Chương 77: Lấy cớ

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trên thế giới này, đại đa số nữ nhân đều hy vọng tìm được người mình yêu thương cả đời, là cuộc sống của nam nhân đó. Nhưng đại đa số nam nhân thường ăn trong bát nhìn trong nồi, nữ nhân đối với bọn họ giống như một ngọn núi cao, mỗi lần đặt chân lên được một ngọn núi cao đều cảm giác được thành tựu lớn lao của mình. Khi trèo lên được một ngọn núi cao rồi thì lại muốn trèo lên một ngọn núi khác cao hơn. Không phải non xanh nước biếc không cần, không gặp hiểm trở khó khăn không cần. Cho nên rất nhiều nam nhân có tiền, có địa vị đều muốn có rất nhiều dạng nữ nhân, con gái mới lớn, nữ sinh viên, người mẫu, minh tinh.

Chẳng qua, những cái đó đều không so được với việc chinh phục một nữ cán bộ, nhất là nữ cán bộ xinh đẹp. Nghĩ mà xem, một vị nữ cán bộ bình thường trước mặt người khác luôn tỏ ra lạnh lùng, uy nghiêm, khiến cho vạn người kính sợ, khi lên giường lại rên rỉ, uyển chuyển hầu hạ nam nhân tận tình, việc này đối với nam nhân thì không nghi ngờ gì chính là chuyện thành tựu nhất. Mà nữ cán bộ thì rất ít, nữ cán bộ xinh đẹp lại càng -quý hiếm, không thể nghi ngờ gì loại cảm giác chinh phục này càng khiến cho nam nhân thèm muốn.

Cho nên, sau khi đại bá Laru Thắng Nam lui về tuyến sau, số lần lãnh đạo huyện tìm cô nói chuyện nhiều hơn, nhiều lần lãnh đạo xuống dưới điểm danh yêu cầu cô đi cùng cũng nhiều hơn. Thậm chí có thời điểm lãnh đạo trong tỉnh xuống, cô còn bị yêu cầu tham dự tiếp đón, cũng bởi vì cô là bí thư đảng ủy trấn, hơn nữa còn là một bí thư đảng ủy trấn xinh đẹp.

Lưu Thắng Nam biết được tâm tư của những lãnh đạo này, giống như lần này khi tiến vào trường đang học tập, đã có vài vị lãnh đạo gọi điện cho cô, nói cô học tập cho tốt, có rảnh thì giao lưu với bọn họ nhiều hơn, thời điểm thích hợp bọn họ sẽ ủng hộ cô. Nói gần nói xa ý tứ chẳng qua là muốn cô theo chân bọn họ lên giường, chẳng qua Luu Thắng Nam có thể ngồi lên vị trí này dù hiểu được ý lãnh đạo cũng giả bộ hồ đồ, cười xòa tỏ vẻ cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Lưu Thắng Nam có chút buồn rầu quét qua hai vị nam nhân bên cạnh.

Lần này lớp bồi dưỡng cán bộ ở trường Đảng, nữ cán bộ có rất ít, mà Luru thắng Nam chính là một trong số ít nữ cán bộ trẻ tuổi xinh đẹp nhất ở đây. Cho nên, ngày đầu tiên Lưu Thắng Nam ra mắt lớp bồi dưỡng thì ánh mắt toàn bộ nam nhân trong lớp đều thèm thuồng nhìn về phía nàng.

Chẳng qua, những người có thể đến đây tham gia huấn luyện, hành động thường ngày của họ đều rất đúng mực, biết điểm dừng, chức vụ của bọn họ cùng với Lưu Thắng Nam không hơn kém bao nhiêu. Có một số người chỉ là cán bộ cấp phó khoa, cho nên đại đa số mọi người biết rằng những cán bộ chính khoa còn trẻ như Lưu Thắng Nam bọn họ còn xa mới đủ tư cách tiếp cận.

Nhưng mọi chuyện luôn có ngoại lệ, nhiều cán bộ cấp chính khoa như vậy thì một số ít người có bối cảnh mạnh mẽ, hai nam tử bên cạnh Lưu Thắng Nam chính là một trong số những cán bộ chính khoa đó.

Hai vị cán bộ này tuổi đều khoảng ba mươi, ở độ tuổi này đã leo lên tới vị trí chính khoa đã xem như là trẻ tuổi. Trong đó một người đeo kính gọi là Diệp Phong, là phó chủ nhiệm phòng đốc tra của văn phòng thị ủy. Nhiệm vụ của phòng đốc tra này là phụ trách kiểm tra những quyết sách trọng yếu của thị ủy, kiểm tra và đốc thúc cán bộ thực hiện những chỉ thị của lãnh đạo phê duyệt, cho nên trong số các văn phòng cấp dưới của thị ủy thì nơi này có thực quyền lớn nhất. Chủ nhiệm văn phòng này là cán bộ cấp phó xử, Diệp Phong là phó chủ nhiệm cho nên hắn là cán bộ cấp chính khoa. Cái này cũng không phải là vấn đề mấu chốt, dù sao đại đa số mọi người ở đây là cán bộ cấp chính khoa, hơn nữa Lưu Thắng Nam còn là bí thư đảng ủy trấn, so với hắn cũng không hề kém hơn. Chẳng qua, cậu của Diệp Phong lại là phó chủ tịch thành phố Ngô Châu, cán bộ cấp phó sảnh, chức quan so với Lưu Thắng Nam thì lớn hơn rất nhiều.

Con nam tử kia bộ dạng so với Diệp Phong thì anh tuấn và cao lớn hơn một chút, là trưởng phong kiến thiết kinh tế của cục tài chính tên Sở Du Lâm. Cục trưởng cục tài chính là cán bộ cấp chính xử, cho nên Sở Du Lâm này ở cục tài chính mặc dù chỉ là trưởng phòng, nhưng kỳ thực lại là cán bộ cấp chính khoa. Cục tài chính là nơi quản lý tiền, là chỗ có thực quyền rất lớn, Sở Du Lâm là trưởng phòng tự nhiên chỗ dựa cũng không đơn giản. Chú của hắn là phó cục trưởng cục công an Sở Hướng Huy, cán bộ cấp chính xử. Thân là cán bộ cấp chính khoa ở cục tài chính, lại thêm có ông chú như vậy tự nhiên là những cán bộ bình thường không thể so sánh với Sở Du Lâm.

Chính bởi vì chỗ dựa của hai người này rất lớn, cho nên Lưu Thắng Nam dù có cùng cấp bậc với bọn họ, nhưng bọn họ cũng có đủ tư cách để dòm ngó vị bí thư đảng ủy trấn xinh đẹp này. Ngày nào hai người cũng quấn lấy cô, khiến cho Lưu Thắng Nam cảm thấy vô cùng phiền toái, nhưng lại không thể nổi giận với bọn họ.

Trong lúc thất thần, phiền não, thầy giáo trường Đảng đã dạy xong chương trình học ngày hôm nay.

– Thắng Nam! Hôm nay là cuối tuần, buổi tối đi ra ngoài thả lỏng một chút đi. – Ngồi ở phía trước Lưu Thắng Nam là một nữ nhân gương mặt trắng nõn, hơi dài, cách ăn mặc thời thượng, cô nàng vừa thu sách vở vừa nghiêng đầu về phía sau nói chuyện với Lưu Thắng Nam.

Nữ nhân này là chủ tịch Dương Nhã Thiến của huyện Phi Vân, ở chung phòng trong trường Đảng với Lưu Thắng Nam, là một trong số ít mỹ nữ của lớp bồi dưỡng trường Đảng. Chẳng qua, cô nàng so với Lưu Thắng Nam thì kém một chút, tuổi lại lớn hơn cô bốn tuổi.

– Đề nghị tốt, địa điểm hãy để tôi chọn cho, Khải Toàn đại tửu điếm được không? – Diệp Phong nghe vậy thì cười xen vào.

– Khải Toàn đại tửu điếm gần đây mới sửa sang lại, tôi thấy rất được. – Sở Du Lâm phụ họa nói.

– Hai vị lãnh đạo cục tài chính với thị ủy đúng là không giống với chúng tôi, vừa mở miệng chính là quán rượu cấp năm sao, với đồng lương ít ỏi của chúng tôi thì không tiêu phí được ở nơi này. Trừ khi hai vị lãnh đạo mời khách a. – Dương Nhã Thiển quay sang Diệp Phong và Sở Du Lâm nháy mắt một cái, nhẹ nhàng nịnh.

Dương Nhã Thiến cũng được coi như là mỹ nữ, toàn thân tỏa ra một cỗ hấp dẫn của nữ nhân thành thục, cái nháy mắt đầy hấp dẫn của nàng khiến cho Diệp Phong và Sở Du Lâm không khỏi mềm cả người. Diệp Phong lộ ra vài phần mê đắm, cười nói:

– Tới nơi này thì chúng ta tự nhiên là mời khách rồi, chẳng qua, tôi có một yêu cầu, đợi lát nữa chỉ có thể uống rượu, không thể uống nước ngọt.

Nói xong, ánh mắt có chút không tốt nhìn qua bộ ngực trắng sữa của Dương Nhã Thiến. Gương mặt Dương Nhã Thiến hơi đỏ lên liếc mắt nhìn Diệp Phong nói:

– Không uống nước ngọt thì thôi, uống rượu cũng được.

Diệp Phong và Sở Du Lâm nghe vậy đang định nói vài câu đường mật với Dương Nhã Thiến, thì Lưu Thắng Nam vẻ mặt xin lỗi nói:

– Mọi người đi đi. Buổi tối tôi còn có chuyện cần làm.

– Này! Thắng Nam! Cái này không đúng với tình chị em chung phòng chúng ta a. Khó có khi được vị lãnh đạo mời tới quán rượu năm sao, cô không đi tôi biết làm sao giờ, không đi cũng không được. Không được. Cô nhất định phải đi. – Dương Nhã Thiến kéo cánh tay Lưu Thắng Nam không chịu buông.

– Đúng vậy. Khó có được dịp cuối tuần, mọi người cùng tụ tập vui chơi một chút, có chuyện gì thì để ngày mai rồi làm cũng không muốn a. – Diệp Phong và Sở Du Lâm chủ yếu đặt tâm tư lên người Lưu Thắng Nam, nếu cô không đi thì họ cũng không nguyện ý.

– Nhưng tôi tối nay còn có hẹn với bạn trai. – Dưới tình thế cấp bách, Lưu Thắng Nam nhanh miệng nói.

Lưu Thắng Nam vừa nói lời này khỏi miệng, Diệp Phong và Sở Du Lâm đều ngay cả người, -sắc mặt hơi có chút không tốt.

Nhìn thấy Diệp Phong và Sở Du lâm sửng sốt, tâm lý Lưu Thắng Nam không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Trên quan trường, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không nên đắc tội với người khác, hơn nữa loại người có tiền đồ vô lượng như Sở Du lâm và Diệp Phong thì càng không nên dễ dàng đắc tội. Trừ khi Lưu Thắng Nam về sau không muốn tiếp tục tiến lên, cả đời dậm chân một chỗ. Thế nhưng, con người một khi bước chân vào quan trường, có ai nguyện ý cả đời dậm chân tại chỗ?

Hai người Diệp Phong và Sở Du Lâm do quá bức bách, Lưu Thắng Nam nếu không thể tìm được lý do thích hợp để cự tuyệt hiển nhiên sẽ đắc tội với bọn họ. Thậm chí nếu lựa chọn một người nào đó quan hệ thì sẽ đắc tội với người còn lại, trước nay Lưu Thắng Nam vẫn vì chuyện này mà buồn rầu, cự tuyệt cũng không được, giống như Dương Nhã Thiến liếc mắt đưa tình với cả hai cũng không xong. Hiện giờ dưới tình thế cấp bách, nàng dùng một người bạn trai không có thật ra làm tấm khiên, đây quả nhiên là vẹn cả đôi đường, vừa không đắc tội với người nào, lại có thể thoát khỏi sự đeo bám của hai người.

Chẳng qua, Lưu Thắng Nam hiển nhiên nghĩ chuyện này quá đơn giản, Sở Du Lâm và Diệp Phong sao cũng là hai kẻ có ngạo khí, sao có thể dễ dàng buông tha. Ít nhất, đợi khi gặp qua được bạn trai của Lưu Thắng Nam rồi nói tiếp, cho nên sau một thoáng sững sờ, Diệp Phong cười nói:

– Thắng Nam! Bạn học như cô thật không có nghĩa khí a, bạn trai ở đây cũng không chịu mang tới cho chúng tôi gặp mặt.

Dương Nhã Thiên hiển nhiên muốn lấy lòng Diệp Phong, thấy hắn nói như vậy thì cũng phụ họa:

– Lãnh đạo thị ủy đã lên tiếng thì Thắng Nam cũng mâu gọi điện cho bạn trai đi, để hắn tới đây, tối nay mọi người cùng nhau giao lưu.

Lưu Thắng Nam vừa nghe thấy vậy thì trợn tròn mắt, cô vừa rồi do tình thế cấp bách nên mới tìm đại một lý do, nào có bạn trai nào? Những lời nói đã ra khỏi miệng thì tuyệt đối không thể phủ nhận, nếu không sẽ đắc tội với hai vì sao sáng trên chính đàn Ngô Châu mất. Vậy không phủ nhận thì kiếm đâu ra bạn trai ngay lúc này bây giờ?