Chương 117: Báo cáo nhỏ

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đám nam sinh xấu xí mụn đây mặt kia thấy bà chị có mới nới cũ thì lập tức quay đầu lại nhìn Trương Vệ Đông với ánh mắt căm ghét, mụn trứng cá khắp mặt lại càng “rực rỡ” dưới ánh mặt trời. Trán Trương Vệ Đồng bỗng hiện lên một tia hắc tuyến, đường đường là giảng viên đại học mà lại bị người ta hiểu nhầm là tân sinh viên đến báo danh, còn gì đả kích hơn nữa đây? ? ?

Nữ sinh tóc ngắn kia thấy Trương Vệ Đông vẫn đứng đó nhìn da thịt mềm mại, dáng vẻ thư sinh của hắn lại cho rằng hắn là một nam sinh hướng nội ngây thơ, hai mắt càng sáng lên như hổ đói thấy mồi, càng tỏ ra nhiệt tình hơn:

– Tôi là Vương Văn Lâm, học trên cậu một năm, cậu chỉ cần gọi tôi là chị Văn Lâm là được rồi.

– Chị Văn Lâm, chị vẫn chưa nói cho em biết là em ở tầng mấy phòng mấy? – Gã nam sinh kia thấy thái độ của Vương Văn Lâm đối với Trương Vệ Đông khác hẳn mọi người, không nén nổi mà nói xen vào.

– Vội gì, bạn học này còn chưa đăng ký cơ mà! Đợi bạn ấy đăng ký xong rồi chị đưa các em cùng đến ký túc. – Vuơng Văn Lâm đang định nhân cơ hội “dụ dỗ” em sinh viên này thì bị tên nam sinh kia quấy rầy, liền tức tổi trả lời lại.

Tuy tâm tình Trương Vệ Đông đã đạt đến độ hoàn mỹ nhưng nghe vậy vãn kích động đến mức muốn nhảy dựng lên. May mà lúc này Ngô Hiểu Ý cũng tách ra khỏi đám nam sinh đang quấn lấy ở phía sau, đưa mắt liếc nhìn Trương Vệ Đông.

– Thầy Trương. – Ngô Hiểu Ý vui vẻ chạy tới chào hỏi.

– Thầy Trương?

Vương Văn Lâm và cậu nam sinh kia đứng sững lại, khuôn mặt tròn trịa của Vương Văn Lâm bỗng chốc đỏ bừng lên.

– Ưm. – Trương Vệ Đông gật đầu với Ngô Hiểu Ý rồi hỏi:

– Vất vả cho các em rồi, các bạn Lữ Nhã Phân đâu?

– Các bạn ấy đều đang ở chỗ thư viện rồi.

Trong lời nói của Ngô Hiểu Ý có chút ghen tị và bất mãn. Tối qua, bốn nữ cán bộ đã rút thăm xem ai ở quảng trường thư viện giúp Trương Vệ Đông, cuối cùng Ngô Hiểu Ý xui xẻo bị đẩy ra ngoài, được sắp xếp vào gian ở ngoài công này.

Trương Vệ Đông tất nhiên không biết những điều này, thấy giọng Ngô Hiểu Ý có chút bất mãn như vậy thì cho rằng cô đang tức đám nam sinh Lý Trung, liền tức tối đập vào ót Lý Trung:

– Nhìn đủ chưa? Hay là chuyên ngành luôn đi.

– Cậu tưởng tôi không muốn chắc? Có điều mấy cái loại điểu ngữ đó tự cho là. . . Oái, thầy Trương!

– Lý Trung xoa xoa đầu, quay lại nhìn thấy Trương Vệ Đông lập tức toàn thân run rây.

Lúc này Triệu Tinh Nguyên cũng cảm giác được không khí xung quanh có chút gì đó khác thường, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Trương Vệ Đông, lập tức run lẩy bẩy, rồi chào thầy.

– Không thấy các bạn Hiểu Ý đang bận hay sao? Mấy nam sinh to xác các cậu giỏi thật, còn ở đây ngắm người đẹp nữa cơ đấy! – Trương Vệ Đông tức tối trừng mắt nhìn Lý Trung và Triệu Tinh Nguyên.

Hầu hết những nam sinh đến đây đón tân sinh viên cũng đều là bậc “cáo già lão làng” rồi. Bọn họ thấy thầy giáo trẻ mới về trường như Trương Vệ Đông cũng chẳng có vẻ lo lắng gì. Nhưng Lý Trung và Triệu Tinh Nguyên thì làm gì có gan đấy, Trương Vệ Đông chỉ cần lừ mắt một cái, cả hai đã sợ run rẩy lấy bấy, mồ hôi mồ kê chảy rầm rầm, vội vàng cười trừ:

– Sau này em không dám nữa, không dám nữa.

Nói rồi Triệu Tinh Nguyên cao to khôi ngô tuấn tú lập tức đứng thẳng dậy, đá đá vào mông mấy tên nam sinh vẫn còn đang ngắm gái kia:

– Anh em điếc hết rồi hả, có nghe thấy thầy Trương nói gì không?

Triệu Tinh Nguyên cao lớn to cao, cũng có máu đánh đấm ở Học viện Hoàn Công rồi, tính tình hào sảng, cũng có vài phần uy tín. Mấy nam sinh bị đá vào mông kia miễn cưỡng đứng dậy, cun cút đi về gian của học viện mình.

Trương Vệ Đông thấy đám Triệu Tinh Nguyên ngoan ngoãn quay lại gian hàng xong mới quay đầu. lại nói với Ngô Hiểu Ý đang đứng cạnh nói:

– Hai tên tiểu tử Lý Trung và Tinh Nguyên này mà còn dám liếc mắt lung tung thì cứ bảo tối, tối xả giận giúp em.

Ngô Hiểu Ý thấy Trương Vệ Đông hình như đã hiểu nhầm điều gì, nhưng được hắn quan tâm, che chở như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, những bất mãn tích tụ đều -quăng tuốt ra khỏi chín tầng mây. Cô tủm tỉm cười rồi gật đầu với Trương Vệ Đông!

– Vâng ạ, thầy Trương vẫn là số một, mấy tên ấy cũng chỉ là đại củ cải lăng nhăng thôi ạ!

Lý Trung và Triệu Tinh Nguyên tuy cảm thấy oan uổng nhưng trước mặt Trương Vệ Đông thì nào dám kêu oan, đành ngậm đắng nuốt cay mà nhận lấy danh hiệu đại củ cải lăng nhăng.

Trương Vệ Đông thấy tâm trạng Ngô Hiểu Ý đã tốt hơn, liền vỗ vỗ vai cô, nói:

– Vậy thầy sang chỗ thư viện kia đây.

Ngô Hiểu Ý được Trương Vệ Đông vỗ nhẹ vào vai như vậy, cảm giác thấy toàn thân mềm nhũn, gương mặt trắng trẻo nõn nà chợt đỏ bừng lên.

Trương Vệ Đông chỉ coi Ngô Hiểu Ý như sinh viên của mình, không có cảm giác gì, hắn cười cười rồi bước ra khỏi gian hàng, đi thẳng đến thư viện.

– Chị Hiểu Ý! thầy giáo Trương vừa đẹp trai vừa trẻ tuổi! Thầy ấy vừa tới làm trợ giảng sao?

Bóng lưng Trương Vệ Đông đã khuất xa, đám nữ sinh kia liền quấn lấy Ngô Hiểu Ý, luôn miệng hỏi không ngừng.

– Cái gì mà trợ giảng chứ? Thầy Trương nhà người ta là tiến sỹ đấy, năm nay học viện vừa mời thầy về làm giảng viên. – Ngô Hiểu Ý lườm đám nữ sinh rồi vừa tự hào vừa đắc ý nói.

– A! Không phải chứ, đã là tiến sỹ rồi? – Xung quanh rộ lên những tiếng trầm trồ kinh ngạc.

Ngô Hiểu Ý đưa mắt liếc nhìn khuôn mặt kinh ngạc của đám nữ sinh, không khỏi thầm cảm thấy khinh thường. Tiến sỹ có là gì? Thầy Trương còn là cao thủ võ lâm, ngay cả phó cục trưởng cục công an thành phố và trưởng ban thư ký thành ủy thấy thầy ấy đều vô cùng cung Lkính, gọi thây là trưởng bởi đây!

Nhưng những lời này, Ngô Hiểu Ý tuyệt đối không dám nói ra.

Đám nam sinh tuy không đoán mò như nữ sinh nhưng thấy hai vị lão làng như Triệu Tinh Nguyễn Ký Trung thấy ông thầy trẻ tuổi mới vào này như mèo thấy chuột thì trong lòng cũng có chút kinh ngạc xen lẫn tò mò. Vậy nên Trương Vệ Đông vừa đi khỏi, cả đám xúm lại cạnh Triệu Tinh Nguyên và Lý Trung dò hỏi.

Tất nhiên Triệu Tinh Nguyên và Lý Trung không dám tiết lộ thân phận của Trương Vệ Đông, chỉ dám hung hăng nhắc nhở:

– Dù sao thì sau này ai mà nhìn thấy thầy Trương thì ngoan ngoãn cho tôi, nếu không, ha ha, hãy nếm thử mùi vị nắm đấm của bọn anh đi!

Cả hai cười lạnh rồi giơ nắm đấm lên. Tuy đám nam sinh đó không tin là Triệu Tinh Nguyên và Lý Trung sẽ vì thấy Trương mà ra tay với mình, nhưng thấy dáng vẻ hùng hổ của bọn họ thì trong lòng cũng có chút sợ hãi, thầm nghĩ, cùng lắm là sau này cứ ngoan ngoãn một chút với thấy Trương là được chứ gì.

Quảng trường trước cửa thư viện của đại học Ngô Châu được chia thành từng khu từng khu một. Học viện Hoàn Công cũng được xem là học viện có quy mô trung bình ở đại học Ngô Châu rồi, chiếm một góc ở phía Tây quảng trường, mấy chiếc bàn được kê thẳng tắp gọn gàng. Trên mỗi chiếc bàn đều đặt tấm biển ghi rõ các lớp, giáo viên chủ nhiệm mỗi lớp và cán bộ hoặc cán sự của hội sinh viên ngồi phía sau.

Năm nay Học viện Hoàn Công tuyển sinh cũng không ít, khpảng hơn ba trăm hai mươi tân sinh vie tùy theo chuyên ngành lựa chọn mà chia làm mười lớp. Nhưng số lượng giảng viên năm nay học viện mời về lại không nhiều, tính cả Trương Vệ Đông mới chỉ có bốn người. Bởi vậy, thầy cô giáo như Vương Ả Cầm đã vào công tác từ lâu năm mà chưa trở thành phó giáo sư thì vẫn phải giữ vị trí chủ nhiệm lớp.

Học viện Hoàn Công được phân thành sáu chuyên ngành là Khoa học môi trường, kỹ thuật phòng chống ô nhiễm môi trường, bảo vệ môi trường, công trình môi trường, công trình môi trường sinh thái, tài nguyên và môi trường nông nghiệp. Trong đó khoa khoa học môi trường có hai lớp, Trương Vệ Đông phụ trách làm chủ nhiệm lớp thứ hai, lớp kia do Lý Trọng Mông chủ nhiệm, bởi vậy vị trí của hai người ở ngay cạnh nhau.

Lúc này, phía sau tấm bảng đề tên lớp thứ hai của khoa khoa học môi trường, Lữ Nhã Phân với mái tóc dài, khuôn mặt xinh đẹp như Chu Hải Mỵ (một nữ diễn viên nổi tiếng của Hồng Kông thập niên 70) đang cần mẫn giúp tân sinh việc thực hiện các bước đăng ký nhập học và nộp tiền, trưởng ban học tập Du Mẫn ngồi cạnh cô trợ giúp.

Tùy Lệ là một cô bé rất cá tính và hoạt bát, tuy ngoại hình không xinh xắn bằng Lữ Nhã PHân nhưng do từ nhỏ đã kết duyên với văn nghệ ca múa nên dáng người rất đẹp, cộng thêm việc trang điểm thanh thoát khiến cô trở nên quyến rũ đến mê hồn. Lý Trọng Mông vừa đến đã gọi Tùy Lệ đến chỗ y, yêu cầu cô ngồi bên trợ giúp y làm việc.

Lý Trọng Mông là thầy giáo nên tất nhiên Tùy Lệ không dám từ chối. Huống hồ Lý Trọng Mông cao to anh tuấn, thuộc top đàn ông có khả năng hấp dẫn các cô gái nên trong lòng Tùy Lệ tuy rất muốn ở bên trợ giúp Trương Vệ Đông nhưng thấy bên đó đã có Lữ Nhã Phân và Du Mẫn giúp đỡ, nếu thấy Trương đến thì mình cũng chẳng có chỗ mà ngồi nên không dám nói gì thêm, đến bên ngồi cạnh Lý Trọng Mông giúp y làm việc.

Có cô sinh viên Tùy Lệ xinh đẹp tươi trẻ ngồi cạnh, mùi hương con gái thoang thoảng dịu dàng lại thuần khiết vấn vít xung quanh, hơn nữa lại còn rất biết cách chăm sóc người khác, thi thoảng lấy nước cho Lý Trọng Mông, thấy trán y lấm tấm mồ hôi lại đưa khăn giấy cho y, tất nhiên Lý Trọng Mông rất đắc ý, mặt luôn tươi cười. Duy chỉ có lúc lơ đễnh lướt qua chiếc bàn bên kia, thấy hoa khôi học viện Hoàn Công, chủ tịch hội sinh viên – Lữ Nhã Phân đang cần thận tỉ mỉ giúp Trương Vệ Đông làm việc, bên cạnh lại có trưởng ban học tập điềm đạm nho nhã ngồi trợ giúp, tổng lòng y có chút không thoải mái vui vẻ cho lắm.

– Lữ Nhã Phân! Em là chủ tịch hội sinh viên, việc chào đón tân sinh viên em phải đứng chỉ -đạo chứ. Việc của thầy Trương tôi thấy em để Dư Mân làm là được rồi.

Ánh mắt y lại lần nữa lướt qua khuôn mặt bầu bĩnh rất giống Chu Hải Mị của Lữ Nhã Phân, cuối cùng hắn không kiềm chế được nói ra.

– Ha ha, cán bộ hội sinh viên tụi em rất có kinh nghiệm trong việc chào đón tân sinh viên, không sao đâu ạ. Với lại ở đây thấy Trương cũng giao cho tụi em rồi, tụi em không dám làm qua loa đâu.

– Lữ Nhã Phân gượng cười.

Thấy Trương Vệ Đông chiếm vị trí khá quan trọng trong lòng Lữ Nhã Phân, Lý Trọng Mông càng khó chịu hơn. Đúng lúc này, phó hiệu trưởng Hồ Quang Lượng phụ trách công tác giảng dạy đi tới.

Phó hiệu trưởng Hồ Quang Lượng tên thế nào người thế ấy, đầu lão trọc lốc, phản chiếu ánh sáng chói lóa dưới ánh mặt trời. Hôm nay là ngày tân sinh viên tựu trường, Hồ Quang Lượng thân là phó hiệu trưởng quản lý công tác dạy học, tất nhiên phải đến thư viện quan sát tình hình rồi.

– Chào hiệu trưởng Hồ.

– Thấy hiệu trưởng Hồ đi tới, đám Lý Trọng Mông vội vàng đứng dậy chào hỏi.

Hồ Quang Lượng chắp hai tay sau lưng, híp mắt cười với đám Lý Trọng Mông rồi khẽ gật đầu, nói vài câu động viên rồi lại chắp tay sau lưng, bước tiếp về phía trước. Lý Trọng Mông do dự một lúc rồi gọi Hồ Quang Lượng lại.

– Hiệu trưởng Hồ, có chuyện này tôi muốn phản ánh với anh. Hôm nay là ngày chào đón tân sinh viên, vô cùng quan trọng. Tôi nghĩ rằng thân là chủ nhiệm lớp thì bất luận có chuyện gì quan trọng cũng phải đến đúng giờ, tránh việc ngộ nhỡ tân sinh viên xảy ra chuyện gì lại không biết tìm giáo viên phụ trách ở đây. Huống hồ hôm nay có không ít sinh viên có phụ huynh đưa đi cùng, phụ huynh học sinh lặn lội đường xa tới đây là cũng muốn gặp mặt chủ nhiệm lớp, làm quen với nhau và như thế họ cũng yên tâm hơn. Chủ nhiệm lớp mà không có ở đây thì không chỉ phụ huynh học sinh không yên tâm đi về mà còn dễ khiến họ có ấn tượng không tốt.

Ban đầu Hồ Quang Lượng cũng không để ý tới tình hình của lớp khoa học môi trường thứ hai, mà dù có không để ý tới thì cũng chỉ cho răng Trương Vệ Đông vừa đi đâu đó. Lúc này nghe Lý Trọng Mông nói vậy, sắc mặt lão có chút trùng xuống, đến trước bàn của lớp khoa học môi trường thứ hai:

– Bây giờ thấy Trương Vệ Đông vẫn chưa đến sao?