Chương 115: Tiên nhân chỉ lộ

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Triệu Huy! – Trương Vệ Đông quay lại gọi.

– Có!

– Sở Triều Huy trong lòng vẫn còn khiếp sợ, theo bản năng chặp hai chân lại, nghiêm túc

nói.

Ba người Hoàng Chấn Hưng vì một tiếng “Có” mà giật mình tỉnh lại. Trong ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn Trương Vệ Đông. Thực tế, dù sao Đỗ Băng Đồng cũng là mẹ. Tính tình có hơi ngang ngượng, nhưng người nôn nóng nhất vẫn chính là cô. Miệng cô mấp máy nhưng đáng tiếc không phát ra được âm thanh, gấp đến độ nước mắt chảy xuống.

Trương Vệ Đông thấy thế, trong nội tâm âm thầm thở dài, cuối cùng vẽ ra một lá bùa, sau đó điểm một ngón tay về phía Đỗ Băng Đồng:

– Được rồi, cô cũng đừng có gấp nữa. Con gái của cô vẫn còn trong thành phố Ngô Châu.

Sau đó quay sang nói với Sở Triều Huy:

– Triều Huy, cô bé đang ở hướng Tây. Vị trí cụ thể thì trước mắt tôi không thể nào phán đoán được. Nhưng sẽ không vượt quá 30km. Như vậy đi, cậu có thể rút cảnh sát từ địa phương khác về, không cần phải lãng phí cảnh lực. Lãng phí cảnh lực kỳ thật cũng là lãng phí tiền đóng thuế của chúng tôi.

Nói xong lời này, Trương Vệ Đông cố tình nhìn quét qua đám người Hoàng Chấn Hưng. Cô gái Mỹ Đỗ Toa Ly vẫn còn chìm đắm trong pháp thuật thần kỳ, hai mắt lóe sáng nhìn chằm chằm Trương Vệ Đông, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn, cũng không nghe ra được lời nói mang ý tứ châm chọc của Trương Vệ Đông. Nhưng ngược lại vợ chồng Hoàng Chấn Hưng lại hiều. Lúc trước, Đỗ Bằng Đông luôn miệng nói nước Mỹ như thế này thế nọ. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên cô ta cảm nhận được một sự xấu hổ.

– Trường tiên sinh cứ yên tâm. Hoàng Chấn Hưng tôi mặc dù là quốc tịch Mỹ, nhưng nhờ sự dạy bảo của cha tôi nhiều năm, tôi vẫn luôn hướng về tổ quốc của mình. Chỉ cần điều kiện thành phố Ngô Châu phù hợp, tôi sẽ cam tâm tình nguyện ở lại đầu tư, tận một phần sức lực cho việc phát triển của quê hương.

Hiện tại, rốt cuộc đã có được một ít tin tức về con gái, thấy Trương Vệ Đông nói như vậy, liền vội vàng nghiêm túc nói.

Trương Vệ Đông cười:

– Vậy tôi xin thay mặt tổ tiên, hương thân phụ lão thành phố Ngô Cháu cảm ơn Hoàng tiên sinh.

Nói xong, Trương Vệ Đông quay sang Sở Triều Huy:

– Cậu lấy một chiếc xe chở tôi tới thành Tây. Trên đường đi tôi sẽ thi triển pháp thuật để tìm xem. Mấy tinh anh đi theo phía sau là được. Không cần xuất đại đội nhân mã gì đâu.

Lúc này, tâm trạng của Sở Triều Huy đã hoàn toàn buông lỏng, cười lấy lòng nói:

– Có sư thúc ở đây, bọn họ đi theo cũng chỉ là xem náo nhiệt thôi.

Trương Vệ Đông nghe vậy, tức giận mắng:

– Hiện tại đã biết vuốt mông ngựa rồi à? Trước đó tôi hỏi có cần giúp đỡ gì không thì lại bảo không cần.

Dù Sở Triều Huy là cán bộ bốn mươi hai tuổi cấp Giám đốc sở nghe vậy cũng chỉ có thể gãi đầu, ngượng ngùng cười, cũng không dám nói trước kia tôi nào biết cậu lợi hại như vậy.

Trương Vệ Đông chỉ là thuận miệng nói, biết rõ trước kia Sở Triều Huy khẳng định là không biết mình sẽ dùng pháp thuật để phá án. Thấy ông ta xấu hổ vò đầu như vậy, không khỏi nở nụ cười vui vẻ!

– Được rồi, chúng ta lên đường đi.

Nói xong, liền quay sang người một nhà Đỗ Băng Đồng đang khó xử, nói:

– Các người cũng đi theo đi. Bắt các người chờ đợi cũng chỉ thêm lo lắng mà thôi.

Hiển nhiên, tuy bọn cướp đã lộ ra điểm khí tức thần bí như vậy, nhưng Trương Vệ Đông một chút cũng không để trong lòng.

Một người dám sử dụng pháp thuật tương tự đối phó với một cô bé con. Hơn nữa còn lựa chọn nơi đông người, khi cha mẹ không chú ý liền ra tay ngay. Cho dù thực là pháp thuật ma đạo, nhưng cũng tuyệt đối chẳng cao minh, căn bản không lọt vào mắt Trương Vệ Đông. Nếu đổi lại là hắn, thật muốn động thú với Hoàng gia, cũng không cần cẩn thận như vậy, và tuyệt đối không ra tay với một cô bé.

Người một nhà Hoàng Chấn Hưng nghe vậy không khỏi vui mừng. Đỗ Băng Đồng toát ra một tia cảm kích khó có được.

Rời khỏi văn phòng, Sở Triều Huy dưới ánh mắt khó hiểu của đám người Kim Trí Viễn hạ lệnh thu binh, đồng thời tự mình chọn một số cảnh sát hình sự đáng tin đi theo. Sau đó cùng với đám người Trương Vệ Đông rời khỏi cục Công an thăng hướng thành Tây.

Pháp thuật đạo gia dù sao cũng không hợp với không khí của xã hội này. Trương Vệ Đông không muốn trở thành quái nhân trong mắt người khác. Cho nên, khi xe thăng đến thành Tây, Trương Vệ Đông cố ý nói vài câu, muốn đám người Sở Triều Huy đừng tiết lộ bất cứ chuyện gì phát sinh ngày hôm nay.

Sở Triều Huy tất nhiên biết rõ chuyện này quá mức thần kỳ, không nên tiết lộ ra ngoài. Huống chi ông ta đường đường là một cán bộ quốc gia, càng không thích hợp nói ra mấy chuyện loạn thần quái dị như thế này. Nếu nói ra, chỉ sợ ngày hôm sau ông ta phải nghỉ việc mất. Còn ba người Hoàng Chấn Hưng, trong đó có Đỗ Băng Đồng là đã bị khủng bố, còn lại hai người kia tuy không có tự mình trải qua, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy thân thủ của Trương Vệ Đông, sợ rằng chọc giận hắn sẽ nhận lấy kết quả đáng sợ, tự nhiên càng không dám vi phạm ý tứ của hắn. Bằng không, chọc giận hắn, hắn sẽ khiến cho bạn họ vĩnh viễn không nói được, vậy thì rất phiền toái. Cho nên một lời nói của Trương Vệ Đông, bốn người trên xe liền liên tục gật đầu, cam đoan tuyệt đối sẽ không nói ra. Thậm chí Mỹ Đỗ Toa Ly lại còn thể thốt với trời đất.

Xe một đường thẳng đến thành Tây. Sau khi chạy được một đoạn đường, Trương Vệ Đông lại thi triển Tiên Nhân Chỉ Lệ thuật. Lần này, khi cọng tóc tản mát khí tức chấn động, Trương Vệ Đông đã có thể cảm giác được phía tây đang có sự chấn động khí tức tương -đồng. Tựa như một sóng điện từ gây ra một địa chấn có tần suất tương tự, dẫn tới sự cộng hưởng giữa hai bên.

– Trường tiên sinh, như thế nào rồi?

Thấy Trương Vệ Đông lại thi triển pháp thuật lần nữa, Đỗ Băng Đồng nhịn không được, cất tiếng hỏi. Nhưng thái độ lần này lại rất cẩn thận và cung kính.

– Đại khái ở trong phạm vi khoảng ba bốn km. – Trương Vệ Đông trầm ngâm trả lời.

Nghe nói Hoàng Hiểu Di đang ở cách đó ba bốn cây số, ba người Hoàng Chấn Hưng cảm thấy vui mừng. Nhưng ngay sau đó là sự khẩn trương bất an. Còn Sở Triều Huy thì hai mặt tinh quang lập lòe, tăng tốc độ xe nhanh hơn.

Chưa đầy ba cây số, chiếc xe đã rời khỏi nội thành, từ xa có thể nhìn thấy một ngọn núi cao chưa đến trăm thước. Chung quanh ngọn núi là các biệt thự được xây dựng theo phong cách Châu u. Trên núi có thể nhìn thấy được những cây thủy sam thẳng tắp và bãi cỏ màu lục bích.

– Sư thúc, phía trước là khu biệt thự Thanh Sơn Thủy Sam nổi tiếng nhất Ngô Châu. Những người ở đó đều là người giàu có.

Sở Triều Huy thấy ánh mắt Trương Vệ Đông nhìn khu biệt thự phía trước, lập tức giới thiệu.

– Đậu xe gần khu biệt thự đi.

– Trương Vệ Đông khẽ gật đầu.

Hẳn là bọn cướp đang ở trong khu biệt thự? Ánh mắt Sở Triều Huy lóe lên một tia nghi ngờ, nhưng vẫn cho xe dừng lại một chỗ bình thường bên ngoài khu biệt thự. Cảnh sát phía sau thấy xe phía trước dùng thì cũng dừng lại theo.

Sau khi xe dừng lại, Trương Vệ Đông một lần nữa thi triển Tiên Nhân Chỉ Lộ. Lần này căn bản không cần dùng tóc để định phương hướng. Trương Vệ Đông đã thông qua thần thức cường đại của bản thân để lá bùa có thể tản ra khí tức sinh mệnh đồng dạng.

– Cô bé đang ở trong ngôi biệt thự đó.

Trương Vệ Đông chỉ một ngôi biệt thự tọa lạc giữa sườn núi có mặt cỏ chiếm diện tích hơn ngàn mét vuông. Nét mặt rốt cuộc toát ra vẻ ngưng trọng.

Nói xong, Trương Vệ Đông bước xuống xe, sau đó cúi người đặt tay lên bãi cỏ.

Khi tay đụng phải lớp cỏ, chân nguyên Mộc hệ trong cơ thể lặng yên vận chuyển. Trong chốc lát, Trương Vệ Đông đã cùng với hoa cỏ khắp khu biệt thự hòa làm một thể. Tất cả hoa cỏ cây cối lúc này đã trở thành một phần cơ thể của Trương Vệ Đông. Khí tức sinh mệnh thông qua hoa cỏ phiếu dật trong không khí xung quanh khu biệt thự đều được Trương Vệ Đông cảm nhận.

Thấy Trương Vệ Đông xuống xe, Sở Triều Huy lấy từ trong xe ra một cái kính viễn vọng, rồi bước xuống xe luôn.

– Biệt thự số 16. Đối phương có ba người. Một nam hai nữ. Cô bé đang ở trong tầng hầm lầu một.

Trương Vệ Đông thu tay đứng dậy, thần sắc có chút thoải mái. Ngay vừa rồi, thông qua hoa cỏ cây cối, hắn cơ bản khẳng định đối phương chỉ mạnh hơn người bình thường một điểm mà thôi.