Chương 300: Có người yêu quên mất cha mẹ

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Không phải các cô là chị em tốt của nhau sao? Sao tự mình đi hỏi chị ấy?

– Trương Vệ Đông khó hiểu hỏi.

– Anh nghĩ rằng tôi không muốn hỏi sao? Nhưng chỉ là bây giờ câu hỏi đó tương đối nhạy cảm với chị ấy, tôi không dám tùy tiện hỏi câu hỏi đấy.

– Tô Lăng Phỉ lườm Trương Vệ Đông một cái rồi nói.

– Điều này cũng đúng, nhưng mà tôi thấy lần này đến tám mươi phần trăm là tìm được đối tượng rồi. – Trương Vệ Đông đáp, rồi nhìn Tô Lăng Phỉ đầy kinh ngạc.

Hắn thật sự không ngờ được, cô gái này cũng biết quan tâm đến bạn bè như thế. Chợt nhớ ra thái độ của cô với mình lúc nào cũng như muốn một gậy là đánh chết, Trương Vệ Đông khó tránh khỏi có một chút buồn phiền. Đều là bạn bè, sao cô ấy không nghĩ tới khả năng mình có thể bị oan chứ.

Về việc Lý Lệ có thật là đang yêu hay không, đoán chừng ngoài người trong cuộc ra, chỉ có Trương Vệ Đông là rõ nhất.

– Nếu mà đến anh cũng nghĩ như vậy, tôi nghĩ chắc là đúng vậy rồi. – Tô Lăng Phỉ thấy Trương Vệ Đông cũng nhận định như vậy, không thể nhịn được nở một nụ cười mê hồn vui vẻ.

Chuyện lớn cả đời của Lý Lệ cuối cùng đã thành công, với tư cách là bạn thân, trong lòng Tô Lăng Phỉ tự nhiên cũng cảm thấy vui vẻ.

– Đúng thế. Theo hiểu biết của tôi về cô ấy thì tuyệt đối không sai được. – Trương Vệ Đông nhìn thấy nụ cười vui vẻ đẹp mê hồn của Tô Lăng Phi, lại càng nhấn mạnh nói.

– Nên nói là bằng hiểu biết của anh đối với con gái mới đúng. – Tô Lăng Phỉ lại lườm Trương Vệ Đông.

Trương Vệ Đông nghe thấy vậy chỉ có thể ngượng nghịu nhìn Tô Lăng Phỉ cười khổ. Thì ra cô hỏi hắn việc này, chẳng phải là vì hắn với Lý Lệ là chị em tốt, mà chính vì hắn là tên đại háo sắc có thể đọc được tâm tính của con gái.

– Được rồi. Anh đừng làm ra vẻ như bị oan vậy, chúng ta hiểu nhau quá rồi còn gì? Hết giờ rồi, đi ăn cơm thôi.

– Tô Lăng Phỉ thấy Trương Vệ Đông bị mình chọc cho một câu im lặng không nói được gì, không giấu nổi vẻ đắc ý trên gương mặt. Trương Vệ Đông không khỏi nao lòng. Hai tuần nay, đây là lần đầu Tô Lăng Phỉ chủ động gọi hắn cùng đi ăn cơm. Nhưng chập tối Đàm Chính Minh đã gọi điện cho hắn bảo đi đến nhà ăn cơm, vì vậy Trương Vệ Đông đành phải nói:

– Cô đi một mình đi, tối nay, tôi đã nhận lời bạn đến nhà họ ăn cơm rồi.

– Anh! – Tô Lăng Phỉ hận sắt không biến thành gang nhìn chằm chằm Trương Vệ Đông.

-Thật là bạn mà. – Trương Vệ Đông vô tội nói thêm.

– Hừ! Coi như tôi chịu anh rồi! Đi đi, đi đi.

– Cô không sao chứ? – Trương Vệ Đông nhìn thái độ tuyệt vọng đau khổ của Tô Lăng Phỉ, do dự một chút rồi hỏi.

– Tôi có thể có chuyện gì chứ? Lẽ nào rời một đại háo sắc như anh ra, tôi không thể tìm được một người con trai khác cùng tôi đi ăn cơm chắc?

– Tô Lăng Phỉ thấy Trương Vệ Đông cố tình giả ngây ngô hỏi cô có chuyện gì hay không, khiến cô tức giận đến nỗi đứng bật dậy, giật cái túi khoác lên vai, lắc lắc eo thon, giậm chân đi ra khỏi văn phòng.

Nhưng sau khi Tô Lăng Phỉ bước nhanh ra khỏi tòa nhà của học viện, lúc đi giữa dòng người đi qua đi lại dưới bóng cây, cô bỗng nhiên phát hiện, sân trường lớn như vậy, nhưng ngoài Trương Vệ Đông ra, cô thật sự không có chút hứng thú đi ăn cơm cùng với bất kì người con trai nào khác.

“Cái tên đại háo sắc này! Chắc chắn là lại đi tán gái rồi, còn nói cái gì mà đi đến nhà bạn ăn cơm! Thật là tức chết đi mất.”

– Tô Lăng Phi tức giận dậm chân, sau đó có chút bất đắc dĩ tự mình đi về phía căn tin.

Phòng 303, tòa nhà học viện Hoàn Công, Trương Vệ Đông đứng ở đầu cửa sổ nhìn theo bóng của Tô Lăng Phi, trong mắt lộ ra vẻ mê hoặc.

“Tại sao mình lại không giải thích rõ ràng với cô ấy chứ? Tại sao cô ấy lại hiểu lầm mình như vậy, mà mình lại không tức giận? Tại sao thấy cô ấy tức giận vì chuyện này, trong lòng mình lại có vẻ khoái chí?”

Đứng ở đầu cửa sổ tần ngần một lúc, cuối cùng, Trương Vệ Đông lắc lắc đầu, sau đó khoác ba lô rời khỏi văn phòng.

Khi đến nhà Đàm Chính Minh, Bạch Dung đang bận bịu ở dưới bếp còn Đàm Chính Minh thì ngồi ở phòng khách đọc báo.

Thấy Trương Vệ Đông đi vào, Đàm Chính Minh đặt tờ báo xuống, sau đó chỉ chỉ bàn cờ trên bàn trà nói:

– Đang đợi cậu đến, chị dâu cậu vẫn còn đang nấu ăn, chúng ta làm trước một ván nhé?

Trương Vệ Đông nhìn bàn cờ đã bày sẵn, không khỏi cười nói:

– Anh đã bày cờ sẵn như vậy rồi, em còn có thể nói không sao?

– Ha ha, cậu vẫn là thằng em tốt, không giống như tên tiểu tử thối kia, cả ngày không thấy bóng dáng nó đâu. Tối nay cũng gọi nó về ăn cơm, nó lại nói không có thời gian. – Đàm Chính Minh nói.

– Vĩnh Khiêm là đại quản gia của thành ủy, ông tưởng rằng cũng giống như ông nghỉ hưu, cả ngày không có việc gì sao?

– Đúng lúc Bạch Dung biết Trương Vệ Đông đã đến, bề một đĩa dưa hấu Hami đã cắt xong ra, nghe Đàm Chính Minh nói vậy thì cự nự lại ngay.

– Đại quản gia thành ủy thì làm sao? Thế thì có thể không thèm để ý đến bố, mẹ già sao? Hơn nữa, bây giờ chẳng phải là hết giờ làm rồi sao? Tôi nghĩ, bây giờ mà không có thời gian về chắc chắn là lại làm trò tiếp đón gì đó. Hồng Công không nhiều trò như vậy, làm việc là làm việc, tan tâm là tan tầm, làm gì mà động một cái là lấy tiền công đi ăn uống như vậy?

– Bạch Dung không nói thì đỡ, một khi đã nói là làm cho cái lão già nghỉ hưu Đàm Chính Minh này gần như là một tí đã tức giận đùng đùng.

– Được rồi. Được rồi. Ông không phải là không hiểu Vĩnh Khiêm, ông tưởng nó thích lắm sao? Các ông tập võ chẳng phải có câu đang ở giang hồ thân bất do kỷ” sao? Ông là bố đã không thông cảm cho con thì đã đành, còn suốt ngày dùng ánh mắt hằm hằm nhìn nó, cứ làm như bầu không khí quan trường này là do nó đem về. Chả trách gần đây nó cũng không muốn về nhà nữa. – Bạch Dung để đĩa dưa hấu Hami đặt lên bàn trà, trợn mắt nói.

– Chẳng qua là tôi sợ con đi vào con đường sai trái, nên thỉnh thoảng mới phải nhắc nhở… – Bạch Dung nói cũng có lý khiến cho cơn tức của Đàm Chính Minh cũng lập tức chùng xuống.

Trương Vệ Đông thích thú nhìn hai ông bà già tranh cãi, trong lòng thâm cười không thôi, nghĩ cái tên Đàm Vĩnh Khiêm làm công tác bảo mật tốt thật, đến bây giờ vẫn giấu được bố mẹ.

– Được rồi, con tôi sinh ra tôi lại không hiểu sao? Không cần ông suốt ngày nhắc nhở. Điều ông thật sự nên quan tâm bây giờ là chuyện đại sự cả đời của con, cũng thật là, đã ba mươi lăm, ba mươi sáu rồi, còn không mang con dâu về đây cho tôi xem xem. Bạch Dung nói.

Bạch Dung nói xong, hai vợ chồng liền quay sang nhìn Trương Vệ Đông.

Trương Vệ Đông nghĩ bụng:

Được, hai vợ chồng nhà này vòng vo một vòng, thực ra đây mới là mục đích chính của tối nay.Cũng may hắn không chỉ khuyên bảo Đàm Vĩnh Khiêm mà còn trực tiếp giới thiệu cho nó một người, nếu không thì hôm nay thật sự là khó ăn nói với hai vợ chồng nhà này.

– Anh chị thấy nếu Vĩnh Khiêm quen một giảng viên đại học thì thế nào ạ?

– Trương Vệ Đông không đợi hai người hỏi chủ động cười hỏi.

– Được. Đương nhiên là được. Chúng tôi cũng chẳng cần cái gì mà môn đăng hộ đối. Nếu thật sự tìm về một cô thiên kim tiểu thư, chúng tôi cũng nhìn không quen, tốt nhất là nhà bình thường, gia giao tốt, nếu là giảng viên đại học thì tất nhiên là tốt quá rồi.

– Nhưng mà vấn đề là Vĩnh Khiêm cứ khăng khăng không chịu yêu cơ. Cậu cũng biết đấy, tôi và anh cậu đều là giáo viên, quen biết rất nhiều giáo viên, có một vài giáo viên chúng tôi hiểu rất rõ về họ. Hồi trước cũng giới thiệu cho nó vài người, mặc dù cũng không phải là đẹp như tiên nữ, nhưng ai nấy đều trẻ trung, xinh xắn. Nhưng đứa con chết tiệt này sống chết cũng không chịu yêu, chúng tôi cũng hết cách.

– Bạch Dung trước tiên là sáng cả hai mắt, sau thì giận dữ nói.

Trương Vệ Đông không nhịn được cười. Nếu đã biết rõ mọi thứ về người ta rồi thì Đàm Vĩnh Khiêm chịu yêu mới lạ.

– Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy giáo viên là tốt nhất. Cậu xem tối với chị dâu cậu, vượt qua bao nhiêu năm sóng gió như vậy, đến bây giờ tình cảm vẫn tốt đẹp như hồi còn trẻ. Đàm Chính Minh thở dài nói.

– Bao nhiêu tuổi rồi mà còn nói những câu này trước mặt thanh niên. – Bạch Dung ngượng đỏ cả mặt, không nhịn được trừng mắt nhìn chồng một cái, nhưng Trương Vệ Đông thấy được sự ngọt ngào và hạnh phúc ẩn chứa trong mắt chị dâu.

Chấp từ chi thủ, dữ tử giai lão! (Nắm chặt tay vợ, bách niên giai lão) – đột nhiên, Trương Vệ Đông nhớ đến một câu như vậy.

– Vệ Đông cũng không phải người ngoài, có việc gì đâu. Hơn nữa, lời tôi nói cũng toàn là -sự thật. – Đàm Chính Minh không phục nói.

– Được rồi. Được rồi. Ông đừng lạc chủ đề nữa. Vệ Đông, cậu rốt cuộc là đã tìm Vĩnh Khiêm nói chuyện chưa vậy? – Bạch Dung dở khóc dở cười nhìn Đàm Chính Minh, sau đó đi thẳng vấn đề chính.

– Đương nhiên là tìm rồi, nếu không làm sao dạo này nó bận rộn đến về nhà cũng không có thời gian nữa. – Trương Vệ Đông cười nói.

-Tên tiểu tử thối này không về chẳng phải là vì… a! Ý của cậu là…

– Hai ông bà già nghe Trương Vệ Đông nhắc lại chuyện cũ, đang tức giận đùng đùng, nhưng nhìn nụ cười đầy ngụ ý của Trương Vệ Đông, trong lòng không kiềm chế được đột nhiên nhảy lên một cái, sau đó là nét mặt vui sướng nhìn Trương Vệ Đông.

Trương Vệ Đông nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của hai người, không khỏi vui sướng cười ha ha.

-Tên tiểu tử thối này, đã có người yêu là quên mất cha mẹ, đợi nó về tôi sẽ trừng trị nó một trận. – Nhìn Trương Vệ Đông cười khoái chá, Đàm Chính Minh còn không biết chuyện gì xảy ra sao? Ông lập tức cười mắng.

– Ông dám? Khó khăn lắm nó mới yêu được một cô. – Bạch Dung lại nguýt Đàm Chính Minh, rồi cũng mỉm cười nhẹ nhõm. .

Rất nhanh, Bạch Dung liền kéo tay Trương Vệ Đông nôn nóng hỏi:

– Vệ Đông! Cậu nhanh nói cho chị dâu biết, cô gái mà nó yêu trông như thế nào? Làm gì?

– Vấn đề nấu nướng vân vân, trong lúc nhất thời đều bị quên sạch.

– Đúng vậy. Đúng vậy, nhanh nói xem nào. Đừng tưởng vừa rồi Đàm Chính Minh như còn cả một bụng không vừa ý với Đàm Vĩnh Kiếm, lúc này so với Bạch Dung còn nóng vội hơn.

– Chẳng phải anh chị nói giảng viên đại học là tốt nhất sao? Vậy thì tất nhiên là giảng viên đại học rồi. – Trương Vệ Đông cười nói.

– Thật vậy sao? – Đàm Chính Minh và Bạch Dung đều không dám tin nhìn Trương Vệ Đông, thậm chí trong lòng còn một chút chua chát.

Những người làm cha mẹ này, mất bao nhiêu thời gian lo lắng sắp xếp cả bốn phương, nhưng ngay cả mặt nó cũng không thèm gặp. Giờ thì tốt rồi,. Trương Vệ Đông vừa ra mặt, đừng nói là gặp mặt, yêu cũng yêu rồi, hơn nữa nghề nghiệp người ta lại còn là giảng viên đại học, cái nghề vừa ý bố mẹ nhất.

– Chuyện này em dám lừa anh chị sao? Theo em quan sát, hai người cũng vừa ý nhau rồi, thế như vẫn chưa đến mức ngả bài. Vì vậy Vĩnh Khiêm mới chưa dám nói cho hai người biết.

– Thế nhưng anh chị yên tâm, người mà Vĩnh Khiêm yêu là đồng nghiệp cùng phòng với em, cũng là người bạn thân nhất của em, vì vậy tất cả mọi thứ em nắm rõ hết. Tiếp theo Trương Vệ Đông lại đem chuyện tại sao trước kia Vĩnh Khiêm không chịu yêu đến chuyện làm thế nào bây giờ lại yêu Lý Lệ, đại khái kể lại một lượt cho Đàm Chính Minh nghe.

– Hai vợ chồng nghe xong, mới biết vấn đề ở đầu. Trong chuyện tình cảm, con trai không muốn tìm một người con quan hoặc con nhà giàu có để sau này có lợi cho tiền đồ của mình. Mà nó muốn là muốn tình yêu chân thành. Cũng vì như vậy mà thông qua những người mà bố mẹ tìm, cơ bản thì cũng biết gia cảnh của người ta rồi, vẫn cảm thấy không được phù hợp với mình.

– Nhưng với Trương Vệ Đông, một người “chú” âm thầm ở thành phố này lại rất thích hợp làm bà mối.