Chương 259: Hắn Ta Là Giáo Viên Thật Sao?

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Đại học Ngô Châu? Hắn là giảng viên? – Hầu như cả mọi người đều ồ lên một tiếng, nhất là Triệu Minh Huy ồ lên sau cùng, vẻ mặt càng lộn xộn đáng xấu hổ hơn. Trước đây không lâu hắn còn dấu diếm thân phận thạc sĩ của mình, còn hỏi hắn có phải giáo viên của trường cấp một hay cấp 2 không, không ngờ hắn là giảng viên đại học mà vẫn trẻ như vậy.

– Đúng vậy. Anh ấy rất giỏi. Anh Đông là một giảng viên đại học đã tốt nghiệp tiến sĩ nhá. – A Tước thấy mọi người có vẻ khinh ngạc,cô nhớ tới thời điểm mình, tiểu Kế, còn có đại ca Thiết Thủ tỏ ra rất khinh ngạc khi nghe thấy Trương Vệ Đông nói hắn là giảng viên đại học chứ không phải là học sinh, khóe môi không nhịn được nở ra một nụ cười.

Chẳng ai có thể nghĩ ra được, trong lúc vô tình đánh một trận, một cô gái lưu manh như cô lại kết bạn được với một giảng viên đại học nhỉ?

– Điều này sao có thể? Trống hắn trẻ quá! – Lô Thanh Thanh nói với vẻ kinh ngạc. Trước đó, cô còn cho rằng Trương Vệ Đông nhỏ tuổi hơn cô, nhưng không ngờ người ta đã là giảng viên đại học tốt nghiệp tiến sĩ.

– Đúng vậy, hắn năm nay mới bao nhiêu tuổi? Chắc không thể nhiều hơn Thanh Thanh được? – Chi Thu Trân nói.

– Tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà chắc là nhỏ tuổi hơn chị họ. – A Tước trả lời. Kì thực cô đã sớm hỏi về tuổi của Trương Vệ Đông , chỉ là không muốn để lộ ra số tuổi cụ thể.

– Không phải chứ, hắn tốt nghiệp tiến sĩ rồi , tôi mới tốt nghiệp chính quy, hơn nữa hắn còn là giảng viên đại học, vậy mà lại đòi nhỏ tuổi hơn tôi! – Lô Thanh Thanh há to miệng, biểu lộ gương mặt thất vọng.

Vợ chồng Lô Tư Hồng tuy không biểu lộ rõ ràng như Lô Thanh Thanh nhưng cũng ngạc nhiên một hồi lâu mới phục lại tinh thần, còn Triệu Minh Huy thì càng xấu hổ nhiều hơn.

Nhưng mà cả nhà Lô Tư Hồng quan tâm hơn vẫn là vấn đề công việc của Lô Thanh Thanh. Cho nề sau khi ngạc nhiên, Chu Thu Trận liên tục nháy mắt với Lô Tư Hồng, ý bảo lão bàn về chuyện công việc của Lô Thanh Thanh cùng A Tước.

Lô Tư Hồng đương nhiên cũng biết ý của Chu Thu Trân, chỉ là cảm thấy khó mở miệng. Một là trước kia một ông cậu như lão không quan tâm nhiều đến đứa cháu gái này, mặt khác là sợ 4 Tước khó xử, dù sao đây cũng không phải chuyện nhỏ, Triệu Minh Huy cũng nói người tham gia phỏng vấn lần này không ít người có bối cảnh nổi trội, mà y và cha của y căn bản đều không giúp được gì. Đương nhiên nếu Trương Vệ Đông chịu hỗ trợ, dựa vào hắn và mối quan hệ với trưởng phòng Sở chắc có thể giúp được. Nhưng cũng không phải A tước muốn phỏng vấn. Trương Vệ Đông dựa vào cái gì phải giúp đỡ nhiều như vậy, huống hồ trước kia nhà bọn họ còn đắc tội với hắn.

Nhưng cuối cùng vì tiền đồ của con gái, Lô Tư Hồng vẫn mày dạn mặt dày nhìn A Tước nói ấp úng:

– A Tước! Thầy giáo Trương kia hình như có quan hệ rất tốt với trưởng phòng Sở, cháu xem có cách nào khiến anh ta giúp không, năn nỉ trưởng phòng Sở hỗ trợ khơi thông quan hệ.

– Đúng vậy, đúng vậy, A Tước cháu biết đấy, Thanh Thanh lần này thi viết đều xếp thứ hai, lại đang làm hợp đồng lao động với trung tâm, vốn dĩ rất có hi vọng đấy, nhưng Minh Huy nói lần này số người đoán chừng đã được quyết định nội bộ rồi , không có bối cảnh nhất định rất khó đánh động quan hệ. Cháu cũng biết đấy bên đằng ông ngoại cháu cũng rất ít người làm quan, cậu của cháu cũng thanh liêm cả đời, bây giờ thì trông cháu rồi.Nếu như cháu không giúp, Thanh Thanh suốt đời này cũng chỉ làm cộng tác viên thôi. Còn tiền thì không thành vấn đề, cậu của cháu vẫn còn có một vài khoản, chỉ cần có thể để Thanh Thanh vượt qua lần phỏng vấn này, cần bao nhiêu tiền nói với cậu một tiếng đều được. – Chu Thu Trân tiết lộ với người đứng đầu cũ, vội vàng đi theo nói.

A Tước nghe vậy trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mặt rất khó xử. Cô chẳng qua chỉ là một kẻ lưu manh, có thể quen biết được người quan trọng như Trương Vệ Đông, cũng được hắn giới thiệu trước mặt mọi người là bạn, đó cũng là vinh hạnh rất lớn của cô rồi. Bây giờ cô lại mở miệng nhờ cái này cái khác, chẳng phải được đăng chân lân đằng đầu việc chị họ biên chế vào cơ quan nhà nước cũng không phải chuyện nhỏ, ít nhất đối với một gia đình bình thường mà nói là một việc vô cùng lớn. Điểm này có thể biết gia đình Triệu Minh Huy cũng không thể làm được. Nhưng chuyện này lại liên quan tới tiền đồ sự nghiệp của chị họ. Đã có một tia hi vọng như vậy , nếu như không giúp đỡ, A Tước cảm thấy rất băn khoăn.

– A Tước em hãy giúp chị lần này đi. Em không biết chứ nhìn bề ngoài thì chị làm trong trung tâm bảo hiểm xã rất vinh dự, nhưng trên thực tế bản thân làm hợp đồng ở đó rất ngột ngạt. Có việc gì mình cũng phải làm, còn toàn bộ phúc lợi hay tiền thưởng …thì đều phải ít hơn những người biên chế rất nhiều, cũng giống như công nhân bậc 3 thôi. Có lúc nghĩ còn không bằng đi vào xí nghiệp làm, còn thoải mái công bằng hơn. Nhưng mà e cũng biết đấy, đầu năm nay con gái đến xí nghiệp làm cũng không dễ dàng gì, hơn nữa bản thân chị đã làm hai năm ở trung tâm thu bảo hiểm, cũng quen với nghiệp vụ ở đấy rồi, rất muốn có thể tiếp tục ở đây. Ít nhất công việc này cũng ổn định, thu nhập cũng không thấp. – Lô Thanh Thanh nắm lấy tay A Tước cầu khẩn nói.

– Nhưng mà quan hệ của em và anh Đông cũng chỉ là bình thường. Việc này em sợ… – A Tước nhìn Lê Thanh Thanh khó xử nói.

– Không đâu.Em xinh đẹp thế này, chị nghĩ anh Đông nhất định rất thích em.Em không thấy vừa rồi hắn bảo vệ em thế sao? Nếu như em ngỏ lời… – Lô Thanh Thanh vội vàng nói.

– Chị đừng nói mò nha. Chị cũng biết em làm công việc gì rồi mà. Sao anh ấy có thể thích em được chứ. Đơn giản chỉ là quen biết nhau, ngẫu nhiên giống như bạn bè mà thôi. – A Tước vội vàng đỏ mặt ngắt lời Lô Thanh Thanh Nhưng mà tuy miệng nói như vậy nhưng tim A Tước đập rất nhanh, trong đầu luôn vang lên câu hỏi anh Đông có thể thích cô thật không, nhưng rất nhanh A Tước liền từ chối.

Như cố nói thân phận của cô là gì? Thân phận của anh Đông là gì? Nếu như hắn thích cô thì còn ly kì hơn chuyện chàng hoàng tử thích nàng lọ lem.

– Tước nói như vậy người nhà Lô Tư Hồng mới đột nhiên ý thức được A Trước không phải là danh môn khuê tú gì mà là một cô gái lưu manh. Nếu như Trương Vệ Đồng vẻn vẹn chỉ là một sinh viên hay một giáo viên trung học thì nhìn cô xinh đẹp như vậy có khả năng lao vào. Nhưng một giảng viên trẻ tuổi đến trưởng phòng cục tài chính cũng phải rất cung tất kính đối đãi như Trương Vệ Đông, thì bên hắn sao có thể thiếu những cô gái xinh đẹp? Sao lại có thể thích một cô gái lưu manh.

Sắc mặt Chu Thu Trân không khỏi có chút trầm xuống, Lô Tư Hồng lại buồn rầu nhíu mày. Hắn hi vọng ngược lại Trương Vệ Đông chỉ là một giáo viên tiểu học hoặc trung học. Như vậy có lẽ là kết quả tốt cho cháu gái của lão. Mà Trương Vệ Đông bây giờ cũng tự nhiên cũng là kết quả tốt, nhưng lại là lầu gác trên không, căn bản không thực tế.

– A Tước vì hạnh phúc của chị, em hãy gọi điện thoại dò xét xem, nếu hắn không đồng ý thì thôi. – Lô Thanh Thanh tuy cũng nhận thức được lời A Tước nói là sự thật nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định kéo tay có thỉnh cầu.

Chỉ có Triệu Minh Huy nằm mơ cũng không nghĩ đến cô gái bên cạnh mình nhìn có vẻ thanh thuần xinh đẹp nhưng thực ra là một nữ lưu manh của băng đảng đua xe. Cho nên nghe được câu chuyện của gia đình họ thì như rơi vào xương mù, đầu óc mơ hồ. – Đúng đấy! Khó khăn lắm hôm nay mới gặp được nhau, ngồi xuống đây nói chuyện một lát đi. – Lô Tư Hồng vẻ mặt có chút không tự nhiên nói.

Đương nhiên là Lô Tư Hồng biết rất rõ dụng ý của vợ mình. Chẳng qua là từ khi mẹ của A Tước qua đời, một người cậu như y cũng vẫn chưa làm tròn hết trách nhiệm của mình. Hơn nữa, vừa rồi thái độ của vợ hắn cũng vô cùng quả đáng. Giống như hôm nay, sau khi thấy được quý nhân của A Tước thì đột nhiên lại thay đổi thái độ, thực sự là làm Lô Tư Hồng cảm thấy có chút xấu hổ. Nhưng việc lớn có liên quan đến chuyện công việc của con gái, hơn nữa Lô Tư Hồng cũng muốn hiểu rõ hơn một chút về tình hình của đứa cháu gái này, cuối cùng cũng phải mở miệng.

Thấy cậu mở lời, trên mặt 4 Tước không khỏi lộ ra vẻ khó chịu. Lúc này, Lô Thanh Thanh vội vàng kéo tay của A Tước, thân mật nói:

– A Tước, hai chị em chúng ta cũng đã lâu rồi không gặp nhau, em ngồi xuống đây nói chuyện với chị một lát đi.

A Tước thấy chị họ này cũng muốn giữ mình lại thì trong lòng cảm thấy có chút khó xử.

Trương Vệ Đông có thể nhìn ra rằng, thực ra A Tước cũng rất coi trọng tình thân gia đình này. Thế là hắn ấn – Trớc ngồi lại vào chỗ cũ, rồi nhẹ nhàng nói:

– Gặp được nhau cũng rất khó khăn rồi, ngồi nói chuyện thêm một lát nữa đi. Anh còn phải mang quà đến cho bạn anh, không ngồi đây cùng em được. Có việc gì thì em gọi điện cho anh nhé!

– Nhưng mà em còn phải đưa… – A Tước đúng là tiến thoái lưỡng nan.

– Nha đầu ngốc này, chả lẽ anh không biết tự gọi xe đi hay sao? Nhớ là có việc gì thì gọi điện cho anh nhé! – Trương Vệ Đông cười nói.
A Tước thấy Trương Vệ Đông gọi mình là nha đầu ngốc thì thân hình mảnh mai không khỏi run nhẹ lên, rồi sau đó ngọt giọng “vàng” một tiếng.

Trương Vệ Đông thấy vậy thì vỗ vỗ nhẹ vào vai của A Tước, sau đó thì gật đầu chào Lô Tư Hồng và Lô Thanh Thanh:

– Vậy cậu, A Tước và chị ngồi nói chuyện đi nhé. Cháu có chút việc, cháu đi trước đây.

Còn về phần Chu Thu Trân và Triệu Minh Huy thì đến nhìn thôi hắn cũng cảm thấy ngại không muốn nhìn.

Mặc dù Trương Vệ Đông đến nhìn bọn họ cũng thấy ngại nhưng ngược lại, lại tỏ ra nhiệt tình nhất lại là hai người bọn họ.

– Thầy giáo Trương, đi cẩn thận nhé. Có thời gian thì cùng A Trớc đến nhà tôi chơi. – Chu Thu Trân vội vàng đứng dậy, tươi cười vẫy tay với Trương Vệ Đông, giường như là vô cùng quen thân với hắn vậy.

-Thầy giáo Trương, anh muốn đi đâu để tôi lái xe đưa anh đi! – Triệu Minh Huy mặt dày cười nịnh bợ, lấy lòng.

-Không cần. – Trương Vệ Đông lạnh lùng nói một câu, sau đó quay người bước đi. Nụ cười trên mặt Triệu Minh Huy lập tức như đông cứng lại, trong mắt lộ ra một tia nhìn oán hận, nhưng cũng không có gan để nói ra một câu không bằng lòng.

Những tia nhìn oán hận của Triệu Minh Huy nhanh chóng chuyền thành kinh ngạc và sợ hãi. Bởi gã nhìn thấy vị Cục trưởng trẻ tuổi rất nổi tiếng của Cục tài chính, lãnh đạo bộ phận của hắn làm việc, Sở Du Lâm đang uống nhanh hai ngụm cà phê mà y vừa mới mua, sau đó vít cốc cà phê đó qua một bên, đứng dậy đuổi theo Trương Vệ Đông.

– Tiền bối Trương phải quay lại trường sao? Để vãn bối tiễn ngài về. – Sau khi chạy đến bên cạnh Trương Vệ Đông, Sở Du Lâm thái độ khiêm nhường hỏi.

– Không cần phiền đến cậu đâu, tôi tự về là được rồi. – Trương Vệ Đông cười nói. – Không phiền, không phiền chút nào cả. Xe của vãn bối đang đỗ ở dưới lầu, hơn nữa bây giờ vãn bối cũng không có việc gì bận cả. – Sở Du Lâm vội vàng nói. Trương Vệ Đông quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng ân cần của Sở Du Lâm đành cười nói: – Vậy thì làm phiền cậu vậy.

– Tiền bối Trương, ngài cứ nói là làm phiền vãn bối, cái này chẳng phải là đang trì triết vãn bối hay sao? Trước đây vãn bối không biết tiền bối với chú và còn cả ông vãn bối nữa, họ… – Sở Du Lâm thấy Trương Vệ Đông khách sảo với mình thì không khỏi làm bộ mặt khổ sở.

– Ha ha, những chuyện trước đây thôi đừng nhắc lại nữa. Sau này, lúc không có mặt chú cậu thì cậu cũng đừng có tiền bối, tiền bối, khiến cho người khác nghe thấy lại có cảm giác kỳ quặc! Cậu cứ gọi tôi là thầy Trương là được rồi. – Trương Vệ Đông nghe thấy vậy thì cười cười rồi vỗ vai Sở Du Lâm nói.

– Như thế sao được? Ngài với ông nội vãn bối đều… – Sở Du Lâm vẻ khó xử nói.

– Được rồi. Mọi người ai cũng còn trẻ cả, nói nhiều như vậy làm gì? Hơn nữa, chẳng phải là tôi nói lúc nào không có mặt chú và ông cậu hay sao? – Trương Vệ Đông bực bội trừng mắt lên nhìn Sở Du Lâm.

Trước đây không biết thân phận của Trương Vệ Đông thì Sở Du Lâm không có cảm giác gì. Bây giờ đã biết thân phận của Trương Vệ Đông rồi, thì cái trừng mắt này của hắn, Sở Du Lâm cũng có chút sợ hãi, đành gật đầu nói:

– Ha ha, như vậy mới đúng chứ! – Trương Vệ Đông cười cười rồi bước đến chỗ cầu thang.

Sở Du Lâm thấy vậy thì bất đắc dĩ lắc đầu rồi vội vàng đuổi theo.

Cái gã này rốt cuộc là ai chứ? Tại sao Sở Du Lâm lại gọi hắn là tiền bối? Tại sao lại kính trọng hắn như vậy? Triệu Minh Huy nhìn ra phía xa thấy Sở Du Lâm đuổi theo Trương Vệ Đông, rõ ràng là muốn đích thân đưa hắn về rồi. Trong lòng gã suy nghĩ vừa thấy kinh ngạc vừa thấy sợ hãi. Bởi vì không lâu trước đây, gã đã đắc tội với hắn. Nếu như hắn thực sự nói chuyện này với Sở Du Lâm, thì chắc chắn là Sở Du Lâm sẽ truy cứu chuyện này đến cùng. Đừng nói bố y chỉ là một Phó chủ nhiệm của trung tâm thu hồi và bảo trợ xã hội đã về hưu từ lâu, mà cứ coi như là đang đương chức, thì e rằng sau này cũng chỉ bị ghẻ lạnh mà thôi, dù thế nào thì cũng không thể có cơ hội để mà thăng tiến được nữa. Chỉ cần nghĩ đến cái hậu quả đáng sợ này có thể sẽ xảy ra thôi, Triệu Minh Huy cũng không khỏi cảm thấy rùng mình. Sau đó thì vội vàng quay người, vừa mới quay người thì trên mặt hắn nở một nụ cười vô cùng giả tạo.

Trương Vệ Đông đi rồi. Xem chừng thì sau này gã cũng không còn cơ hội để tiếp xúc với những nhân vật tiếng tăm như Trương Vệ Đông thế này nữa. Cho nên bây giờ hi vọng có thể thay đổi tình thế của gã chỉ còn biết đặt lên vai của Chu Hiểu Tước mà thôi.

– A Tước, cháu cũng biết người mợ này mà. Chuyện vừa rồi… – Thấy Trương Vệ Đông đã đi xa, Chu Thu Trân mặt có chút từng đỏ ngượng ngùng nói.

– Được rồi, chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua đi. – A Tước vốn không phải là người con gái thích so đo, tính toán. Huống hồ dù gì thì Chu Thu Trân cũng là mợ của cô, cô còn biết thế nào được nữa? Cho nên khi nghe thấy vậy thì cũng đành bực bội khoát khoát tay mà thôi.

– Tiểu thư A Thước, vừa rồi tôi cũng… – Triệu Minh Huy cũng cảm thấy cần phải nói chen vào.

– Anh đi ra chỗ khác đi – A Trước không hề khách khí trừng mắt lên nhìn Triệu Minh Huy nói. Đối với cái loại người dám ba hoa, khoác lác trước mặt anh Đông như thế này, lại còn là một tên nói năng lỗ mãng thì trong lòng A Tước cảm thấy vô cùng tức giận. Nếu như không phải là nể mặt chị họ Lô Thanh Thanh thì cô đã đá cho hắn bay ra ngoài từ lâu rồi, làm gì có chuyện còn khách khí như vậy chứ.

– Khục, khục.

Những lời nói tiếp sau đó của Triệu Minh Huy bị mắc lại ở cổ họng, mặt đỏ lựng lên và ho liên tục.

Nếu như là trước kia, thì chắc chắn là Chu Thu Trân đã bảo vệ cho cái gã con rể “tốt” trong tương lai, tiền đồ sáng lạng này rồi. Hôm nay bà ta giữ im lặng chẳng qua vì bà ta hiểu rất rõ ràng, có bảo vệ cho cái gã con rể tương lai này thì cũng không thể đổi lấy biên chế cho sự nghiệp của con gái bà ta được. Hơn nữa, gã con rể tương lai này trước đây cũng đã khóa lác không ít trước mặt bà ta. Bà ta vì tiền đô của con gái mà cũng phải tát nước theo mưa. Bây giờ có người ra mặt át đi cái nhuệ khí này của y cũng không phải là chuyện gì xấu cả. Huống hồ, nếu như con gái bà ta thật sự có thể trở thành nhân viên chính thức của trung tâm thu hồi và bảo trợ xã hội thì với tướng mạo của con gái bà , cùng với công việc tốt như vậy còn sợ không có chỗ để gả đi hay sao? Sao phải treo cổ chết trên cái cây như Triệu Minh Huy này chứ?

Vốn dĩ, Lô Tư Hồng cũng không hài lòng với người con rể này. Đặc biệt là, Triệu Minh Huy cũng thỉnh thoảng có những lúc tự cao tự đài trước mặt của Lô Tư Hồng. Giống như chỉ có gã mới có thể là chồng con gái y vậy, con gái y không có ai thèm, phải cầu xi gã không bằng. Nhưng mà bây giờ con gái muốn tìm một gia đình chồng có điều kiện tốt quả thật là cũng khó. Giống như rất nhiều các cô gái khác mặc dù hiểu rất rõ rằng một khi bước chân vào những nhà giàu có là giống như bước xuống biển sâu vậy, nhưng vẫn tìm mọi cách để có thể được gả vào những nhà giàu có. Đương nhiên là cái tên Triệu Minh Huy này còn kém xa so với những gia đình khá giả đó, thêm vào đó là sự kiên trì của Chu Thu Trân, Lộ Tu Hồng mới có thể nhẫn nhịn được cái sự ngạo mạn đó của cái tên con rể. tương lai này. Bây giờ thấy Triệu Minh Huy lép xẹp trước mặt của A Tước, thì Lô Tư Hồng chỉ có cảm thấy hả giận, làm gì có chuyện chủ động đứng ra giải vậy giúp hắn.

Thực ra trong lòng của Lô Thanh Thanh cũng suy nghĩ gần giống như bố cô. Nhưng dù gì thì hai người cũng đã qua lại được một thời gian rồi. Mặc dù sau khi trải qua chuyện này thì trong lòng cảm thấy càng ngày càng không còn cảm giác gì với Triệu Minh Huy nữa. Thấy gã bị bóp méo như vậy thì cũng cảm thấy mềm lòng, thay gã giải vây một chút, nói:

– A Tước thôi đừng chấp nữa, con người của anh ấy là như vậy đấy, đi đến đâu cũng thích khoe khoang. Em đừng để bụng làm gì.
Nếu như đổi lại là trước đây, Lô Thanh Thanh nói gã như vậy, thì chắc chắn là Triệu Minh Huy đã nổi điên lên rồi. Nhưng lúc này lại như là trút được gánh nặng, vội vàng cười khổ nói:

– Đúng đấy, đúng đấy. Tiểu thư A Tước, con người tôi đúng là chỉ có cái nhược điểm này. Cô có thời gian thì nói qua với thầy giáo Trương một tiếng, coi như là tối năn nỉ cô vậy.

Cũng chẳng còn cách nào khác, ngay cả Cục trưởng Sở cũng ân cần đến nỗi cả cà phê cũng chỉ uống với hai hớp, rồi ba chân bốn cẳng đuổi theo hắn, rồi còn muốn đích thân đưa hắn về nhà, thì Triệu Minh Huy gã còn không nhanh chóng giải quyết cho xong cái việc mà trước đây gã đã đắc tội với hắn đi. Có trời mới biết được, nếu như hắn chỉ cần nói mấy câu trước mặt của Cục trưởng Sở thôi thì kết cục của hắn sẽ như thế nào?

A Tước thấy Triệu Minh Huy vừa rồi còn huyênh hoang, ngạo mạn, ngẩng cao đầu vỗ ngực ta đây, giống như con gà trống cao ngạo vậy. Cái công phu đó chỉ trong chớp mắt đã biết thành một con sâu nhỏ đáng thương như thế này, một chút can đảm cũng không có thì trong lòng cô không khỏi cảm thấy khinh bỉ và căm ghét. Nghe thấy vậy thì không nhẫn nhịn được nữa, phất phất tay nói:

– Được rồi, được rồi. Chuyện này tôi sẽ nói lại với anh Đông. Còn anh ấy như thế nào thì tôi cũng không nói chắc được điều gì.
Triệu Minh Huy thấy A Thước cuối cùng cũng đồng ý, lúc này mới thầm thở dài sườn sượt, sau đó thì ngoan ngoãn ngồi sang một bên, không dám nói gì làm phiền đến cô nữa.

– A Tước! Trương Vệ Đông đó thực sự là một giáo viên sao? – Sau khi thấy Triệu Minh Huy ngồi im lặng ở một bên, thì trong lòng Chu Thu Trân không khỏi cảm thấy hiếu kỳ, cẩn thận từng ly từng tý một hỏi.

Những người còn lại nghe thấy vậy đều lộ rõ vẻ căng thẳng, ánh mắt tò mò nhìn A Tước. Thực ra, bọn họ cũng không thể nào tin được một người giáo viên như hắn lại có thể được một Cục trưởng cục tài chính kính trọng như vậy.

– Đúng vậy đấy, có gì không đúng hay sao? – A Tước nhấp một ngụm cà phê, làm ra vẻ thản nhiên nói.

– Đúng, đúng. Không có gì là không đúng cả. Chẳng qua là cảm thấy có chút kỳ lạ mà thôi. Hình như Cục trưởng Sở có phần sợ anh ta. – Chu Thu Trân ngượng ngùng nói. “Chuyện này có gì kỳ lạ đâu chứ? Nếu như mợ mà nhìn thấy con người này nghịch tiền xu, thì mợ cũng phải sợ hắn ta mà thôi!” – Tước trong lòng tự nhủ thầm nhưng ngoài miệng lại nói:

– Đó là chuyện của anh Đông, cháu cũng không rõ.

Trên thực tế, thì thực sự A Tước cũng không biết rõ. Chỉ là lần trước con trai của Phó trưởng khu khu Đông Thành Hứa Minh Hâm, còn có Diệp Phong và Ngô Phú Hữu gây chuyện, lúc Trương Vệ Đông ra mặt để giúp đỡ thì mới biết rằng quan hệ của hắn ở thành Ngô Châu rất rộng lớn. Ngay cả Trưởng đồn cảnh sát địa phương ở phố Cao Tân nhìn thấy hắn cũng phải kính trọng gọi hắn một tiếng trưởng bối.

– Đúng rồi, rốt cuộc thì thầy giáo Trường dạy ở đâu vậy? Thấy A Trớc nói không rõ ràng thì lúc này mọi người mới sực nhớ ra, ngay cả việc Trương Vệ Đông dạy học ở đâu bọn họ cũng không biết.

– Đại học Ngô Châu. – A Tước nói mà trong mặt không khỏi lộ ra một sự kính phục. Người đã lăn lộn ngoài đời như cô, thực ra cô rất khâm phục hai kiểu người. Một là người có thể đánh người khác, kiểu còn lại chính là người học rất giỏi. Trương Vệ Đông mới có 23 tuổi mà đã có bằng tiến sĩ rồi, hơn nữa còn là giảng viên đại học. Trong mắt của A Tước thì điều đó cũng lợi hại và thần kỳ giống như khi hắn cầm đồng xu và nghịch nghịch trên các ngón tay vậy.