Chương - 2: Đại lực sĩ đeo kính

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Tên Hổ không ngờ một người thanh niên như Trương Vệ Đông lại có thể đá cho hai thằng đàn em của mình ngã lăn ra đất nên hơi lặng đi một chút. Sau đó y đứng phắt dậy, nét mặt trở nên hưng tợn.

Ở phía Nam, một người có chiều cao một mét chín rất ít, lại thêm vóc dáng đồ sộ khiến cho tên Hổ vừa đứng dậy lập tức khiến cho người trên tầu đều hít một hơi. Những chuyện bước tới khuyên can hay là gặp chuyện bất bình đứng lên rút đao tương trợ cũng chẳng dám nghĩ. Bọn họ cũng chẳng muốn vì một người thanh niên không quen mà dính tới một kẻ như vậy. Còn mấy nhân viên đang đẩy hai cái xe tới thì sợ tới mức mặt trắng bệch không dám bước tới, ngay cả chuyện báo có vấn đề cũng quên mất.

Nhưng đương sự thì ngược lại. Trương Vệ Đông thấy vậy vẫn bình thản nhìn thẳng vào mặt tên Hổ.

Trương Vệ Đông đeo kính đen làm nổi rõ gương mặt thanh tú trắng trẻo nho nhã khiến cho hắn có một chút gì đó thư sinh. Hắn không đứng lên còn đỡ, vừa đứng dậy lập tức càng thể hiện sự uy mãnh của tên Hổ. Mỗi người trong xe nhìn thấy đều có cảm giác không đành lòng.

– Thằng ranh. Mày cũng to gan đấy.

Tên Hổ thấy Trương Vệ Đông dám đứng lên đối diện với mình bằng nét mặt bình tĩnh thì ánh mắt có một chút khen ngợi. Có điều khen thì khen nhưng trước mặt mọi người mà Trương Vệ Đông dám hạ hai thằng đàn em của y thì cho dù thế nào cũng phải lấy lại thể diện. Y cũng chẳng thèm suy nghĩ xem bọn chúng trêu chọc Trương Vệ Đông rồi ngã xuống đất thế nào.

– Có điều trên đời này ông mày ghét nhất là loại người to mồm trước mặt ông. Thằng ranh. Nếu bây giờ mày cúi xuống lạy ông ba lạy thì ông tha cho. Còn không… Ha ha.

Tên Hổ cười để lộ hàm răng trắng mà nói với nét mặt khinh thường.

Dù sao cũng đang ở trên tàu lửa có nói tục một chút cũng chẳng sao nhưng nếu phải đánh nhau thật thì tên Hổ vẫn hơi e ngại. Đương nhiên nếu Trương Vệ Đông không biết điều, tên Hổ cũng phải dậy cho hắn một bài học. Còn nếu mọi chuyện to lên thì cùng lắm tốn chút tiền mời anh Thiết Thủ ra tay lấy lại thể diện cho mình không được thì cũng chỉ ngồi nhà giam mấy ngày mà thôi.

Thiết Thủ là đại ca của tên Hổ, y không chỉ có tiền mà ở Ngô Châu cũng có chút danh tiếng. Hơn nữa y cũng có mấy người bạn làm cảnh sát, chỉ cần không đánh cho người ta bị tàn phế là chẳng sao.

– Nếu không thì sao? Còn có luật pháp nữa không? Đừng quên trên xe lửa còn có nhân viên bảo vệ. Nếu ngươi thật sự dám….

Trong lúc Trương Vệ Đông đang hơi nhếch miệng cười lạnh định lên tiếng thì người con gái thoáng nhìn xinh xắn và lạnh lùng chợt lên tiếng.

Trương Vệ Đông cảm thấy hơi hứng thú liếc mắt nhìn Lưu Thắng Nam một chút với ý khen ngợi.

Đầu tiên bị một thằng mọt sách đạp ngã đàn em của mình sau đó lại bị một người phụ nữ uy hiếp tên Hổ tức tới tái mặt quay đầu trừng mắt nhìn Lưu Thắng Nam một cái:

– Câm miệng cho ông.

– Mày mới phải câm miệng. Tao đếm tới ba, biết điều thì cút chuyện này coi như xong nếu không tự gánh lấy hậu quả.

Trương Vệ Đông thấy tên Hổ mắng Lưu Thắng Nam lập tức gương mặt thư sinh trở nên âm trầm.

Tiếp theo hắn cũng chẳng thèm quan tâm tên Hổ có nghe sự cảnh cáo của mình hay không mà lên tiếng:

– Một…

– Mẹ nó.

Tên Hổ thấy Trương Vệ Đông còn kiêu ngạo hơn cả mình thì không kìm nổi nắm chặt tay lại mà đấm thẳng vào gương mặt trắng trẻo của Trương Vệ Đông.

Lúc này y nhìn cái gương mặt của đối phương thật sự là vô cùng khó chịu.

Nhìn thấy tên Hổ tung nắm đấm về phía Trương Vệ Đông lập tức có người trong xe hét to. Một vài cô gái nhát gan thì bịt mặt lại không dám nhìn. Mặc dù cũng là người to gan nhưng Lưu Thắng Nam nhìn thấy một người cao tới một mét chín giáng nắm đấm vào mặt Trương Vệ Đông thì vẫn sợ tới mức tái mặt, vội vàng kêu to:

– Dừng tay.

Trương Vệ Đông nhìn nắm tay lao tới mà vẫn hết sức bình thản, thậm chí hắn cười cười mỉa. Khi tên Hổ nhìn thấy nụ cười đó y chợt cảm thấy có gì không ổn mà hơi giật mình.

Đáng tiếc là đã muộn, ngay khi nắm tay của tên Hổ chạm tới chóp mũi của Trương Vệ Đông, sắp sửa ngay dưới nắm tay máu văng tung tóe thì một bàn tay thon dài đột nhiên vung lên nắm trúng cổ tay của y.

Tên Hổ lập tức cảm thấy như có gọng kìm kẹp chặt cổ tay mình lại.

Cơn đau từ cổ tay lập tức lan ra khắp toàn thân. Tên Hổ còn chưa kịp giãy dụa thì đột nhiên thấy có cánh tay khoác lên hồng mình rồi một tiếng hét vang lên.

Trương Vệ Đông cao gầy như vậy lại nhấc tên Hổ cao tới một mét chén lên rồi ném mạnh theo lối đi nhỏ.

Tất cả mọi người trợn to mắt nhìn thân hình khổng lồ của tên Hổ bay trong không trung. Lưu Thắng Nam mở to miệng mà không khép lại được thậm chí nhân viên bảo vệ nghe có chuyện đi tới cũng phải trợn mắt há mồm nhìn cảnh đó.

Cái thân thể vạm vỡ cao tới một mét chín như vậy không biết phải dùng sức tới mức nào mới làm cho nó bay được trên không trung như thế?

Cả toa tầu trở nên yên tĩnh chỉ còn lại tiếng bánh xe cọ xát với đường ray vang lên. Không gian và thời gian như dừng lại.

Rầm! Thân hình khổng lồ của tên Hổ bay đi chừng hai mét trên không trùng rồi nện mạnh xuống lối đi khiến cho cả toa xe hơi rung rung. Tới lúc này mọi người mới như bừng tỉnh từ trong giấc mộng nhìn tên Hổ đang cố gắng định đứng dậy rồi lại nhìn Trương Vệ Đông vốn hết sức nho nhã đang bình tĩnh đứng đó.

Người thanh niên kia mới nhìn thì trắng trẻo thứ sinh vậy mà lấy đâu ra sức mạnh đến vậy?

– Có chuyện gì vậy?

Vào lúc mà tên Hổ được hai thằng đàn em đỡ dậy được nhân viên bảo vệ mới có phản ứng cầm dùi cui đi tới.

– Không có gì. Không có gì. Mọi người đùa nhau thôi.

Thấy nhân viên bảo vệ đi tới lại nhìn Trương Vệ Đông có thân thủ như vậy tên Hổ còn chưa kịp kiêu ngạo, hai thằng đàn em đã vội vàng cười nói với nhân viên bảo vệ. Lúc này gương mặt của y nở nụ cười so với khóc còn xấu hơn.

Làm bảo vệ nhiều năm nên người nhân viên có thể thấy ba người tên Hổ không phải người lương thiện, thấy có người xử lý được chúng, gã cũng thoải mái đồng thời cũng chẳng mở rộng để tự tìm rắc rối.

– Nhiều người như vậy mà còn chơi đùa trên xe lửa. Hừ! Các người cẩn thận cho tôi một chút.

Người nhân viên bảo vệ chỉ dùi cui vào ba người tên Hổ rồi xoay người đi. Khi đi qua bên cạnh Trương Vệ Đông, y quay sang nhìn hắn một chút.

Thấy Trương Vệ Đông đeo kính, nước da trắng trẻo, người nhân viên bảo vệ lắc đầu. Nếu không tận mắt nhìn thấy cảnh vừa rồi y thật sự không thể tin người thanh niên này lại có sức mạnh đến vậy.

Người nhân viên bảo vệ đi rồi, đám hành khách cũng rụt đầu về nhưng ba người tên Hổ bị Trương Vệ Đông đánh bay rồi lại bị nhân viên bảo vệ đe một trận nên chẳng còn mặt mũi nào ngồi ở toa tầu, chúng vội vàng đi đến một toa xe lửa khác. Chỉ có điều lúc chuẩn bị đi, chúng vẫn trừng mắt với Trương Vệ Đông.

Có điều Trương Vệ Đông lại cầm tờ báo lên từ lúc nào, chăm chú xem chẳng thèm chú ý tới chúng.

Lưu Thắng Nam cũng ngồi xuống nhìn Trương Vệ Đông đọc báo mà cảm thấy hơi không phục.

“Chẳng lẽ mình khó coi tới mức không đáng cho người ta nhìn một chút sao?”

Có điều đối với việc Trương Vệ Đông dễ dàng ném bay tên Hổ cô vẫn bội phục sát đất. Chẳng ai rõ hơn cô động tác của hắn lúc đó linh hoạt nhẹ nhàng như thế nào.

– Cậu có luyện võ công?

Đợi một lúc cảm thấy nếu bản thân mình không mở miệng người thanh niên đó sẽ đọc sách cho tới tận Ngô Châu, Lưu Thắng Nam cũng loại bỏ sự lạnh lùng rồi rụt rè lên tiếng.

Bao nhiêu năm học tập và tu luyện khiến cho Trương Vệ Đông trở nên trầm mặc ít lời nhưng đấy chỉ là trong trường hợp hắn không thích chủ động nói chuyện nhưng nếu có người khác chủ động nói chuyện với mình, hắn vẫn lễ phép trả lời, chưa nói đối phương còn là cô gái mà làm cho hắn hơi để ý. Mặc dù không thể hiện ra mặt nhưng hắn vẫn rất muốn nói chuyện với cô.

– Có luyện một chút.

Trương Vệ Đông nhẹ nhàng khép tờ bào rồi ngẩng đầu lên nhìn Lưu Thắng Nam.

Tới lúc này, Trương Vệ Đông mới phát hiện hàng lông mi của Lưu Thắng Nam vừa mịn vừa dài đôi môi hồng hơi dầy một chút khiến cho gương mặt của cô càng thêm quyến rũ.

Nếu cô mà cười chắc chắn càng xinh hơn nữa. Trương Vệ Đông nhìn Lưu Thắng Nam một cách bình tĩnh.

– Chẳng trách nào lợi hại như vậy. – Lưu Thắng Nam nói.

Trương Vệ Đông nhìn Lưu Thắng Nam mà cười cười không hề có ý thốt ra mấy cái từ khiêm tốn.

Nói rằng có luyện qua một chút võ công đối với Trương Vệ Đông chỉ còn một chút nữa là bước vào Trúc Cơ coi như hoàn toàn khiêm tốn. Nếu khiêm tốn hơn nữa, Trương Vệ Đông lại cảm thấy mình dối trá.

May là Lưu Thắng Nam lăn lộn ở quan trường nhiều năm nên chuyện nào cũng có thể nói mấy câu, tuy nhiên đối với Trương Vệ Đông không biết khiêm tốn cũng chẳng biết phải nói thế nào.

Nhất thời, cả hai người nhìn nhau khiến cho bầu không khí hơi xấu hổ.

“Đúng là con mọt sách.”

Một lúc sau, Lưu Thắng Nam không kìm nổi hơi vểnh miệng sẵng giọng:

– Cái tên này, người ta có ý khen một chút mà cậu không biết khiêm tốn hay sao?

Lúc này nếu người quen biết với Lưu Thắng Nam mà thấy cô vểnh miệng lên trách một người thanh niên chắc chắn sẽ giật mình mà trợn tới nứt mắt. Bởi đó là một cô gái nổi tiếng sắt đá của huyện Văn Xương, cho dù đối mặt với chủ tịch huyện, bí thư huyện ủy cũng không hề e ngại.

Trương Vệ Đông cũng không biết điều đó. Cho dù có biết thì hắn cũng chẳng thèm để ý. Từ trước tới giờ cho dù đứng trước mặt thầy giáo của mình hắn cũng chẳng e ngại.

Có điều Trương Vệ Đông hiểu rõ lúc này Lưu Thắng Nam có một chút gì đó càng thêm quyến rũ. Cho dù hắn nhờ tu luyện có thể giúp bản thân kiềm chế nhưng khi bị Lưu Thắng Nam liếc mắt một cái, trống ngực vẫn đập thình thịch.

– Bây giờ so với khi lạnh lùng trông cô xinh hơn nhiều.

Trương Vệ Đông nói thật.