Chương 147: Làm người không nên quá hung hăng

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thôi Uyên Mạn thấy thế giật mình một cái, tròng mắt thiếu chút nữa thì rơi trên mặt đất. Lại nói cô ở tại nhà Thư ký Đoàn hơn hai năm, hàng năm không biết đã nhìn thấy bao nhiêu quan viên ra ra vào vào cánh cửa này. Ngoại trừ một số ít quan lớn, quan viên nào vào cánh cửa này không phải cẩn thận từng li? Về phần nói Thôi Tĩnh Hoa hạ mình tự thân câm giúp dép lê, đoàn chứng cho dù nhân vật có số má của tỉnh Thiên Nam tới đây cũng không được hưởng thụ đãi ngộ này.

Nhưng hôm nay chàng trai trước mắt tuổi ngang bằng cô này, dĩ nhiên được hưởng loại đãi ngộ cao nhất này!

– Đến nhà chị cứ giống như ở nhà, đừng khách khí!

Thôi Tĩnh Hoa nhìn Trương Vệ Đông cởi giày, trong mắt lộ ra vẻ cưng chiều hiếm thấy, cười ha ha nói.

Thôi Uyên Mạn lại giật mình tỉnh lại. Ông trời! Trưởng phòng Thôi lại xưng chị trước mặt một thanh niên trẻ tuổi như vậy, người thành niên này rốt cuộc là ai?

Trong lòng suy nghĩ, lúc này Thôi Uyển Mạn nào dám chủ quan lạnh nhạt, thấy Trương Vệ Đông thay dép xong, vội xoay người muốn cất giày, vội vàng cúi người xuống, cười tủm tỉm nói:

– Để tôi để tôi.

Trương Vệ Đông ngẩng đầu vừa định nói để tự tôi làm, ánh mắt không khỏi chậm lại, ở góc độ này của hắn, vừa mới bắt gặp hơn nửa bộ ngực lộ ra từ cổ áo lúc Thôi Uyên Mạn xoay người, trắng trắng khiến Trương Vệ Đông hơi nhức mắt.

Lúc này Trương Vệ Đông nào còn dám khách khí, nói tiếng cảm ơn, sau đó cuống quít đứng lên, cùng tới phòng khách với Thôi Tĩnh Hoa.

Trong phòng khách, Đoàn Uy đang ngồi trên ghế salon, từ tư thế ngồi của gã có thể mơ hồ thấy được một chút khí thế của quân nhân, mà Đàm Vĩnh Khiêm thì đang quen tay bưng trà rót nước cho Bí thư Đoàn. Thấy Thôi Tĩnh Hoa và Trương Vệ Đông tiến tới, gã lại vội vàng rót hai chén trà, lúc chuẩn bị đứng dậy, Thôi Uyên Mạn đã đóng ký của muốn tới giúp đỡ.

– Tiểu Thôi, cháu nhanh tới phòng bếp, mang thêm mấy món ăn. Hôm nay tôi muốn chúc mừng tối thêm hai người em trai. – Thôi Tĩnh Hoa thấy thế, cười ha ha phất tay nói với Thôi Uyên Mạn.

– Chúc mừng dì Thôi! Cháu phải đi chuẩn bị thêm mấy món.

Thôi Uyên Mạn nghe vậy thân thể mềm mại không khỏi hơi run một chút, thế mới biết Đàm Vĩnh Khiêm cũng đã xưa đâu bằng nay rồi.

Thôi Uyên Mạn tới phòng bếp làm đồ ăn, mà bốn người Trương Vệ Đông thì ngồi trong phòng khách trò truyện.

Bí thư Đoàn có vẻ khá quan tâm tình thế của Ngô Châu lúc này, thỉnh thoảng hỏi Đàm Vĩnh Khiếm một số chuyện có liên quan tới Ngô Châu, kể cả cách nhìn của gã đổi với lãnh đạo Đảng ủy và chính phủ thành phố Ngô Châu, cùng với cách nhìn về nhiệm kỳ mới sang năm.

Hai vấn đề sau đều vô cùng nghiêm túc, có thể ảnh hưởng trực tiếp tới tiền đồ làm -quan của một số người, nếu như trước kia Đàm Vĩnh Hưng quả thực không dám nhiều lời, nhưng bây giờ trở thành chị em với Thôi Tĩnh Hoa là người trong nhà, đã có quan hệ này, tuy răng không thể làm sáng tỏ trước mặt mọi người, có tầng quan hệ này càng phải khiếm tốn, không thể dựa vào quan hệ này liền tự cao tự đại, nhưng lúc ở trong nhà, có mấy lời có thể nói thẳng. Vì vậy Đàm Vĩnh Khiếm liên đánh bạo tiến hành đánh giá lãnh đạo Đảng ủy và Chính phủ theo cách nhìn quả gã, đối với Chủ tịch thành phố Hạ Nghiêm Băng, Đàm Vĩnh Khiêm đương nhiên không có đánh giá gì tốt đối với gã.

Thấy Bí thư Đoàn và Đàm Vĩnh Khiêm đang nói chuyện chính trị, Trương Vệ Đông không nói xen vào, liền cười nói với Thôi Tĩnh Hoa:

– Chị Hoa! Nếu không thừa dịp chưa ăn cơm, em giúp chị chưa bệnh chảy máu mũi một chút?

Thấy Trương Vệ Đông nói tới chuyện Thôi Tĩnh Hoa chảy máu mũi, Bí thư Đoàn quay đầu nhìn lại Trương Vệ Đông, quan tâm hỏi:

– Vệ Đông, cậu không nói tôi cũng quên, chuyện chảy máu mũi của chị cậu…

Nói được nửa câu, Bí thư Đoàn cười vô trán mình, tự giễu nói:

– Xem ra tối hồ đồ rồi, ngay cả bệnh nghiêm trọng như của tôi cậu cũng trị được, bệnh chảy máu mũi của chị Hoa của cậu đối với thần y như cậu mà nói tính là cái gì?

Nói xong gã lại cười tự giễu, sau đó nghiêng đầu sang nói chuyện chính trị với Đàm Vĩnh Khiêm.

Trương Vệ Đông cười cười, vừa lấy ngân châm trong bọc châm cứu cho Thôi Tĩnh Hoa, vừa giải thích cho Thôi Tĩnh Hoa:

– Chị Hoa! Bệnh này của chị là vì lo lắng sốt ruột lâu dài vì Bí thư Đoàn, khiến cho các loại đờm nóng ứ độc tập kết ở lỗ mũi, bế tắc kinh mạch, nếu không chữa trị sớm rất dễ phát triển thành ung thư mô.

Bí thư Đoàn vốn đang nói chuyện với Đàm Vĩnh Khiêm, nghe hắn nói như vậy nhịn không được dừng lại quay đầu nhìn Thôi Tĩnh Hoa, gương mặt cương nghị uy nghiêm lộ ra vẻ nhu tình hiếm có.

– Vệ Đông, chị của cậu không sao chứ?

Thấy Trương Vệ Đông vung tay lên, thu hồi kim châm, Bí thư Đoàn lại nhịn không được quan tâm hỏi.

– Xem anh kia, vừa rồi còn nói Trương Vệ Đông là thần y mà, sao lúc này lại hỏi? – Thôi Tĩnh Hoa trắng mắt liếc qua, nói.

– Ha ha, đây là Bí thư Đoàn quan tâm bị loạn. – Trương Vệ Đông cười nói.

– Ta không biết sao, cần tên tiểu quỷ cậu nói à!

Thôi Tĩnh Hoa điểm trán Trương Vệ Đông, gương mặt đoan trang trắng nõn hơi đỏ lên, nhưng nhìn qua lại có vẻ rất cao hứng.

Trương Vệ Đông cười cười, lại lấy giấy bút từ trong bọc ra, viết toa thuốc sau đó đưa cho Thôi Tĩnh Hoa nói:

– Vừa rồi em đã thông kinh mạch cho chị, bài trừ nhiệt độc, chắc chắn máu mũi sẽ không chảy nữa. Toa thuốc này em căn cứ thể chất của chị Hoa mà nghĩ ra, mỗi tuần chỉ dùng một lần, không chỉ có hiệu quả điều trị thân thể, còn có thể dưỡng da.

Người phụ nữ nào không muốn thanh xuân vĩnh trú, thực tế người muốn tiền có tiền muốn -quyền có quyền giống như Thôi Tĩnh Hoa, chỉ sợ muốn nhất định là vĩnh viễn giữ được thanh xuân. Cho nên nghe nói toa thuốc Trương Vệ Đông ghi cho cô có hiệu quả dưỡng da, có khả khỏi vừa vui vẻ vừa căng thẳng nói:

– Hiệu quả này có tốt không?

Trương Vệ Đông cười nói:

– Em cam đoan mười năm sau chị vẫn trẻ trung xinh đẹp như lúc này!

– Ba hoa!

Thôi Tĩnh Hoa lại điểm trán Trương Vệ Đông, ngoài miệng cười không ngậm lại được, vừa cười vừa cần thận thu toa thuốc.

– Ha ha, Vệ Đông, hiện giờ ta lại hơi lo lắng cho các học sinh nữ của cậu.

Thấy Thôi Tĩnh Hoa vui vẻ như vừa trở về thời thiếu nữ, Đoàn Uy thân là Phó Bí thư Tỉnh ủy dĩ nhiên cũng nhịn không được thốt ra lời vui đùa này.

Vui đùa này không chỉ Trương Vệ Đông trở tay không kịp, không có ý tứ, Thôi Uyên Mạn đang bưng đồ ăn từ phòng bếp ra ngoài nghe được câu này lại thiếu chút nữa không giữ được mâm thức ăn.

Đây là Phó Bí thư Tỉnh ủy uy nghiêm trầm ổn, nhân vật lớn thứ ba tỉnh Thiên Nam sao?

Tay nghề của Thôi Uyên Mạn không tồi, hơn nữa tâm tình bốn người cũng rất tốt, trong bữa ăn chủ và khách đều vui vẻ, mãi đến khoảng 2h chiếu, Trương Vệ Đông và Đàm Vĩnh Khiêm mới rời khỏi lầu số ba.

Sau khi rời khỏi lầu số ba, mặt Đàm Vĩnh Khiêm hồng hào, đi đường cũng nhẹ nhàng, giống như luyện khinh công tuyệt thế đạp tuyết vô ngân, thấy Trương Vệ Đông không khỏi lắc đầu, xem ra làm quan cũng nghiện, làm càng lâu nghiện càng sâu, càng muốn trèo lên cao.

Đàm Vĩnh Khiêm và Trương Vệ Đông sóng vai đi tới cửa lớn đại viện Tỉnh ủy, trước khi đi, Đàm Vĩnh Khiêm đã gọi điện cho tài xế Lý Tân của gã, để y chờ gã ở cửa đại viện Tỉnh ủy.

Hai người còn chưa tới của đại viện, một chiếc xe BMW màu trắng sượt qua người họ, sau đó đột nhiên dừng lại.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, một cái đầu ló ra từ bên trong, đó là một khuôn mặt đắc ý tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

Đúng là Tần Thiện Viễn con trai của Phó Chủ tịch tỉnh Tần Tùng.

– Bí thư Đàm tới thăm Bí thư Đoàn sao? Anh nên tới bệnh viện đi! Đúng rồi, có cần tối đưa hai người một đoạn đường không? – Tần Thiện Viễn giễu cợt nói.

Hiển nhiên Tần Thiện Viễn còn chưa biết lúc này Bí thư Đoàn đã rời viện về nhà.

– Cảm ơn ý tốt của Tần công tử. – Đàm Vĩnh Khiêm không mặn không nhạt đáp lại, giống như căn bản không để trong lòng sự trào phúng của gã.

– Không khách khí, lại nói tôi cần phải cảm ơn lần trước anh chiếu cố. – Tần Thiện Viễn nói xong lại rụt đầu trở về.

Lúc này sắc mặt Đàm Vĩnh Khiêm mới trầm xuống, trong mắt mơ hồ lộ vẻ tức giận. – Hắn là ai vậy?

Trương Vệ Đông khẽ cau mày. Tuy rằng từ đầu tới đuôi Tần Thiện Viễn cũng không nói gì phách lối quá mức, nhưng Trương Vệ Đông lại cảm nhận được loại hương vị càn quấy này tới tận xương tủy.

– Con trai Phó Chủ tịch tỉnh Tần Tùng, lần trước từng tìm tôi về công trình sửa chữa đường lớn Ngô Giang, chẳng qua cuối cùng lại không trúng thầu. – Đàm Vĩnh Khiêm nói.

– Ồ! hóa ra là hắn.

Sắc mặt Trương Vệ Đông cũng trầm xuống, mắt thấy xe của gã lái đến cửa chính đại viện Tỉnh ủy, ngón tay uốn lại sau đó cách không liên tiếp bắn tới hai lốp xe.

Xi! Xi! Hai tiếng vang lên, hai chiếc lốp một bến xe BMW đồng thời nổ tung, Tần Thiện Viễn cả kinh, tay lái xoay ngang, xe vững vàng dùng trước cửa lớn đại viện Tỉnh ủy.

Điều này! Đàm Vĩnh Khiêm ngây dại tại chỗ.

– Chưa thấy xe BMW nổ lốp sao?

Trương Vệ Đông cười vỗ vai Đàm Vĩnh Khiêm, nói.

Lúc này Đàm Vĩnh Khiêm mới khôi phục tinh thần, thấp giọng nói:

– Là… Là chú làm sao?

– Anh nói sao?

Trương Vệ Đồng nghiêng đầu liếc qua Đàm Vĩnh Khiêm, sau đó chậm rãi đi về cửa chính.

Đàm Vĩnh Khiêm nhìn Trương Vệ Đông chậm rãi đi về phía trước, khuôn mặt nhịn không được lộ ra vẻ hả hê. Dừng ngang xe trước cửa lớn đại viện Tỉnh ủy, lúc này Tân Thiên Viễn chơi lớn rồi!

Trong lòng suy nghĩ, Đàm Vĩnh Khiêm vội vàng đuổi theo.

Chờ khi Trương Vệ Đông và Đàm Vĩnh Khiêm đến trước cửa lớn, Tần Thiện Viễn đã sớm xuống xe, nhìn xe BMW mất hơn 8 triệu để mua, hai lốp một bên quắt lại, gã tức giận dậm chân chửi mẹ tại đó.

– Xe hỏng sao? Đi đâu vậy? Có cần chúng tôi đưa cậu một đoạn đường không, xe của chúng tôi đang ở bên ngoài.

Trương Vệ Đông dù sao trẻ tuổi, lúc xe BMW đi qua, thấy bộ dạng chế giễu của Tần Thiên Viễn, nhịn không được dừng chân hỏi, khóe miệng nhếch lên vui vẻ.

Tần Thiện Viễn lúc này sao lại không biết thằng nhóc Trương Vệ Đông này là bỏ đá xuống giếng, tức giận vừa định giơ tay chỉ Trương Vệ Đông chửi bậy, sau lưng vang lên tiếng còi. Tần Thiện Viễn nhìn lại, liền thấy một chiếc xe Audi màu đen đang chậm rãi đi tới chỗ gã, đúng là xe số một của Tỉnh ủy.

Tần Thiên Viễn lập tức sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, lúc này cản Bí thư Tỉnh ủy trong đại viện Tỉnh ủy, việc này lớn chuyện rồi!

– Tần công tử, xin khuyến một câu, làm người không nên quá mức hung hăng, quá kiêu ngạo sẽ có báo ứng. – Trương Vệ Đông thấy thế, cười lạnh, sau đó cất bước đi qua Tần Thiên Viễn.

Tần Thiện Viễn thân là con trai Phó Chủ tịch tỉnh, lúc nào nếm qua loại chuyện này, tức giận toàn thân run lên, hận không thể xông lên cho Trương Vệ Đông một trận. Nhưng xe của Bí thư Tỉnh ủy đang chờ phía sau, lúc này đừng nói là gã, cho dù cha gã cũng không dám chậm trễ chút nào.

Tần Thiện Viễn liên tục xoay người quơ tay tỏ vẻ xin lỗi xe phía sau, sau đó nhanh chóng lên xe, chuẩn bị cố gắng lái xe đi.

Lúc này Trương Vệ Đông và Đàm Vĩnh Khiêm đã ngồi lên xe, xe khởi động chạy về phía Ngô Châu.

Chẳng qua xe còn chưa lái ra khỏi đường lớn Tỉnh Phủ, di động của Đàm Vĩnh Khiêm bắt đầu vang lên, là Viện trưởng bệnh viện nhân dân tỉnh Lô Ich Tồn gọi tới.