Chương 221: Phá quán

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Được rồi, em đã kiên trì thì anh cũng không miền cưỡng nữa.

Đàm Chính Minh vỗ vỗ vai Trương Vệ Đông, sau đó cùng Sở Kiến Hiên quay trở lại ghế.

Đàm Chính Minh và Sở Kiến Hiên đi rồi, bàn của Trương Vệ Đông chợt yên tĩnh trở lại, mọi người đều mở to mắt chằm chằm nhìn Trương Vệ Đông. Nhất là cô gái áo đỏ kia lại càng khoa trương, chỉ chỉ vào bàn của trưởng bối trong đại sảnh, rồi lại chỉ chỉ vào Trương Vệ Đông, sau đó khó khăn nuốt nuốt ngụm nước bọt, nói:

– Này, này anh… anh Đông, vừa rồi anh gọi hai người kia là gì?

– Đàm tiền bối, Sở tiền bối và thầy Trương là bạn vong niên. – Bạch Khiết giúp Trương Vệ Đông giải thích, nói.

– Hèn chi !

Mọi người hoàn toàn tỉnh ngộ, trong chốn võ lâm quả thật có mấy lão tiền bối tính tình khá là kì quái, sẽ kết bạn vong niên với hậu bối, chỉ là bọn họ còn chưa có cái vinh hạnh này, cho nên hiểu thì hiểu, nhưng trong lòng kính nể Trương Vệ Đông vô cùng.

– Anh Đông có thể xưng huynh gọi đệ với hai vị tiền bối, cái này huynh đệ ta đây không bội phục cũng không được mà! – Thanh niên đeo dây chuyền vàng nhìn Trương Vệ Đông, giơ ngón tay cái lên, bội phục nói.

Trương Vệ Đông cười khoát tay, sau đó đổi đề tài nói:

– Phải rồi. Ở đây ngoại trừ Bạch Khiết, tôi còn chưa quen biết ai hết!

– Ha ha, thiếu chút nữa đã quên chuyện lớn này rồi. Em là Vương Lập Bân, cái này Độ Gia Sơn Trang này là cha em và bạn của ông ấy mở ra. Vị này là u Dương Hồng ở Hàng Châu, vị này là Uông Lượng ở Ôn Châu, cũng là bạn học đại học của em, vị này là Hạng Tổ Băng… – Thanh niên đeo dây chuyền vàng tên Vương Lập Bân giới thiệu từng người một.

Trương Vệ Đông theo lời giới thiệu của Vương Lập Bân một lần nữa cùng chào hỏi từng người, hết một vòng, mọi người xem như đã quen biết nhau hết, tiếp đó một đám thanh niên huyên thuyên nói chuyện trên trời dưới đất. Chủ đề cơ bản vẫn lần lượt vòng quanh trong chốn võ lâm ai có võ công cao, ai có tài sản nhiều, còn ai có thế lực lớn… Lúc nói đến võ công, Trương Vệ Đông phát hiện bọn họ nhắc đến nhiều nhất là mấy vị như Trương Tự Du của đạo Thiên Sư, Trần Hư đạo trưởng của phái Thanh Thành, hơn nữa khi nhắc tới các vị này, trên mặt bọn họ phát ra sự ngưỡng mộ và kính nể thật lòng, tất nhiên, các vị đó trong lòng bọn họ đã xếp vào nhân vật truyền kỳ trong võ lâm. Lúc nói đến tài sản và thế lực, Lưu Nghiễm Bằng nổi danh nhất, trong suy nghĩ của nhóm thanh niên này, Lưu Nghiễm Bằng cũng xem như một nhân vật lớn.

Trong lúc nhóm người Trương Vệ Đông đang thấp giọng trò chuyện, Trương Tự Du đại điện cho ban tổ chức đại hội lên đài phát biểu, sau khi anh ta nói xong, yến tiệc chính thức bắt đâu.

Có lẽ chỉ có trong tiểu thuyết thì võ lâm nhân sĩ mới có tác phong ngoạm miếng thịt to, uống chén rượu lợn, còn bây giờ tiệc rượu bắt đầu, mọi người ai cũng hào hoa phong nhã, vừa ăn vừa cười cười nói nói. Có điều rất nhanh, ở đây dù phần lớn là những người có mặt mũi trong thượng tầng xã hội nhưng giọng nói cũng dần dần to lên, thậm chí bắt đầu có người vỗ bàn, có người chơi oẳn tù tì, chơi đoán số, có vẻ rất phóng khoáng không bị trói buộc nếp xưa. Chỉ có võ lâm nhân sĩ ngồi ở bàn trưởng bối, và nhóm ngồi ở bàn hậu bối là không có phong tay phóng chân, người ngồi bàn trưởng bối như Sở Kiến Hiên, Trương Tự Du là vì tự trọng thân phận, còn nhóm Vương Lập Bân ngồi bàn hậu bối thì bởi vì bối phận thấp, không dám tùy tiện trước mặt trưởng bối.

Trương Vệ Đông thấy tình cảnh lộn xộn, mọi người uống rượu mặt đỏ tới mang tai, trong lòng chợt có cảm giác nao nao kì lạ. Cảm giác này đến từ những con người lang bạt trong ngũ hỗ tứ hải, giống như vì tham dự đám cưới của ai đó trong sơn thôn, mà những người cùng thôn bình thường tản đi làm ăn khắp nơi bây giờ lại tụ tập về vậy. Loại tình cảnh này lúc nhỏ Trương Vệ Đông đã từng trải qua, khi đó hắn còn ở nông thôn, tình cảm giữa thôn dân với thôn dân cũng rất đơn thuần. Trong thôn, nếu người nào đó bị người thôn khác khi dễ, thường thì cả thôn đều bị kinh động, chỉ là thôn dân hiện nay phần đồng chỉ quen tiền chứ không còn quen người nữa rồi, thậm chí một số quan chức trong thôn còn có thể ép chết người cùng thôn.

Ngay lúc Trương Vệ Đông đang phân tâm nghĩ ngợi lung tung, điện thoại của Vương Lập Bân đột nhiên reo lên, nhận điện thoại nói không được hai câu, Vương Lập Bản liền đổi sắc mặt, sau đó vỗ vai Uông Lượng thấp giọng nói:

– Bên hội quán Hòa Đạo đến phá quán, ta đi xem thử.

Nói xong, Vương Lập Bản cũng không đợi Uông Lượng trả lời, đã đứng dậy nhìn Trương Vệ Đông và mọi người, ôm quyền nói:

– Anh Đông, còn có các anh chị em, tôi tạm thời có chút việc, đi trước một bước.

– Vương Lập Bân thực không có nghĩa khí, không phải đã hứa uống rượu xong sẽ dẫn bọn ta đi nội thành chơi sao? Sao bây giờ lại chạy mất rồi! – u Dương Hồng nhìn bóng lưng Vương Lập Bân vội vàng rời đi, vẻ mặt bất mãn nói.

– Không có gì, anh Bân không ở đây, chẳng phải còn có người địa chỉ là em đây mà ! – Uông Lượng nói, chỉ là lúc nói chuyện, thần sắc có chút bất an.

Tuy trong đại sảnh thanh âm ầm ỹ, nhưng mấy câu thì thầm của Vương Lập Bản và Uông Lượng vẫn không lọt khỏi tai Trương Vệ Đông, hắn vốn không để ý lắm, nhưng thấy dáng vẻ Uông Lượng có chút bất an, nhịn không được quan tâm hỏi:

– Vừa rồi tôi hình như nghe Vương Lập Bân nói cái gì phá quán, việc này có phiền phức gì không?

– Phá quán? Cái gì phá quán? – u Dương Hồng vừa nghe hai chữ phá quán, hai mắt đều phát sá lên, những người còn lại cũng không khá hơn chút nào.

– Cũng không biết có phiền toái hay không, có điều nhìn bộ dạng gấp gáp của anh Bân, tình thế chắc là không ổn lắm, nhưng anh Bân đánh đấm được, chắc không có gì đâu. – Uông Lượng giải thích nói.

– Bà mẹ nó, đánh nhau ! Sao không nói sớm? Ở đâu?

Lúc này đám người u Dương Hồng xem như đã hiểu, đoán ra Vương Lập Bân vội vàng rời đi là vì có người đến phá quán, y bỏ đi là đi giúp đỡ đánh nhau, cả đám lập tức nhao nhao đứng lên, thần tình kích động, bộ dạng nhiệt huyết sôi trào, mà ngay cả đôi mắt quyến rũ của nữ bác sĩ Bạch Khiết cũng lóe lên hưng phấn mong chờ.

Trương Vệ Đông nhìn qua đã biết đám nhóc này đúng là xuất thân võ lâm, người nào cũng là phần tử hiếu chiến, hôm nay tụ tập lại một chỗ, thiên hạ còn có thể không loạn sao.

– Uông Lượng, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Trương Vệ Đông là giảng viên đại học, đương nhiên không thể hăng máu giống như đám thanh niên này, vừa nghe có đánh nhau liền hăng máu tới váng đầu.

– Cái gì mà xảy ra chuyện gì, vừa đi vừa nói đi. – u Dương Hồng lập tức kéo Uông Lượng ra ngoài.

Những người còn lại thấy thế cũng lũ lượt đứng lên theo ra ngoài, Trương Vệ Đông đành phải lắc đầu đi theo, dù nói thế nào thì mọi người bây giờ cũng đã là bằng hữu, cũng không thể để bọn họ đi trợ trận còn một mình mình ở lại đây không lo.

Uông Lượng vừa đi vừa giải thích, đến khi Trương Vệ Đông ngồi lên xe đi hướng đại học u Giang, thì đại khái đã biết một chút chân tướng.

Thì ra Vương Lập Bân và Uông Lượng này đều là sinh viên đại học u Giang, bởi vì xuất thân võ lâm thế gia, trong nhà lại có ít tiền, liền lập trong trường một cái võ quán Dũng Thắng, ý là trên đường hành hiệp người nào dũng mãnh thì sẽ thắng. Vương Lập Bân đảm nhiệm quản chủ, Uông Lượng là phó quán chủ. Bản thân hai người đúng là có chút tài năng thực sự, hơn nữa trong nhà có tiền, chịu bỏ một số tiền lớn vào võ quán, vì thế võ quán phát triển rất nhanh, không chỉ có nam sinh tham gia, mà nữ sinh cũng có không ít. Đương nhiên, nhiều nữ sinh là nhắm vào Vương Lập Bân và Uông Lượng hai vị công tử nhà giàu này mà tới.

Mặc kệ là vì sao, võ quán Dũng Thắng càng lúc càng náo nhiệt, chỉ là, như thế lại chọc giận Hòa Đạo hội quán vốn đang ăn nên làm ra. Hoa Đạo hội quán là một hội quán Karate, những năm gần đây, Karate của Nhật Bản, Taekwondo của Hàn Quốc vẫn rất thịnh hành trong nước, Hòa Đạo hội quán này cũng không ngoại lệ, từ lúc xây dựng xong đến nay, vẫn luôn đông đảo, không chỉ có đệ tử trong trường, mà còn có nhiều người bên ngoài cũng tham gia, trong đó không ít là con cái nhà có tiền ở địa phương. Còn mục đích bọn họ tập Karate, là vì khoe khoang hay thật sự là vì muốn có chút võ thuật phòng thân, thì cũng chỉ có bản thân bọn họ mới biết.