Chương 79: Đừng lòi đuôi

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trương Vệ Đông đang tính gọi điện thoại cho Lưu Thắng Nam thì đã thấy cô từ trên xe bước xuống, lập tức chạy xe đạp tới, sau đó thắng gấp cách cổ 2m, cười chào:

– Thắng Nam.

Lưu Thắng Nam nghe giọng nói quen thuộc liền ngẩng đầu lên thì thấy Trương Vệ Đông đang vịn xe đạp nhìn cô cười, hàm răng lóe sáng dưới ánh trăng.

Lưu Thắng Nam cũng không phải là người quá để ý, nhưng khi nhìn thấy hai chiếc xe con bên cạnh rồi nhìn Trương Vệ Đông đang vịn xe đạp nhìn cô “cười ngây ngô”. Sau một thời gian không gặp, khi vừa gặp mặt, mới phát hiện gương mặt của Trương Vệ Đông so với trí nhớ của mình còn trẻ hơn vài phân. Hơn nữa cách ăn mặc cũng quá mức tùy ý, chất phác. Giày xăng đan, áo thun cổ tròn, quần thể thao, lại còn chiếc xe đạp bên cạnh. Đây chính là một giảng viên đại học hào hoa phong nhã, học rộng uyên bác đây sao? Căn bản nhìn hắn còn giống một sinh viên chưa ra trường hơn. Lưu Thắng Nam trợn mắt, như muốn bất tỉnh ngay tại chỗ.

Lúc này Lưu Thắng Nam mới biết được mình nhờ con mọt sách Trương Vệ Đông giả làm bạn trai của mình thật sự là sai lầm không thể sai lầm hơn, lại còn bảo hắn giả làm giáo sư lại càng là chủ ý cùi bắp hơn. Còn trẻ như vậy đã là giảng viên đại học, ai mà tin chứ?

Nhưng việc đã đến nước này, Lưu Thắng Nam cũng không còn lựa chọn nào khác, đành phải kiên trì chào hỏi, nhưng không được tự nhiên:

– Vệ Đông, anh tới rồi.

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt cô xuất hiện sự do dự, nhưng cuối cùng vẫn duỗi cánh tay trắng như tuyết bắt nhẹ tay Trương Vệ Đông.

Đường đường một nữ thư ký của thị trấn có sáu bảy chục ngàn nhân khẩu, xinh đẹp mỹ lệ thân mật bắt tay một sinh viên nhìn như còn chưa ra trường. Hơn nữa bên cạnh vị “sinh viên” này là chiếc xe đạp. Đám người Diệp Phong choáng váng, cả buổi vẫn chưa tỉnh hồn lại. Thực tế trong nội tâm của Diệp Phong và Sơ Du Lâm giống như một bình ngũ vị hương, vị gì cũng có.

Nói như thế nào bọn họ cũng là những người tuổi trẻ tài cao, quan viên chính phủ có chỗ dựa vững chắc, trong tương lai sẽ được thăng chức rất nhanh. Cho dù thua trong tay một người đàn ông không khác họ bao nhiêu, hoặc đối phương là nhà giàu mới nổi thì trong lòng tuy khó chịu nhưng cũng sẽ chấp nhận. Tuy nhiên, đối phương lại chạy xe đạp đến khách sạn năm sao dự tiệc mà lại còn rất trẻ. Khách sạn năm sao, đối phương chạy xe đạp đến, anh ta không mất mặt nhưng hai người Diệp Phong và Sở Du Lâm đều cảm giác mình bị mất mặt. Cũng chính là người như vậy đang nắm lấy tay cô gái mà bọn họ ái mộ, cảm giác trong lòng không phức tạp sao được? Trương Vệ Đông cũng không suy nghĩ nhiều như vậy. Hắn vừa mới mua xe đạp, Lưu Thắng Nam liền gọi điện thoại hẹn, đương nhiên hắn chạy thẳng xe đạp đến. Vừa tiết kiệm lại vừa thuận tiện. Huống hồ cũng chẳng có quy định người chạy xe đạp không thể đến khách sạn năm sao dùng cơm. Cho nên, Trương Vệ Đông cũng không cảm thấy mất tự nhiên. Nếu nói không được tự nhiên chính là da thịt Lưu Thắng Nam rất có độ co giãn, lại mềm mại. Tuy chỉ năm nhẹ một cái, nhưng khiến cho hắn có cảm giác tim đập rộn lên.

– Ử, bọn họ đều là bạn của cô chứ?

Trương Vệ Đông gật nhẹ đầu với Lưu Thắng Nam, sau đó buông tay, chủ động vươn tay với Sở Du Lâm.

– Trương Vệ Đông.

Trương Vệ Đông đơn giản tự giới thiệu mình.

Thấy Trương Vệ Đông chẳng xấu hổ, lại còn chủ động xuất kích, khiến cho Lưu Thắng Nam thở ra một hơi nhẹ nhàng.

Sở Du Lâm thấy Trương Vệ Đông chủ động vươn tay về phía y, có chút kinh ngạc, sau đó cũng vươn tay, nắm lấy tay Trương Vệ Đông:

– Sở Du Lâm.

Buông tay Sở Du Lâm ra, Trương Vệ Đông lại quay sang Diệp Phong. Ánh mắt Diệp Phong có chút gì đó khinh thường, nhưng vẫn nhẹ nhàng nắm lấy tay Trương Vệ Đông, nói:

– Diệp Phong.

Sau khi giới thiệu xong, y lại bổ sung một câu:

– Trưởng lão đệ, sao không tìm chỗ để xe của cậu trước đi? Chúng tôi đi tìm xem còn phòng trống nào không, chứ không thể chờ cậu ở đây được.

Lúc nói đến xe, Diệp Phong còn không ngừng cố ý hất cằm về chiếc xe đạp của Trương Vệ Đông ở phía sau.

Hoàn toàn ngược lại Trương Vệ Đông cảm thấy lời của Diệp Phong chẳng có gì là không ổn, sau khi bắt tay với đám người Dương Nhã Thiến xong, liền gật đầu nói:

– Như vậy cũng tốt, mọi người đi trước đi, tôi đi tìm chỗ để cái xe này trước đã.

Nói xong, Trương Vệ Đông xoay người đến bên cạnh xe đạp, một lần nữa vịn tay lái. Nhìn thấy Trương Vệ Đông xoay người đẩy xe đi, khóe miệng Diệp Phong nhịn không được nhếch lên khinh bỉ, rồi nói với Lưu Thắng Nam:

– Thắng Nam, chúng ta đi trước thôi.

Nhìn nụ cười khinh bỉ nơi khóe miệng Diệp Phong, Lưu Thắng Nam cứ muốn như vậy rời đi. Nhưng cô biết rõ, nếu làm vậy khẳng định sẽ đắc tội với Diệp Phong. Quan trường sợ nhất là đắc tội với người, nhất là đối với những người thân ở vị trí cao, chỗ dựa vững chắc như Diệp Phong. Đương nhiên, nói cho cùng, trước mắt Lưu Thắng Nam có cấp bậc vẫn quá thấp. Nếu cao như Đàm Vĩnh Khiêm, đừng nói là cô không lo đắc tội với Diệp Phong, cho dù cách chức Diệp Phong cũng chỉ cần một câu nói.

Nhưng cho dù như thế, Lưu Thắng Nam cũng không thể để Trương Vệ Đông lại một mình mà đi theo bọn họ. Bất kể nói như thế nào, hôm nay Trương Vệ Đông bị người ta xem thường là vì cô. Cho nên, do dự một chút, Lưu Thắng Nam liền nói:

– Mọi người đi trước đi, tôi sẽ cho bạn trai của tôi đi cùng luôn.

Nói xong, cô cũng không quan tâm sắc mặt khó coi của Diệp Phong, quay người đuổi theo Trương Vệ Đông.

Nhìn theo bóng lưng của Lưu Thắng Nam, ánh mắt Diệp Phong lóe lên một chút lạnh lẽo, khóe miệng giật giật vài cái, sau đó dùng giọng giễu cợt cười ha hả:

– Đi thôi, lần đầu tiên tôi thấy có người chạy xe đạp đến khách sạn năm sao dự tiệc.

Ba nữ cán bộ Dương Nhã Thiên nghe vậy đều hé miệng cười, trên mặt ít nhiều đều tỏ ra khinh thường, thậm chí khi nhìn theo bóng lưng của Lưu Thắng Nam, tự đáy lòng họ không khỏi sinh ra một cảm giác về sự tu việt. Con Sở Du Lâm thì cười lắc đầu. Đến bây giờ y thật sự vẫn không hiểu người xuất sắc như Lưu Thắng Nam sao lại tìm loại đàn ông như Trương Vệ Đông làm bạn trai.

Nhưng cũng không ai phát hiện, khi Diệp Phong nói những lời như vậy, Trương Vệ Đông cách đó chừng hai mươi thước đột nhiên ngừng bước lại.

– Sao cô không đi theo bọn họ?

Trương Vệ Đông quay đầu lại nói với Lưu Thắng Nam đang đuổi theo, khóe mắt lại liếc nhìn đám người Diệp Phong đang ở ngoài cổng, ánh mắt có chút lạnh.

Lưu Thắng Nam cũng không trả lời vấn đề của Trương Vệ Đông, mà là ném một cái nhìn xem thường về phía hắn, tức giận nói:

– Trương Vệ Đông, dù sao hiện tại cậu cũng là bạn trai của Bí thư Đảng ủy thị trấn Bộ Sơn. Cậu nhìn mình xem, chẳng có chút tinh thần nghề nghiệp gì cả?

Nói xong, Lưu Thắng Nam chỉ vào quần áo của Trương Vệ Đông, cuối cùng ánh mắt lại nhìn chiếc xe đạp trong tay hắn, nói:

– Còn nữa, cậu cũng không cần phải đi như vậy. Đi taxi không được sao? Tôi thật sự bị cậu làm cho tức chết.

Nói xong, Lưu Thắng Nam nhịn không được lấy tay chỉ vào đầu Trương Vệ Đông. Chỉ là sau khi chỉ xong, khuôn mặt Lưu Thắng Nam lại đỏ bừng lên, thầm cảm thấy kỳ quái, không hiểu tại sao chính mình lại trở nên tùy tiện như vậy. Nhưng cô nhanh chóng hiểu được, bởi vì Trương Vệ Đông chỉ là sinh viên còn chưa tốt nghiệp, còn mình thì đã là Bí thư Đảng ủy. Hơn nữa tuổi tác cùng lớn hơn hẳn không phải ít. Cho nên, khi đối mặt hắn, bản thân có cũng không có gánh nặng trong lòng. Ngôn từ củ chi cũng trở nên khó tránh khỏi tùy tiện, không cần để ý cẩn thận như trong quan trường.

Vốn khi Lưu Thắng Nam oán trách, trong lòng hắn cũng có chút tức giận. Nói như thế nào tôi cũng là có ý tốt đến giúp đỡ, cô không cảm kích mà còn ngại cái này ngại cái kia. Nhưng khi bị Lưu Thắng Nam dùng tay điểm nhẹ lên đầu, không biết vì cái gì mà cục tức của hắn liền tan thành mây khói, rốt cuộc không phát tác được. Vừa khóa xe đạp, hắn vừa nói:

– Tôi nào biết ăn một bữa cơm lại chú ý nhiều như vậy? Khi chị gọi điện thoại, tôi vừa mới mua chiếc xe đạp. Vừa nghe nói muốn giúp đỡ, tôi liền chạy đến đây ngay.

Lưu Thắng Nam nghe vậy nghĩ cũng phải. Người ta là một sinh viên đại học, nào biết đâu phải chú ý nhiều như vậy. Huống hồ, người như hắn nghe một tiếng liền vội vã chạy đến là rất đáng quý. Nghĩ như vậy, trong nội tâm Lưu Thắng Nam ngược lại có chút ấm áp. Nhưng cô vẫn nhịn không được trừng mắt nhìn Trương Vệ Đông, sẵng giọng: – Thật không biết nên nói với cậu như thế nào. Được rồi, đợi lát nữa cần phải thông minh cơ trí một chút. Đừng để lòi đuổi ra.