Chương 229: Ai lợi hại?

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– O, Bạch sư để phát hiện ra chuyện gì vậy? – Lưu Nghiễm Bằng thấy muộn thế này mà Bạch Viễn Bác còn đến gõ cửa nên còn tưởng đã xảy ra chuyện lớn gì.

– Thuốc mà Trương sư đệ đưa huynh đã dùng chưa? -Bạch Viễn Bác vội vàng hỏi.

– Khuya thế này huynh đến gõ cửa không phải chỉ để hỏi câu này thôi đấy chứ? – Lưu Nghiễm Bằng mời Bạch Viễn Bác vào phòng, cười hỏi.
Bạch Viền Bắc nghiệm mặt gật đầu:

– Chính là vì chuyện này.
Lưu Nghiễm Bằng không ngờ Bạch Viên Bác đúng là đến vì chuyện nước thuốc nhỏ nhặt đó nên không khỏi ngạc nhiên hỏi:

– Không lẽ thứ thuốc đó có hiệu quả thật?

– Không phải có hiệu quả mà là rất có hiệu quả. Nếu không phải con gái ép tôi dùng nó, tôi vẫn không biết trên đời này lại có thứ thuốc thần kỳ như vậy. Tôi sợ huynh cũng có thái độ thờ ơ giống tôi, phụ lòng tốt của Trương sư đệ nên mới đặc biệt đến báo cho huynh một tiếng, huynh mau dùng đi. – Bạch Viễn Bác thấy Lưu Nghiễm Bằng quả nhiên cũng giống như y hoàn toàn không thật sự coi trọng lọ thuốc đó, liền vội vàng nói.

Lưu Nghiễm Bằng tự nhiên tin lời của Bạch Viên Bác, nghe nói thế càng ngạc nhiên hỏi:

– Thật chứ? Vậy tôi cũng phải mau dùng mới được. Huynh không biết đâu, tuổi ngày càng nhiều, thêm vào đó là chuyện làm ăn bận rộn, xương cốt toàn thân ngày càng không được khỏe.

– Nhớ phải ngâm trong hai mươi phút, một lọ chia thành năm lần. – Bạch Viễn Bác trịnh trọng dặn dò một câu rồi mới rời khỏi phòng Luru Nghiễm Bằng. Về đến phòng, con gái Bạch Khiết vẫn còn ở đó.

– Nói cho ta nghe chuyện liên quan tới Trương Vệ Đông đi. – Gặp lại con gái, Bạch Viên Bác lấy lại thái độ thường ngày, chỉ là trong lòng ngày càng thấy hiếu kỳ về Trương Vệ Đông.

– Nói thật đại hội võ lâm lần này là lần thứ hai con gặp thầy Trương, trước đây chỉ biết huynh ấy y thuật cao minh, ngay cả chủ nhiệm Viên của khoa chúng ta cũng phải tâm phục khẩu phục gọi huynh ấy một tiếng thấy, nhưng tối hôm nay con mới phát hiện huynh ấy không chỉ y thuật cao minh mà võ công cũng xuất chúng nữa. – Bạch Khiết ca ngợi.

– Cái gì? Võ công của hắn cũng cao nữa sao? – Bạch Viễn Bác ngạc nhiên suýt nữa thì đứng lên.

– Đúng vậy. Lúc mới bắt đầu con cũng nghĩ huynh ấy cũng không khác gì con cũng chỉ là biết qua loa chút võ công. Nhưng chuyện xảy ra tối nay đã hoàn toàn lật đổ suy nghĩ của con. Nói ra thì thấy Trương bây giờ phải là sư phụ của con và cả đám người Vương Lập Bân đấy, chỉ là huynh ấy không chịu nhận chúng con làm đồ đệ thối. – Bạch Khiết tiếc nuối nói.

– Mau nói cho biết rốt cuộc là chuyện gì. – Bạch Viễn Bác ngày càng ngạc nhiên hỏi.

Bạch Khiết liếc nhìn phụ thân nàng, sau đó tỉ mỉ kể lại câu chuyện cho y nghe, kể cả việc Trương Vệ Đông trực tiếp thông qua cách thức truyền khí để chỉ dẫn nàng luyện khí công và dặn không được truyền chuyện đó ra ngoài nàng cũng kể hết cho cha nàng nghe.

Bạch Viên Bác càng nghe càng kinh hãi, nghe thấy Trương Vệ Đông trực tiếp đưa chân khí vào người Bạch Khiết lúc dạy chúng luyện khí công, y sớm đã đứng lên từ lúc nào không biết.

Đối với việc Trương Vệ Đông chỉ một cái phất tay đã đánh bại bốn tên người Nhật thêm cả hai tên hán gian, cùng cách thức truyền thụ tu luyện này càng khiến y kinh ngạc.

– Chẳng trách Đàm sư thúc và Sở sư thúc ở tuổi này rồi mà còn muốn kết bạn ngang hàng với Trương sư đệ, thì ra hắn lại là một cao nhân thâm tàng bất lộ thật sự. – Bạch Viễn Bác nghe xong không kìm chế được mà liên tục thở dài.

– Chuyện đó là đương nhiên rồi! Đúng rồi cha, người nói xem thầy Trương và Trường tiền bổi Trương Tự Du của Thiên Sư Đạo ai lợi hại hơn? – Bạch Khiết đột nhiên nhớ câu nói Trương Vệ Đông đã từng nói, không khỏi hiếu kỳ hỏi.

– Tu vi của Trương Tự Du cụ thể đạt đến mức độ nào cha không rõ lắm nhưng ti vi của hắn chắc chắn không bằng Trương sư đệ. -Bạch Viễn Bác khẳng định chắc chắn.

Thấy Trương ngược lại đã nói nếu bọn con kiên trì không ngừng tu luyện công pháp mà huynh Lấy dạy thì sẽ có một ngày có thể khiêu chiến với Trường tiền bối. Có điều sao bố có thể khẳng định tu vi của thầy ấy chắc chắn lợi hại hơn Trường tiền bối? – Bạch Khiết khó hiểu hỏi.

– Nha đầu ngốc, con tưởng phương pháp trực tiếp dùng chân khí dạy các con tu luyện là chuyện dễ dàng lắm sao? – Bạch Viên Bác xoa đầu con gái, trên mặt để lộ nụ cười cung chiều.

– Chẳng lẽ khó lắm sao ạ? – Bạch Khiết hỏi.

– Đâu chỉ khó không thôi, đối với những người cả đời luyện võ như chúng ta mà nói thì quả thật khó hơn lên trời. Đầu tiên, ít nhất hắn phải tu luyện đến cảnh giới chân khí phóng ra ngoài, chỉ riêng điểm này trong cả giới võ lâm e là không có mấy người có thể làm được, ta không biết Trương Tự Du có thể làm được điều này hay không nhưng cho dù có làm được thì chắc chắn cũng không thể thu phóng tự nhiên, chứ đừng nói có thể nhập chân khí vào người bọn con, sau đó còn dạy bọn con tu luyện nữa. Bản lĩnh này e là cũng chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi, trong giới võ lâm hiện giờ cha của con còn chưa từng nghe ai nói bao giờ. Thầy giáo của con là một kỳ nhân thật sự đấy, cố gắng tu luyện đi nhé con gái, đó là cái duyên mà con có thể gặp được. – Bạch Viên Bác lại xoa đầu con gái lần nữa, nói một cách chân thành.

Có điều Bạch Khiết lúc này đã hoàn toàn ngây người, nàng biết Trương Vệ Đông rất lợi hại, hơn nữa rất có thể ngay cả Trương Tự Du cũng không phải là đối thủ của hắn nhưng không ngờ bản thân nàng vẫn đánh giá quá thấp Trương Vệ Đông.

Khi cha con Bạch Viễn Bác đang thảo luận về Trương Vệ Đông, còn có một vài căn phòng nữa cũng bàn chuyện giống như vậy, còn người trong cuộc là Trương Vệ Đông lúc này lại ngồi xếp bằng ở trên giường từ lâu, một tia linh khí bám lấy hắn, trong đêm tối dường như tỏa ra tia sáng ngũ sắc.

Trong đan điền, năm giọt chân nguyên trải qua nhiều ngày tu luyện và tự mình vận chuyển nuôi dưỡng sớm đã hồi phục, thậm chí hào quang còn cao hơn lúc trước, hơn nữa lúc này tốc độ đang tăng lên rất rõ ràng. Chỉ có nguyên khí hỗn độn đó mới là điểm tinh túy, vì xuất phát từ tấm lòng hiếu thuận hắn đã truyền sang phần lớn cho cha mẹ, nên lúc này rất mỏng manh, muốn khôi phục lại trình độ ban đầu thì không hề nhanh như vậy.

Trương Vệ Đông trước giờ tâm thái bình thản, nhìn thấy chuyện không hề nóng lòng cầu thành, chỉ lo chậm rãi tu luyện, đợi giờ Tý vừa qua liền ngừng tu luyện như thường lệ, -sau đó nằm trên giường nhắm mắt ngủ.

Ngày hôm sau là một ngày trời trong nắng ấm, Trương Vệ Đông một mình xuống dưới lầu chuẩn bị đi dạo, có điều khi vừa bước xuống đại sảnh hắn liền nhìn thấy Lau Nghiễm Bằng và Bạch Viễn Bác đã đứng nói chuyện ở đấy.

Có thể thấy Lưu Nghiễm Bằng và Bạch Viên Bác đang đặc biệt đợi hắn, nhìn thấy Trương Vệ Đông đi xuống liền dừng nói chuyện, sau đó tươi cười ra đón.

– Trương sư đệ, cảm ơn thuốc của đệ, hôm nay ta cảm thấy khỏe hơn rất nhiều. – Lưu Nghiễm Bằng dùng sức nắm chặt tay Trương Vệ Đông, cảm kích nói.

– Ha ha, chỉ là cái cất tay thôi mà. Lưu sư huynh không cần phải khách khí như vậy đâu. – Trương Vệ Đông cười khiêm tốn, sau đó buông ta Lưu Nghiễm Bằng ra.

– Trương sư đệ, ta không nói cảm ơn thêm nữa, hôm khác khi về lại Thiên Nam huynh đệ chúng ta sẽ uống với nhau vài ly. – Bạch Viễn Bác nắm tay Trương Vệ Đông, vừa dùng sức vỗ vỗ vừa nói.

Trương Vệ Đông nhìn ánh mắt của Bạch Viễn Bác xem ra là y đã biết chuyện của Bạch Khiết, nghe thấy thế liền cười nói:

– Nhất định rồi.

– Ta không thích nghe câu này của Bạch sư đệ đầu, cứ như là phớt lờ ta đi vậy. – Lưu Nghiễm Bằng bất mãn nói.

– Lưu sư huynh là ông chủ lớn, rất bận rộn, đệ không thể làm chủ được thời gian của huynh. – Bạch Viên Bác nói.

– Câu này huynh nói sai rồi, việc làm ăn có bận rộn đến mấy nhưng vẫn có thời gian uống rượu cùng Trương sư đệ mà. – Lưu Nghiễm Băng nói.

– Ha ha, là ta không đúng, là ta không đúng. Bây giờ ta nói ba huynh đệ chúng ta cùng nhau đi tả bộ, sau đó đi ăn sáng, như vậy đúng rồi chứ? – Bạch Viễn Bác cười nói.

– Ha ha, thế còn tạm được. – Lưu Nghiễm Bằng cười sảng khoái, sau đó vỗ vai Trương Vệ Đông nói:

– Cùng đi nào.

Khung cảnh ở Độ Giả sơn trang rất đẹp mà cũng rất u tĩnh, không khí sáng sớm vô cùng tươi mát. Lưu Nghiễm Bằng và Bạch Viễn Bác đều là những người có kinh nghiệm trên thương trường cho nên bọn họ đều có kinh nghiệm giao tiếp phong phú, vì thế Trương Vệ Đông tuy tuổi tác cách xa hai người họ nhưng khi đi cùng nhau, nghe họ nói chuyện lại có cảm giác như được tắm trong gió xuân, không hề có cảm giác mất kiên nhẫn.

Ba người đi được một lúc, thấy thời gian không còn nhiều nên bèn đi đến nhà hàng ăn sáng.

Bữa sáng theo kiểu tiệc đứng, lúc ba người vào trong thì đã có rất nhiều người. Laru Nghiễm Bằng quen biết rất rộng, khi bung khay đi lấy đồ ăn, thỉnh thoảng có người chào hỏi. Có điều khi người khác chào hỏi y thì y luôn cố ý giới thiệu Trương Vệ Đông với bọn họ, điều này khiến không ít người cảm thấy ngạc nhiên.

Đại hội võ lâm tuy đã bắt đầu từ hôm qua nhưng hôm nay mới gọi là chính thức bắt đầu. Người tổ chức đại hội buổi sáng đã sắp xếp cho Trương Tự Du cùng với các cao nội gia, ngoại gia lên đài truyền lại những tâm đắc luyện võ, buổi chiều thì sắp xếp nghiên cứu thảo luận về võ học cũng như các hoạt động luận bàn. Đối với những người trẻ tuổi mà nói, buổi chiều mới là cả một đại hội võ lâm. Ở Độ Giả sơn trang, ở đâu cũng có thể nhìn thấy võ đài luận võ so tài của nhân sĩ võ lâm, đặc biệt là những người trẻ tuổi. Vốn dĩ chương trình buổi chiều cũng rất được đám người Vương Lập Bẫn mong đợi nhưng tối hôm qua thấy Trương Vệ Đông chỉ giơ tay nhấc chân đã đánh ngã năm người, lại -quay đầu nhìn người khác tỉ võ, đám người Vương Lập Bẫn không thể nào có hứng thú nữa. Một tốp chín người cả buổi chiều chỉ vây quanh Trương Vệ Đông, chạy sang trái chạy sang phải cứ như là tùy tùng của hắn vậy.

Mới đi dạo mà đã sắp đến giờ cơm tối, buổi trưa vì buổi chiều còn có hoạt động lớn cho nên chỉ an bài tiệc đứng, còn buổi tối cũng là tiệc rượu giống như tối hôm qua.

Trương Vệ Đông tự nhiên vẫn ngồi chung bàn với đám người Vương Lập Bân, có điều tối nay mọi người đều rất giữ phép tắc, nếu Trương Vệ Đông không ngồi thì không ai dám ngôi.

– Ta là hổ sao? Sao lại câu nệ như vậy chứ? Mọi người ngồi đi. – Trương Vệ Đông thấy mọi người đều khoanh tay nhìn mình, tức giận trừng họ một cái rồi vội ngồi xuống và mời mọi người ngồi.

Nhưng Trương Vệ Đông không biết đám người Vương Lập Bân ngồi đối diện hắn vốn không đến mức câu nệ như thế, chỉ là tối qua sau khi về nhà kể chuyện xảy ra tối hôm qua với cha hoặc mẹ bọn họ nhưng không ngờ bình thường trong mắt bọn họ là những ông cha bà mẹ lợi hại lại rất kinh ngạc đến nửa ngày không nói nên lời, rất lâu sau mới lấy lại thần sắc nghiêm khắc cảnh cáo bọn họ cho dù là lúc nào đều phải đối xử lễ phép với Trương Vệ Đông. Sau việc đó cũng nói một câu giống như Bạch Viên Bác, đó chính là Trương Tự Du tuy lợi hại nhưng chắc chắc vẫn không phải là đối thủ của Trương Vệ Đông. Như vậy, những thanh niên này vốn đã chịu ơn Trương Vệ Đông đâu dám bất kính với hắn.
Đám người Vương Lập Bân thấy Trương Vệ Đông ngồi xuống lúc này mới cười với hắn rồi lần lượt ngồi xuống.

– Đông ca muốn uống gì? – Sau khi ngồi xuống, Vương Lập Bân thấp giọng hỏi.

– Giống các cậu được rồi. – Trương Vệ Đông vốn muốn nói đồ uống mình thích nhưng thấy thái độ của mọi người đối với mình hiện giờ, nếu hắn nói thích uống gì thì chắc bọn họ đều không ai dám uống.