Chương 149: Mặt mũi lớn như vậy sao?

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Cái này thì tôi biết. Bằng không thì tôi cũng không có hỗ trợ. – Nhâm Thân Di nói.

– Chuyện này chỉ sợ tôi không giúp được gì. Cô tìm người khác thử xem. Tôi còn có việc phải làm. – Nói xong, Lục Y Y quay người chuẩn bị rời đi.

Nhâm Thần Di thấy thế không khỏi có chút nóng nảy, dậm chân nói:

– Lục Y Y, tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn học chung cấp hai. Cô hỏi thăm giùm tôi cũng không được sao?

– Nhâm Thần Di! Cô nói vậy là sao? Bệnh viện cũng không phải do tôi mở. Làm sao có thể có muốn phòng nào sắp xếp phòng đó được? – Lục Y Y quay người lại, khó chịu nói.

Trương Vệ Đông liền biết hai người này vốn là bạn học cấp hai, thầm nghĩ, Lục Y Y quả nhiên không niệm tình bạn học cũ. Tốt xấu gì thì bạn học cũng cầu đến cửa. Khoa phụ sản vẫn còn phòng trống. Mặc kệ có thể tranh thủ được hay không, gọi điện thoại hoặc tìm người nào đó hỏi thăm là được rồi. Chẳng những đã không giúp đỡ, lại còn bày ra thái độ khó chịu như vậy.

– Được rồi. Bí thư Nhâm! Tôi giúp cô hỏi một chút. Chỉ cần đúng như cô nói, nếu còn phòng trống dành cho một hoặc hai người, tôi cam đoan sẽ giúp cô. – Trương Vệ Đông liếc mắt nhìn Lục Y Ý, sau đó nói với Nhâm Thần Di.

Nhâm Thần Di nghe vậy không khỏi vui mừng, nói:

– Trưởng lão sư, anh có người quen trong bệnh viện sao? Như vậy thì tốt quá. Chuyện của chị tôi làm tôi đau đầu muốn chết.

Lục Y Y thấy Trương Vệ Đông nhìn mình rất khinh thường, sắc mặt không khỏi trở nên khó coi, lại thấy vẻ mặt Nhâm Thần Di ngạc nhiên, nhịn không được châm chọc:

– Được rồi, Nhâm Thần Di cô cũng đừng cao hứng quá sớm. Tuy khoa phụ sản còn phòng trống, nhưng phải có quan hệ mới có được. Cô cho rằng tùy tiện tìm người là có thể lấy được sao? Thật sự là chê cười.

Nhâm Thần Di nghe xong, đang vui mừng lập tức lạnh xuống. Cô biết rõ Lục Y Y nói là sự thật. Trước kia cô đã từng chứng kiến, sau khi biết có được phòng trống liền lập tức tìm bác sĩ hy vọng có thể đổi được gian phòng đó, nhưng bác sĩ căn bản không thèm để ý đến cô. Về sau nghe ngóng được, những gian phòng đó đều dành cho những người có mối quan hệ, dù có tiền cũng chưa chắc đã thuê được. Nhâm Thân Di bất đắc dĩ lắm mới tìm đến người bạn học cấp hai nhiều năm không gặp Lục Y Y. Chỉ là không nghĩ tới, Lục YY lại không đồng ý giúp đỡ.

Trương Vệ Đông mỉm cười, sau đó lấy ra điện thoại gọi cho Đàm Vĩnh Khiêm. Nếu đổi lại trước đây, có lẽ hắn thật đúng là không giúp được gì. Nhưng hiện tại, ngay cả Viện trưởng còn phải đích thân đến tận cửa đón hắn. Một cú điện thoại của hắn, nếu như một gian phòng bệnh cũng lấy không được thì thật là chê cười.

Thấy Trương Vệ Đông quả thật qua một bên gọi điện thoại, Lục Y Y cũng không rời đi, mà đứng bên cạnh xem kịch vui, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trương Vệ Đông cách đó không xa. Cô ngược lại muốn nhìn một chút, chàng thanh niên này rốt cuộc có năng lực gì mà khẩu khí lớn như vậy.

– Đưa điện thoại cho Viện trưởng Lô. – Điện thoại vừa thông, Trương Vệ Đông gọn gàng dứt khoát nói.

Đang trong phòng làm việc, Viện trưởng Lô ích Tồn nghe nói Trương Vệ Đông tìm mình, liền vội vàng tiếp điện thoại, sau đó tươi cười nói.

– Bác sĩ Trương! Tôi là Lô Ích Tồn.

– Viện trưởng Lô! Có việc muốn phiền ngài một chút. – Trương Vệ Đông nói.

Viện trưởng Lô hiện tại chỉ sợ Trương Vệ Đông không có chuyện gì muốn nhờ mình, liền vội vàng nói:

– Bác sĩ Trương quả khách khí rồi. Có việc gì cậu cứ nói đi.

– Là như này, chị của một đồng nghiệp của tôi đang nằm ở khoa phụ sản bệnh viện này. Nhưng nằm trong phòng bốn người, nếu như có phòng nào dành cho hai người hoặc một người, ngài xem có thể an bài một chút hay không? – Trương Vệ Đông hỏi.

Vừa nghe nói đến việc này, Viện trưởng Lô căn bản không cần quan tâm đến việc cân nhắc hay không, lập tức nói ngay:

– Không có vấn đề gì. Tôi sẽ cho người an bài ngay. Chị của vị đồng nghiệp cậu tên gì?

– Ngài chờ một chút để tôi hỏi.

Trương Vệ Đông nói xong liền đi tới chỗ Nhâm Thần Di, sau đó hỏi:

– Chị của thư ký Nhâm tên gì vậy?

– Nhâm Hồng. Hồng của màu đỏ. – Nhâm Thân Di vội vàng nói, hai mắt nhìn chằm chằm Trương Vệ Đông.

Trương Vệ Đông cười, làm ra thủ thế với Nhâm Thần Di rồi sau đó nói tiếp với Viện trưởng Lô:

– Tên Nhâm Hồng. Hồng của màu đỏ.

– Được rồi, tôi lập tức cho người chuẩn bị một phòng dành cho một người ở. – Viện trưởng Lô nói.

– Vậy thì cảm ơn ngài nhiều.

Trương Vệ Đông cười nói, nhưng trong nội tâm cũng âm thầm cảm thán. Tình hình trong nước bây giờ quả thật là như vậy. Không có quan hệ gì, có khi sinh đứa bé ra cũng không yên tâm.

– Nên mà, nên mà. – Viện trưởng Lô nói xong thì lập tức cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Viện trưởng Lô lập tức gọi điện thoại cho Chủ nhiệm khoa Phụ sản, hỏi xem bên kia còn phòng dành cho một người không. Nếu có thì lập tức an bài cho một sản phụ tên Nhâm Hồng. Nếu như không có cũng phải nghĩ biện pháp an bài đến phòng dành cho hai người. Khi nào có phòng một người thì chuyển qua sau. Chủ nhiệm khoa Phụ sản thấy Viện trưởng Lô đích thân gọi điện thoại căn dặn, thì nào dám lãnh đạm, lập tức căn dặn lại người bên dưới sắp xếp một căn phòng vốn dành cho vợ của một vị quan sang cho Nhâm Hồng.

– Trưởng lão sư, thế nào rồi? Có thể an bài được không?

Trong đại sảnh, Nhâm Thần Di thấy Trương Vệ Đông cúp điện thoại, lập tức vẻ mặt khẩn trường hỏi.

– Bạn của tôi nói lập tức sẽ tìm bác sĩ khoa Phụ sản an bài ngay. Vấn đề không lớn đâu. – Trương Vệ Đông cười nói.

– Thôi đi. Tôi còn tưởng rằng anh có bạn ở khoa Phụ sản chứ? Tôi nghĩ Nhâm Thân Di cô cũng đừng nên hy vọng cái gì, hãy để cho chị của cô ở bên trong phòng bốn người đi. Phòng hai người cũng đừng nghĩ đến.

Lục Y Y đương nhiên là không tin gã thư sinh Trương Vệ Đông lại có năng lượng lớn đến như vậy, lập tức khịt mũi nói. Trương Vệ Đông cũng chẳng muốn dây dưa với loại phụ nữ quay sang nói với Nhâm Thần Di:

– Bí thư Nhâm! Cô hãy đi chăm chị mình đi, việc phòng nằm sẽ không có vấn đề gì nữa đầu. Tôi có việc phải đi trước rồi.

Thấy Trương Vệ Đông căn bản chẳng dám phản bác lời của mình, chưa nói được vài câu đã vội bỏ đi, Lục Y Y đương nhiên là cho rằng hắn thích khoe khoang, khoác lác trước mặt phụ nữ, chứ kỳ thật chăng có mối quan hệ nào, nét mặt không khỏi lộ ra sự khinh thường.

Không chỉ nói Lục Y Y cho rằng, Nhâm Thân Di cũng có chút không tin. Chuyện này nếu dễ dàng xử lý như vậy, cô cũng không cần tốn công hạ mình nhờ đến người bạn học cấp hai như vậy.

Nhưng bất kể nói như vậy nào, Trương Vệ Đông cũng giúp đỡ gọi điện thoại, Phần tâm ý này Nhâm Thần Di rất biết ơn. Thấy Trương Vệ Đông phải đi, vội nói:

– Cảm ơn thầy Trương. Anh cứ đi trước đi.

Trương Vệ Đông cười, khoát tay rồi bước đến chỗ thang máy.

Trương Vệ Đông vừa mới bước đến bên cạnh thang máy thì điện thoại Nhâm Thân Di vang lên. Là chị của cô gọi tới.

– Thần Di! Bạn học của em thật là lợi hại. Vừa rồi y tá nói sẽ sắp xếp cho chị một gian phòng một người. – Trong điện thoại, Nhâm Hồng rất vui vẻ nói.

– Thật sao? Họ sẽ sắp xếp cho chị gian phòng một người? – Nhâm Thần Di không dám tin, hỏi lại.

Chỉ mất có một lúc, không chỉ an bài một gian phòng, mà còn là phòng dành cho một người.

Lục Y Y vẫn còn chưa đi, nghe được Nhâm Thần Di kinh ngạc hỏi lại như vậy không khỏi trợn tròn mắt. Có thể đến bệnh viện Nhân dân tỉnh thực tập, Lục Y Y trong bệnh viện vẫn là có mấy phần quan hệ. Nhâm Thần Di nhờ có hỗ trợ, không phải là cô không giúp được. Chẳng qua cảm thấy chuyện này có chút phiền phức nên không đồng ý giúp mà thôi. Nhưng cho dù cô thật sự đồng ý giúp đỡ, với năng lượng của mình, đoán chừng tối đa cũng chỉ giải quyết được phòng dành cho hai người. Nhưng cũng phải tùy tình huống cụ thể, chứ không có khả năng lập tức an bài ngay.

– Vậy mà còn giả bộ à? Ngay cả thái độ của y tá sắp xếp phòng cũng thay đổi. Nói đây là Chủ nhiệm các cô tự mình phân phó. Lúc này em phải thay mặt chị cảm ơn bạn mình nhé. – Nhâm Hồng nói.

– Không thể nào. Nhưng lần này không phải là bạn em giúp mà là một vị đồng nghiệp em giúp. – Nhâm Thân Di vốn đang rất kinh ngạc, lập tức cải chính ngay.

– Sao?

Nhâm Hồng cũng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Không nghĩ tới chuyện như vậy lại là do đồng nghiệp Nhâm Thần Di giúp.

– Vị đồng nghiệp mới của em làm gì vậy? Như thế nào….

Phụ nữ thì luôn tò mò. Sau một lúc kinh ngạc, Nhâm Hồng lập tức hỏi.

– Đợi lát nữa em sẽ nói cho chị biết.

Kỳ thật, trong lòng Nhâm Thần Di cũng không cách nào trong nhất thời nửa khắc tiêu hóa được tin tức này. Thấy chị mình đang tò mò hỏi thì vội vàng cúp điện thoại.

– Vị đồng nghiệp kia thật giúp chị của cô giải quyết phòng một người ở? – Lục Y Y vẫn không tin.

– Đúng vậy. Chị của tôi nói là Chủ nhiệm khoa Phụ sản tự mình phân phó. – Nhâm Thân Di nói.

Lục Y Y nghe vậy lập tức hai mắt mở lớn. Loại thực tập sinh như cô, cho dù có quan hệ thì cũng chỉ tìm một số y tá quen biết, hoặc bác sĩ lớn tuổi có kinh nghiệm, không nghĩ tới gã thanh niên kia lại có lai lịch đến như vậy. Một cú điện thoại thôi đã trực tiếp tìm được Chủ nhiệm khoa Phụ sản.

Đáng thương cho Lục Y Y không biết, Trương Vệ Đông đâu có tìm Chủ nhiệm khoa Phụ sản. Hắn tìm chính là Viện trưởng của bệnh viện.

Thấy Lục Y Y giật mình, Nhâm Thần Di cảm thấy được hả cơn giận, liếc nhìn một cái, sau đó không nói một lời rời đi. Bạn học như vậy, về sau không cần giao tiếp nữa.

Rời khỏi đại sảnh, Nhâm Thần Di bước vào thang máy đến khoa Phụ sản. Khi về đến khoa thì chị của cô không còn ở phòng nữa. Hỏi y tá mới biết chị của cô quả thật đã chuyển sang phòng một người.

Hỏi số phòng, Nhâm Thần Di một đường đi tới. Vừa mới tới cửa đã thấy chị của cô nằm dựa trên giường. Một vị nữ bác sĩ đại khái hơn bốn mươi tuổi đang hòa ái hỏi han. Đứng đằng sau còn có mấy bác sĩ khác, biểu hiện thân phận của vị bác sĩ này không giống bình thường.

Nhâm Thần Di bước vào phòng, vị bác sĩ kia cũng đã hỏi thăm xong, cười nói với Nhâm Hồng:

– Chú ý nghỉ ngơi, không cần khẩn trương. Thai nhi nhau quấn cổ là chuyện bình thường. Ngày mai tôi sẽ đích thân mổ cho cô.

– Cảm ơn Chủ nhiệm Phùng.

Nhâm Hồng nghe đến vị bác sĩ nổi tiếng nhất của khoa phụ sản bệnh viện tỉnh muốn đích thân mổ cho mình liền kích động đến mặt đỏ lên. Ngay cả chồng của cô cũng liên tục nói cảm ơn Chủ nhiệm Phùng.

Chủ nhiệm Phùng liên tục khoát tay, sau đó cùng với mọi người rời khỏi phòng.

– Chị! Bà ấy là ai vậy?

Khi đám người Chủ nhiệm Phùng đi rồi, Nhâm Thân Di về mặt kỳ quái hỏi.

– Bà ấy chính là Chủ nhiệm Phùng Kha Huệ của khoa Phụ sản. Chị nghe người ta nói bà ấy chính là bác sĩ phụ sản nổi tiếng nhất trong tỉnh. Người bình thường không được bà ấy mổ cho đầu. Để bà ấy mổ, chị thật sự rất yên tâm. Về mặt Nhâm Hồng vẫn còn đó bừng, hiển nhiên là tâm trạng rất kích động,

– Thật sao? – Nhân Thần Di kinh ngạc hỏi lại.

– Còn giả bộ nữa. Em không phải cũng đã thấy rồi sao? Đúng rồi, vị đồng nghiệp của em rốt cuộc có lại lịch gì mà mặt mũi lớn đến như vậy? – Nhâm Hồng tò mò hỏi.