Chương 282:

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trương Vệ Đông nhìn nét mặt giả vờ giả vịt của La đại sư, khóe miệng không khỏi gợi lên một nụ cười lạnh, phải nói là hôm nay chính thức được cho là đại sư, am hiểu đạo pháp cũng chỉ có Trương Vệ Đông mà thôi. La đại sư có thể lựa cho Phương Chung Bình xoay như chong chóng, chứ làm sao có thể lựa được Trương Vệ Đông?

Tuy nhiên nếu hắn biết điều không nên tiếp tục ở lại vơ vét 1 chuyến nữa. Trương Vệ Đông cũng không vội vạch trần hắn, trước tiên phải giúp điều trị cho người con gái đang trong vòng tay đã rồi nói sau.

Thấy La đại sư chịu ở lại nghĩ cách, Phương Chung Bình tự nhiên thở phào 1 hơi, vội vàng đem tới một cái ghế mời La đại sư ngồi xuống, lúc này với vẻ mặt khó xử đi tới trước mặt Trương Vệ Đông
.
Thế nhưng khi Phương Chung Bình đến trước mặt Trương Vệ Đông, phát hiện con gái mình thu mình lại trong lòng Trương Vệ Đông, coi bộ rất là quyến luyến hắn, không khỏi thần kinh ngạc không thôi.

Con gái y từ nhỏ đã mang bệnh, tính cách xưa nay khác người, đừng nói tới người khác, cho dù là người làm cha như y, cho tới giờ cũng chưa được đối xử thân mật như vậy.

Quá đỗi ngạc nhiên, Phương Chung Bình không để ý thấy là con gái hắn vốn có nước da tái nhợt, không một chút hồng hào, lúc này đang dần hồng hào trở lại, môi không còn run rẩy và tứ chi cũng đã mềm mại trở lại.

“Ôi ôi, Trương sư đệ, cũng là do trước đó ta không có nói rõ với đệ.” Phương Chung Bình có chút lúng túng.

Điều này ta có thể hiểu được, nhưng Phương sư huynh, thứ cho ta nói những lời khó nghe, đây là thứ bệnh nặng chạy chữa khắp nơi sao?” Trương Vệ Đông nói.

“Đúng!” Phương Chung Bình lén nhìn ba người La đại sư một cái, sợ bọn họ nghe thấy. Khi thấy bọn họ cũng không có một chút phản ứng, lúc này mới lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

– Ta cũng biết nhưng với bệnh tình của cháu nón các thầy thuốc khắp nơi đều bó tay, hơn nữa bệnh tình lại kì lạ như vậy, ta cũng phải hoài nghi.

Tâm trạng của Phương Chung Bình, Trương Vệ Đông có thể hiểu được, nghĩ tới người con gái trong vòng tay hắn vừa rồi kinh sợ mà không thể giúp gì được, trong lòng vẫn còn không được thoải mái:

– Con gái huynh bị khí âm sát xâm nhập, thì có quan hệ gì với Lệ quỷ. Cho dù là huynh có nghi ngờ thật đi chăng nữa thì cũng nên mời Đào Cát Bân, Đào sư huynh tới làm phép, hắn là truyền nhân của phái Mao Sơn, về mặt này hắn ta mới là người có bản lĩnh thật sự.

Phương Chung Bình nghe được mấy chữ khí âm sát xâm nhập thì kinh sợ, đưa tay ghì chặt lấy tay Trương Vệ Đông mà nói:

“Đúng, đúng, khí âm sát xâm nhập, lúc trước ta mang con gái đến thăm hỏi qua Đào đại sư, Đào đại sư cũng nói như vậy. Tuy nhiên hắn nói con gái ta bị khí âm sát xâm nhập quá nghiêm trọng rồi, hắn cũng không có cách nào cứu chữa, chỉ đem cho ta một lá bùa, nói là có thể bảo vệ con gái ta ít bị đau đớn hơn đến khi mười tuổi, sau khi mười tuổi thì hắn cũng đành bó tay. Hơn nữa còn nói tiểu nữ rất khó qua khỏi.

Nói đến đây Phương Chung Bình buông tay ra hiệu cho Trương Vệ Đông biết là mười tám tuổi, rõ ràng là không muốn cho con gái biết chuyện này.

“Năm nay cháu đã được mười bảy tuổi.” nói xong Phương Chung Bình không thể kiềm chế được, hai mắt ứa lệ, rõ ràng là nghĩ đến việc con gái chỉ còn sống được có một năm, tuổi thanh xuân tươi đẹp trôi đi như vậy, đột nhiên trong chốc lát khó lòng mà kiềm được.

Theo lời Phương Chung Bình, nghĩ tới người con gái đã bị cái thứ âm sát khí này hành hạ suốt 17 năm, trong thâm tâm Trương Vệ Đông tràn đầy ý nghĩ yêu thương tha thiết, không khỏi siết chặt lấy cô. Đồng thời Trương Vệ Đông cũng hiểu tại sao những người như Phương Chung Bình lại có thể mặc vào bẫy của bọn giang hồ thuật sĩ. Quả thực khi mà con gái của mình chỉ còn sống được một năm thì dù là chỉ có một tia hi vọng y cũng không bỏ qua

“Trương đại sư, ngài cũng biết khí âm sát, không biết có cách nào không?” để cho Trương Vệ Đông ôm chặt con gái một lúc, Phương Chung Bình lại nhìn hắn vừa mong chờ, vừa hỏi dè dặt.

Nói thẳng ra thì trong mắt Phương Chung Bình lúc này, Trương Vệ Đông không chỉ là có võ công cao cường làm cho người ta kính nể, tuổi còn trẻ mà đã là cao thủ võ lâm, hơn nữa lại còn cùng bọn người Đào Cát Bân trên người đều có chút sắc thái năng lực thần bí quái quỷ nào đó, khiến cho thâm tâm y thình lình xuất hiện một chút kính sợ, ngay cả từ xưng hô rất tự nhiên là Trương sư đệ cũng chuyển thành Trường đại sư.

Lúc trước Đào Cát Bân không có cách nào ra tay cứu giúp, chẳng qua là do tu vị có hạn, lực bất tòng tâm. Nhưng Trương Vệ Đông lại không như thế, cảnh giới của y đã đạt tới Trúc Cơ Trung Kỳ, so với luyện khí tầng năm của Đào Cát Bân thực sự lợi hại hơn nhiều, tu luyện lại là đại hỗn độn ngũ hành tâm pháp do Ngũ Đại Đế thượng cổ truyền lại. Tu Lsĩ tu luyện công pháp bình thường làm sao có thể so sánh được. Cho nên đối với Trương Vệ Đông mà nói, việc con gái Phương Tịnh của Phương Chung Bình dù có bị khí âm sát xâm lấn lợi hại thì cũng chẳng có gì khó, tuy nhiên trước đó Đào Cát Bân cũng đã tỏ ý năng lực không thể giúp được, nên Trương Vệ Đông cũng không thể tỏ ra quá nhẹ nhàng được, bằng không há chẳng phải lộ ra là Đào Cát Bân đại sư rất bất tài, mà cũng có thể vì y bộc lộ tài năng thái quá mà gây ra những rắc rối không cần thiết.

Cho nên Trương Vệ Đông không trả lời ngay mà tỏ vẻ khó xử, cúi đầu trầm tư.

Phương Chung Bình nhìn Trương Vệ Đông không khỏi nhớ tới lúc trước khi Đào Cát Bân đại sự giúp đỡ cũng có sắc mặt như vậy, trái tim không khỏi trầm xuống, ngọn lửa hi vọng trong đôi mắt cũng dần dần tàn lụi.

Đúng vậy, Trương Vệ Đông còn trẻ mà đã có thể nói ra một câu khí ấm sát, đã là phi thường rồi. Lẽ nào lại có thể hi vọng hắn lại lợi hại hơn so với Đào đại sư danh tiếng lẫy lừng bấy lâu ?

Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Phương Chung Bình, rốt cuộc Trương Vệ Đông cũng miễn cưỡng mở lòng: “Cách thì không phải không có, chỉ là muốn cân nhắc suy xét kĩ càng mà thôi.

“Thật sao?” Nghe được những lời này của Trương Vệ Đông, toàn thân Phương Chung Bình như bị điện giật, đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt không dám tin nhìn hắn chằm chằm .

Phương Tịnh trong vòng tay Trương Vệ Đông, hàng mi dài khẽ lay động rồi mở ra, đôi mắt đen sâu thẳm như đêm tối nhưng hai con ngươi tràn ngập sự ngạc nhiên vui mừng mong đợi, nhìn một cách chăm chú vào Trương Vệ Đông. Cô thấy hắn có khuôn mặt rất giống với người anh lớn nhà bên cạnh.

“Hừ, người trẻ tuổi trị bệnh không phải là chuyện đùa! Hơn nữa, bệnh của cô gái này không phải kẻ phàm phu tục tử nào cũng có thể chữa khỏi.” Đang trong lúc này một âm thanh mỉa mai vang lên.

Thì ra là La đại sư kia giả bộ trầm tư nghe Trương Vệ Đông nói có cách chữa, không kiềm được liền đứng dậy nói chen ngang.

La đại sư nhìn Trương Vệ Đông một cách khinh thường nhưng vẫn có chút cảnh giác, rõ ràng trong mắt y lúc này Trương Vệ Đồng hành tẩu giang hồ cũng giống nhau cả, giang hồ thuật sĩ hết ăn lại uống. Chẳng qua là một người giả thần giả quỷ, một người giả làm thần y lang trung. Đã như vậy , miếng mồi béo bở đã đến miệng há lại để cho kẻ khác cướp đi?

“Đại sư cũng có con mắt quan sát rất tinh tường, đã như vậy, ngươi cũng thử xem đây là bệnh gì? Lúc nào cô gái này lại phát bệnh?” Trương Vệ Đông nghe vậy cười lạnh nói. La đại sư nhìn Trương Vệ Đông, trong mà ông khỏi lóe lên một anh cười lạnh.

Tuy rằng bộ râu, mái tóc bạc trắng kia đều là nhuộm cả, nhưng nói thế nào thì lão hành tẩu giang hồ cũng có đến hai mươi ba mươi năm, há lại sợ một tên tiểu tử miệng còn hội
sữa.

“Cô gái này không phải bị bệnh thông thường, chính là căn bệnh quỷ nhập mà dân gian vẫn thường nói. Con quỷ này nhập vào thân thể khi vị cô gái được khoảng một tuổi, hôm nay tính ra đã được mười sáu năm rồi, mỗi ngày vào giờ Tý là lúc âm khí nặng nhất, Lệ quỷ muốn mượn thân thể của vị thiếu nữ này để hấp thụ âm khí trong trời đất, cho nên hàng ngày vào giờ này đều phát bệnh, những điều này người trần mắt thịt sao có thể xem hiểu. Còn cái gì khi âm sát xâm nhập, chẳng qua chỉ là những lời nhảm nhí xằng bậy của kẻ phàm phu tục tử mà thôi”. La đại sư vuốt chòm râu bạc trắng chậm rãi đi tới, nhìn nét mặt lão có chút giống với cao nhân đắc đạo.

“Đúng, đúng, La đại sư nói rất đúng, con gái nhà ta bắt đầu phát bệnh từ lúc 1 tuổi, từ đó về sau, hàng ngày vào giờ Tý đều phát bệnh một lần như hôm nay, càng ngày càng nghiêm trọng hơn.” Không đợi Trương Vệ Đông đáp lại, người phụ nữ có thai với vẻ mặt lo lắng sốt ruột đứng bên cạnh vừa rồi đã sớm tiến lên, nhìn La đại sư hết sức khâm phục, liên tục gật đầu tán thành, laị hoàn toàn quên mất những lời này lúc trước nói chuyện với La đại sư đã từng nhắc qua.

Lời nói của người phụ nữ có thai làm cho Phương Chung Bình lúng ta lúng túng, cái này chăng phải là ngầm đồng ý với những lời của La đại sư, đồng thời bảo những lời khi âm sát xâm nhập của Trương Vệ Đông là những lời nói nhảm nhí, xằng bậy. Nhưng ngộ nhỡ Trương Vệ Đông và Đào Cát Bân đều nhìn sai thì sao? Huống hồ La đại sư còn nói được nó có mắt mũi hẳn hoi, nếu như con gái thật sự là bị Lệ quỷ quấn thân thì khổ nạn này La đại sư cũng không thể tạo ra được

La đại sư thấy một người phụ nữ mang thai liên tục gật đầu đồng ý với mình, lại thấy Phương Chung Bình với vẻ mặt lúng túng không đưa ra ý kiến phản đối, thì hai mắt đắc ý hơi nhìn sang phía Trương Vệ Đông. “Tiểu tử, lúc bổn đạo gia ta ra ngoài hành tẩu giang hồ thì người vẫn còn trong bụng mẹ. Cùng bổn đạo gia ta giao đấu thật đúng là không biết tự lượng sức mình!”

“Há, như vậy mà nói, La đại sư có đạo pháp cao minh như thế chắc chắn đã bắt được Lệ quỷ và cũng đã thấy qua Lệ quỷ” Trương Vệ Đông hỏi

– Điều đó là đương nhiên nếu không phải vừa rồi ngươi đụng vào bần đao trong lúc hành pháp thì lúc này Lệ quỷ đã bị ta tóm rồi!” La đại sư vuốt râu bạc trắng mà nói, trong thâm tâm lại nghĩ bị cái tên tiểu tử miệng còn hôi sữa này vô duyên vô cớ đụng cho một cái cũng tốt, xử lý sự tình phát sinh từ cô gái này quay đi quay lại thậm chí còn lớn hơn.

“Đúng, đúng, Chung Bình nếu không ngươi đúng là mang…” La đại sư vừa dứt lời, không để Trương Vệ Đông kịp mở miệng, người phụ nữ có thai kia đã cướp lời. Nhưng Phương Chung Bình trước giờ là chủ nhà, Trương Vệ Đông là do y mang tới nên lời người phụ nữ mang thai kia vẫn là có chút hàm ý. Tuy là ý ở ngoài lời nhưng lại không quá rõ ràng, tranh thủ thời gian mang con người này đi đi, không lại làm ảnh hưởng La đại sư hành pháp.

“Đây chắc là chị Phương?” Trương Vệ Đông không hề tức giận, lịch sự hỏi lại. Tâm tình của bậc làm cha mẹ thì hắn hoàn toàn có thể hiểu được, huống hồ 1 người là tiểu tử tóc mao. 1 người là đạo trưởng tiên phong đạo cốt. Trong trường hợp này cô ấy có thể không chửi Trương Vệ Đông đã phá hỏng chuyện đại sự của con gái mình thì quả là một sự nhận lại phi thường. hơn nữa, Phương Chung Bình cũng có người bạn tốt, vì bệnh của con gái đang phải làm phép trong nhà, mà hắn vẫn bớt chút thời gian đến cùng.

“Trường đại sư, đây là vợ của tôi, tên là Tiết Bịch Châu. Nếu cô ấy có chỗ nào mạo phạm kính mong… bất kể nói thế nào thì vị đạo trưởng kia cũng có điểm giống như một kẻ lừa đảo,còn Trương Vệ Đông đường đường chính chính là thành viên của đoàn chủ tịch Đại hội Võ Lâm, lại vừa có ý tốt, điểm này làm cho lòng dạ Phương Chung Bình trở nên rối bời. Hơn nữa Trương Vệ Đông còn nói phải nghĩ cách chu Phương Tịnh, cho nên khi Trương Vệ Đông hỏi Tiết Bích Châu có phải là chị Phương không, Phương Chung Bình đúng là không dám có chút thất lễ.

“Tâm sự của chị Phương ta có thể hiểu được, Phương sư huynh không cần để ý. Tuy nhiên, nếu ta suy đón không sai thì từ sau lần sinh Phương Tịnh, những lần mang thai sau đến tháng thứ tư, thứ năm đều bị sảy thai. ” Trương Vệ Đông khoát tay cắt ngang lời nói của Phương Chung Bình.