ta đã vô duyên vô cớ mất tích. Anh nói xem, nếu vụ này không phá được, đừng nói Sở Cục, tôi thấy ngay cả bí thư và chủ tịch cũng sẽ bị phê bình. – Anh Vương nói.

Trương Vệ Đông nghe đến đó, lông mày không khỏi nhíu lại. Những chuyện thế này một người dân bình thường như hắn đâu muốn nhúng tay vào, nếu chuyện gì cũng quan, hắn dù có ba đầu sáu tay cũng không giải quyết hết. Những chuyện có liên quan đến Sở Triều Huy, hắn không thể ngồi nhìn mặc kệ. Huống hồ trong lúc hai tên cảnh sát nói chuyện với nhau, Trương Vệ Đông biết chuyện này vô cùng quan trọng, nếu làm không tốt chức vụ hiện tại của Sở Triều Huy không chắc đã giữ được. Cho nên Trương Vệ Đông do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại cho Sở Triều Huy hỏi thăm tình hình.

Cục công an thành phố Ngô Châu, phòng họp chi đội hình trinh, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.

Màn chiếu trên tường đang phát đi phát lại đoạn băng ghi hình trên con phố Ngô Giang dành cho người đi bộ. Trong hình, một đứa nhỏ tầm bảy, tám tuổi xinh xắn tựa như búp bê hình như nhìn thấy thứ đồ chơi hấp dẫn nào đó, con bé tiến về phía trước trong dòng người đi lại như mắc cửi, cuối cùng nó biến mất trong biển người mênh mông.

Sở Triều Huy cảm thấy màn hình giám sát có chút gì đó không đúng, nhưng không đúng ở chỗ nào thì gã nói không ra lời. Một lúc lâu sau, Sở Triều Huy hít một hơi dài sau đó mắt đỏ rực, gã đứng lên đi đến bên cửa sổ. Từ 10 giờ tối hôm qua đến giờ, vì chuyện cô bé này mất tích mà phó cục trưởng như gã phải thức trắng, nguyên nhân bởi vì đứa nhỏ là con gái đại thương gia Hoa Kiều – Hoàng Chấn Hưng. Sự mất tích của cô bé không chỉ khiến lãnh đạo chính quyền thành ủy giật mình, thậm chí còn liên lụy đến lãnh đạo tỉnh ủy. Vụ mất tích này không chỉ ảnh hưởng đến quyết định của tập đoàn Hạo Thiên có đầu tư vào tỉnh Thiên Nam hay không, quan trọng hơn là một khi chuyện này truyền đi, các doanh nghiệp Hoa Kiều khác ở nước ngoài sẽ có phản ứng mạnh mẽ, tất sẽ ảnh hưởng tới việc thương nhân Hoa Kiều quyết định về nước đầu tư.

Ai!Sở Triều Huy thở dài, thu đôi mắt đỏ sọng lại, gã tiếp tục nhìn vào màn hình máy chiếu. Trên đó chỉ là vụ án trẻ em đi lạc như bao vụ án khác, theo kinh nghiệm nhiều năm làm cảnh sát của mình, gã không nhìn ra có chút dấu hiệu nào của một vụ bắt cóc. Nhưng kết quả trước mắt cho thấy đây quả thực rất giống một vụ bắt cóc, nếu không thì với việc huy động một lực lượng cảnh sát lớn đi tìm khắp thành phố suốt đêm như vậy, đừng nói là một đứa nhỏ, ngay cả tội phạm nguy hiểm chống lại cảnh sát giờ này có lẽ cũng đã bị bắt về quy án. Về điều này, các cục trưởng khác có thể không có tự tin chứ gã thì có thể khẳng định chắc chắn. Bởi vì gã đã làm bao năm trong ngành này, có không ít hình cảnh trong chi đội hình trinh thành phố Ngô Châu do một tay hắn đào tạo nên, sth vô cùng tin tưởng khả năng phá án của họ.

Nhưng cho tới bây giờ, cô bé ấy dường như bốc hơi, không thấy bóng dáng đầu. Tất nhiên vụ này cũng giống một kế hoạch bắt cóc đã được lên kế hoạch từ trước của một băng nhóm phạm tội nào đó. Nếu đúng là như vậy, Sở Triều Huy thật đau đầu. Vụ này sẽ khó giải quyết vô cùng, phạm vi không chỉ trong thành phố Ngô Châu mà còn mở rộng ra toàn tỉnh Thiên Nam, thậm chí là cả nước, thời gian giải quyết vụ án cũng sẽ kéo dài không biết đến bao giờ. Nhưng điều khiến Sở Triều Huy đau đầu nhất là vụ này không thể kéo dài. Nếu kéo dài thời gian để vụ này truyền đi, đừng nói là chính quyền thành phố Ngô Châu, đến thanh danh của tỉnh Thiên Nam cũng sẽ bị ảnh hưởng.

– Sở Cục, đã quan sát kĩ đoạn băng ghi hình mà cũng không thấy dấu vết gì. Các nơi khác như bến xe, lối ra vào các tuyến đường cũng không phát hiện dấu hiệu khả nghi.

Trong lúc Sở Triều Huy nhìn chăm chú vào màn hình, Kim Chí Viễn – đội trưởng đội hình sự đi đến bên cạnh gã, thấp giọng nói.

Sở Triều Huy nghe được tin này, cả người vô lực tựa vào ghế. Mặc dù cô bé mất tích

mới có hơn mười tiếng tiếng nhưng Sở Triều Huy biết rõ vụ này khó giải quyết. Mà kết quả của việc khó giải quyết có rất nhiều, trong đó có một điều đó chính là con đường làm quan của gã rất có thể sẽ dừng ở đây.

Sở Triều Huy vô lực tựa vào ghế, hai mắt đỏ sọng vẫn tiếp tục nhìn chòng chọc vào màn hình.

Đột nhiên Sở Triều Huy giống như bị rắn cắn một miếng, gã nhảy dựng lên. Gã đã phát hiện ra màn hình giám sát kì quặc ở chỗ nào rồi, là ánh mắt của cô bé có gì đó không đúng. Mặc dù hình ảnh không rõ rệt nhưng hắn nhìn ra được ánh mắt ấy không có hồn, dáng vẻ ấy giống bị thứ gì đó khống chế.

Vừa lúc đó, cửa phòng họp bị đẩy bịch một tiếng nặng nề sau đó mở ra. Một thiếu phụ xinh đẹp ăn mặc quý phái, trang điểm lộng lẫy xông vào. Theo sau cô ta còn có ba người khác, một người nam giới gần 60 tuổi, đầu trọc, mặc đồng phục cảnh sát; một người đàn ông hơn 40 tuổi, khí chất trầm ổn, người còn lại là một cô gái khoảng 20 tuổi. Cô gái trẻ tuổi này có làn da nhẵn, mịn khỏe mạnh màu rám nắng, một mái tóc màu vàng kim bồng bềnh, hai con mắt to tròn chớp chớp toát ra vẻ mê hoặc cầu hôn, toàn thân mang vẻ gợi cảm của cô gái mang hai dòng máu.

Trong bốn người này, người mặc cảnh phục chính là bí thư ủy ban chính pháp kiểm cục trưởng cục công an – Diều Hòa Xuyên, người đàn ông khí chất trầm ổn là Hoa Kiều Hoàng Chấn Hưng, thiếu phụ kia là vợ của y – Đỗ Băng Đồng, cũng là người Hoa xuất thân hào phú, cô gái còn lại là Đỗ Sa Lệ – em cùng cha khác mẹ của Đỗ Băng Đông. Tối hôm qua là Đỗ Bằng Đồng nổi hứng cùng em gái dẫn theo cả con gái Hoàng Hiểu Di đi du ngoạn, không ngờ đứa con ngoan ngoãn của cô mất tích không chút dấu vết.

– Con gái tôi đâu? Rốt cục đã tìm thấy hay chưa?

Vừa tiến vào, Đỗ Băng Đồng mặt lạnh như băng xông đến chất vấn Sở Triều Huy.

– Hoàng phu nhân, xin cô yên tâm, chúng tôi đang cho cảnh sát đi tìm, tin rằng chẳng mấy chốc sẽ có kết quả. – Sở Triều Huy đứng dậy, vẻ mặt chân thành nói.

– Người mất tích đến giờ mà vẫn chưa tìm được? Các người phá án kiểu gì vậy? Rốt cục có biết phá án không? Nếu chuyện này xảy ra ở Mỹ thì con tôi đã tìm thấy lâu rồi.

Nghe nói vẫn không có một chút tin tức nào, Đỗ Băng Đồng tựa như cọp cái bị chọc giận, không có một chút dáng vẻ đoan trang ung dung của quý phụ phu nhân, tay cô ta chỉ vào mũi Sở Triều Huy, mắt trợn lên giận dữ.

– Hoàng phu nhân, chúng tôi hiểu tâm trạng cô lúc này, nhưng chúng tôi cũng đang dốc sức tìm kiếm, mong cô hãy tin vào khả năng phá án của chúng tôi. – Vẻ mặt Sở Triều Huy bình tĩnh nhưng đôi mắt toát ra tia bất mãn.

Nhưng có bất mãn hơn nữa, lúc này Sở Triều Huy cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, hết cách rồi, ai bảo cô ta là vợ của đại thương nhân kia chứ? Ai bảo cô ta là mẹ của đứa trẻ mất tích kia chứ?

– Tin tưởng các người? Bảo tôi làm sao tin tưởng các người đây? Đã qua mười hai tiếng, con gái của tôi đâu? Tôi đã sớm nói với các người, phải lập tức phong tỏa các lối ra, sắp xếp nhân viên cảnh sát kiểm tra tại tất cả nhà ga, các ngươi tại sao lại chậm chạp không chịu làm theo? Tôi nói cho các ngươi biết, nếu con gái tôi có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ báo lên chỗ chủ tịch tỉnh Diệp! Mặc dù Sở Triều Huy đã nói nhẹ nhàng, Đỗ Băng Đồng vẫn không thôi chỉ vào mũi của gã mà măng.

– Nhìn vào đoạn băng, có thể thấy con gái cô tự đi lạc, không giống như bị bắt cóc, tất nhiên chúng tôi phải tìm kiếm ở những vùng lân cận. Hơn nữa, nếu con cái nhà ai vừa đi lạc, chúng tôi liền phong tỏa các lối ra vào, tiến hành xếp hàng kiểm tra các nhà ga…

Đội trưởng Kim Chí Viễn do một tay Sở Triều Huy đào tạo nên, thấy Đỗ Băng Đồng hùng hổ dọa người, rốt cục nhịn không được mở miệng phản bác.

– Con gái tôi giống con nhà người khác sao? Còn nữa, cậu là ai? Lời của cậu là có ý gì? Lúc này Đỗ Băng Đồng lửa giận ngút trời, thấy Kim Chí Viễn khiêu chiến, cô ta không đợi y nói xong đã chống nạnh chỉ vào y mà măng.

Thấy Đỗ Băng Đồng nói chuyện càng lúc càng quá đáng, thái độ cũng cuồng ngạo, không coi cảnh sát ra gì, mặc dù Sở Triều Huy có thể hiểu được tâm trạng cô ta lúc này nhưng rốt cục ánh mắt lóe lên tia bất bình, khuôn mặt trầm xuống nói: – Hoàng phu nhân, chúng tôi đang hết sức cố gắng, hy vọng cô có thể gắng giữ tỉnh táo, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc chúng tôi phá án.