Chương 238: Là thầy giáo tốt nhất không nên phạm pháp

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Cô biết ông chủ của khách sạn Đỉnh Phong không Trương Vệ Đông nghe thấy thế cũng không khách khí với Chu Hiểu Tước, liền trực tiếp hỏi.

– Có nghe qua, hình như là Laru Vĩ, ở khu Giang Bắc này trong hai giới hắc bạch đều có chút thủ đoạn. Sao vậy? Lão đắc tội với anh à? Buổi tối em kêu người đến quán rượu của lão đập phá, em….. Nói đến đây, Chu Hiểu Thước cuối cùng cũng nhớ tới hình tượng thực nữ mà tiểu Kế từng nói qua, cho nên không đem những lời đằng sau chữ em nói ra.

Trương Vệ Đông thấy Chu Hiểu Tược mở miệng liền nói phải đi đập phá phía trước khách sạn của bọn chúng, trong lòng thì thấy cảm kích nhưng đồng thời cũng có chút dở khóc dở cười. Thật muốn bạo lực giống như nàng, cần gì phải tìm nàng giúp đỡ? Trên thế giới này, nếu bàn về năng lực thi bạo thì có mấy người mà vượt được hắn. Ít nhất tính đến trước mắt thì Trương Vệ Đông vẫn chưa biết có ai nữa.

– Hay là tìm cách nào văn minh một chút, cô đi kêu người đến đập phá khách sạn, gây ra động tĩnh quả lớn, đến lúc đó còn phải kinh động công an đến phá án đúng không? Hơn nữa cô đừng quên tôi là giảng viên đại học, giảng viên đại học mà lại sai người đi đập phá khách sạn của người ta, cô nói xem có hợp lí không?- Tuy Trương hộ cách làm của Chu Hiếu Tước, nhưng cũng không đành lòng phê bình tấm lòng nhiệt tình của nàng, ngữ khí ôn hòa mà nói.

– Đông ca nói đúng lắm, em lăn lộn trong cái xã hội này cũng đã quen rồi, có một số thói -quen nhất thời không thể thay đổi được, sau này nhất định sẽ chú ý.- Chu Hiểu Tước hơi đỏ mặt nói, nhưng từ trong lời nói của Trương Vệ Đông thì nàng nghe được, cái tên Lưu Vĩ này thật sự là đã đắc tội với hắn.

– Uh! xinh đẹp giống như cổ thì bình thường thì nên chú ý một chút. – Trương Vệ Đông cười nói.

Tuy bị Trương Vệ Đồng phê bình, nhưng cấu “xinh đẹp như cổ” lại làm cho cả người Chu Hiểu Tước giống như mái tóc dài của nàng tung bay.

– Kỳ thật tôi muốn cô giúp một tay, cũng không phải là muốn cô giúp tôi đối phó với khách sạn Đỉnh Phong mà là giúp tôi điều tra sự việc. – Trương Vệ Đông tiếp tục nói.

– Đông ca, anh nói. – Chu Hiểu được nghe vậy liền ổn định lại tinh thần nói.

– Là thế này, học viện Kinh Tế của trường chúng tôi có một sinh viên năm 3 tên là Lưu Lỗi, cũng chính là con trai của Lưu Vĩ, tên này cho người đánh một sinh viên của tôi, nhưng lại không thừa nhận. Hôm nay tôi đến khách sạn Đỉnh Phong chính là xuất phát từ một tấm lòng hảo tâm, muốn cho Lưu Vĩ ra mặt dạy dỗ con trai lão, để tránh cho tên này về sau càng đi càng lạc lối trên ngã rẽ cuộc đời. Thật không ngờ lòng tốt lại không được đáp trả, tính cách của lão cũng không khác gì con trai lão. Cho nên tôi muốn ra tay giáo huấn cho con lão ta. Cô mấy hôm nay giúp tôi dò la tin tức, cuối cùng cũng tìm ra được ai đã đánh sinh viên của tôi. Sự việc này không thể nào coi như là không có gì, nhất định phải cho tên này nếm -quả đắng mà hắn đã phạm phải. – Trương Vệ Đông nói.

– Việc này dễ xử lý thôi, Phi Xa đảng bọn em bình thường có bảo kê mấy quán xung quanh đại học ngô Châu, học sinh giống như Lưu Lỗi bình thường chắc chắn không ít lần đến những địa điểm ăn chơi như thế này. Mà với cấp bậc của hắn thì cũng chỉ là một số tên lưu manh không được gia nhập vào tầng lớp thượng lưu. Bình thường hắn muốn tìm người chắc chắn không phải là người quán rượu Đỉnh Phong khu Giang Bắc. Chúng ta thử hỏi thăm một chút, chắc chắn có thể do la ra được. Nhưng Đông ca, anh có muốn chúng ta tìm hắn trước sau đó bắt hắn tới đánh cho một trận rồi hẵng nói không? – Chu Hiểu Tước nói.

Trương Vệ Đông không ngờ rằng bình thường Chu Hiểu Tước ăn mặc đến nỗi người không ra người, quỷ không ra quỷ, nhưng mạch suy nghĩ lại rõ ràng như thế, còn nói về việc bắt Lưu Lỗi đánh cho một trận thì hắn quả thật rất không tán thành, suy nghĩ một lúc rồi nói:

– Loại sinh viên này, đơn giản chỉ đánh một trận thì e là không thể dạy cho hắn một bài học, tôi muốn để cho hắn nhận thức được rõ ràng. Trên thế giới này tiền không thể thay thể được tất cả, hắn căn bản cũng không có gì phách lối cả, không chỉ hắn mà ngay , cha hắn từ trước đến nay cậy mình quen biết căn bản cũng không đáng kể chút nào. Làm người hãy làm người tốt, muốn làm được thì bản thân phải hạ thấp xuống một chút. Huống hồ hắn ta biết luật mà vẫn phạm luật, vậy thì bản thân tôi là một giảng viên đại học cũng không thể biết luật mà vẫn phạm luật được!

– Động ca! Em hiểu rồi. Em sẽ tìm ra những tên lưu manh đã đánh người, bắt bọn chúng đang trước mặt hắn mà xin lỗi sinh viên của anh, đồng thời phải đi đến đồn công an tự thú. – Chu Hiểu Tước nói.

Trương Vệ Đông thấy Chu Hiểu Tước quả nhiên là một người thông minh hiếm gặp, có thể hiểu được bản thân hắn là một giảng viên,. Có một số việc không phải là vạn bất đắc dĩ thì vẫn phải kiên trì tuân theo quy tắc mới được, cũng không thể vì có chút năng lực mà lạm dụng một cách bừa bãi. Trong thâm tâm không khỏi có tí ti sự tán thưởng, hăn do dự một chút rồi nói:

– A Tước! Có chuyện tôi muốn thỉnh giáo cô, loại người giống như Lưu Vĩ này, cô nói xem phải giáo huấn hắn như thế nào thì mới thích hợp? Đương nhiên đánh, nện gì gì đó thì cho qua đi.

– Cái này đơn giản. Khụ khụ, Đông ca ý của tôi là nhân vật lớn như anh đây muốn trừng trị loại người như Lưu Vì thì dễ như trở bàn tay, rất đơn giản.

– Ha ha, A Tước cô cũng đừng nịnh nọt tối. Nói thật, tôi chỉ là giảng viên đại học, tư tưởng quả thật cũng tương đối đơn giản, kiến thức thu được qua sự từng trải trong xã hội thì còn xa cũng không bằng cô. Cho nên bây giờ tôi muốn thỉnh giáo cô, nên nói thế nào thì nói đi, không nên quá để ý đến cảm nhận của tôi. – Trương Vệ Đông cười nói.

Chu Hiểu Tước nghe vậy thì đôi má có chút nóng lên, nàng biết mình vừa mới đổi giọng đã bị Trương Vệ Đông phát hiện ra rồi, nhưng hắn có thể đánh giá hai người như thế này hơn nữa lại khiêm nhường như vậy, thật là khiến cho nàng cảm thấy bất ngờ. Cho tới nay, nàng luôn cảm thấy hắn không chỉ thần bí mà còn là một nhân vật lớn làm cho nàng ngước đầu ngưỡng mộ, thật không ngờ lại có thể nói ra mấy câu như vậy.

– Kì thật, những lời tôi vừa nói cũng là những lời ở trong lòng. Đồng ca, anh quen biết rộng, hình như có phó cục trưởng thường vụ cục công an thành phố Sở Triều Huy còn có bị thư thành ủy Đàm Vĩnh Khiêm cũng đều quen biết anh. Việc sợ nhất khi khai trương khách sạn chính là đủ các loại kiểm tra, như kiểm tra an toàn phòng cháy chữa cháy của khách sạn, đội phòng cháy chữa cháy thật muốn có ý định gây ra phiền phức, tìm ra một chút vấn đề quả thực quá là đơn giản, phòng cháy chữa cháy là do lãnh đạo công an phụ trách, chỉ cần một câu nói của cục trưởng Sở, thì đội phòng cháy chữa cháy sẽ đến kiểm tra, bảo đảm Lưu Vĩ sẽ kêu khổ thấu trời. Còn có cả vấn đề an toàn vệ sinh thực phẩm, hiện nay các khách sạn ở trong nước có khách sạn nào đã được kiểm tra an toàn vệ sinh thực phẩm, không kiểm tra thì thôi, thật sự muốn kiến kiểm tra một cách nghiêm khắc, tuyệt đối là vấn đề lớn. Nếu nghiêm khắc xử lí, như vậy thì mới có thể khiến cho một số khách sạn trực tiếp đóng cửa được. Nhưng vấn đề an toàn vệ sinh thực phẩm thì không do Cục trưởng Sở và Bí thư Đàm trực tiếp quản lý, bằng không thì phải áp dụng các cách kiểm tra an toàn vệ sinh thực phẩm một cách nghiêm khắc, cũng coi như là giết gà dọa khỉ, cảnh cáo cho ngành nghề ăn uống ở Ngô Châu, nếu thật sự vì việc này mà cải thiện môi trường ăn uống ở thành phố Ngô Châu, thì cũng xem như tạo phúc cho dân đi. Đương nhiên ngoài hai loại kiểm tra này thì còn có rất nhiều các loại kiểm tra khác, ví dụ như thu thuế, trốn thuế, lậu thuế vẫn là căn bệnh chung của các doanh nghiệp trong nước, đoán chừng, thật muốn…… – Chu Hiểu Tước thao thao bất tuyệt nói.

Trương Vệ Đông phát hiện tuy Chu Hiểu Tước là một nữ du côn, nhưng từ sâu thăm trong tim nàng vẫn giữ được sự lương thiện và chất phác của một người dân bình thường, nhất là vấn đề kiểm tra đột ngột an toàn vệ sinh thực phẩm mà nàng nhắc đến quả thực là phù hợp với phong cách làm việc của hắn, điều này khiến cho hắn vô cùng thích thú đồng thời thiện cảm dành cho nàng cũng tăng gấp đôi.

– Được rồi, cô không cần phải nói nữa, tôi đã có tính toán rồi. Cô chạy xe chậm một chút, để tôi gọi hai cuộc điện thoại. – Trương Vệ Đông cắt ngang điệu cười mà Chu Hiểu Tước đang thao thao bất tuyệt giới thiệu cho hắn phương án sửa chữa, sau đó lấy điện thoại ra.

Cú điện thoại đầu tiên, hắn gọi cho Sở Triều Huy, ngay lập tức có người bắt máy. – Sư thúc, thúc quả thật rất quan tâm tới sư điệt cháu đây, vừa mới trở lại Ngô Châu thì đã gọi điện cho cháu rồi.- Tiếng cười sảng khoái vui vẻ của Sở Triều Huy phát ra từ điện thoại, hiển nhiên là đã nhận điện thoại của Trương Vệ Đông, cho nên tâm trạng của hắn rất vui.

– Nói như người thì những câu nói kế tiếp của ta đều có chút gì không tiện mở miệng rồi. – Trương Vệ Đông cười nói.

– Sư thúc, chú nói xem, có việc gì cần cháu giúp đấy ạ?- Sở Triều Huy vội vàng nghiêm mặt nói.

– Là như vậy……

Trương Vệ Đông giải thích một lượt đại khái sự việc cho Sở Triều Huy nghe, sau đó nói:

– Nghe nói rất nhiều khách sạn công tác an toàn phòng cháy chữa cháy vẫn chưa được kiểm tra, người xem có thuận tiện thì an bài kiểm tra đột xuất một chút? Không cần tìm cớ gây sự với Lưu Vĩ, nhưng nếu có vấn đề gì thì nhất định phải xử lý nghiêm khắc theo lẽ công.

– Không có vấn đề gì, sư thúc, kiểm tra an toàn phòng cháy chữa cháy của khách sạn là trách nhiệm của chúng cháu, cháu lập tức bố trí người đến kiểm tra, có vấn đề gì thì nhất định sẽ xử lý theo lẽ công.- Sở Triều Huy nghe xong lập tức nói, trong mắt lóe ra một tia sắc bén.

– Ngươi xem rồi bố trí đi, cũng không cần phải vội vã như vậy đâu. – Trương Vệ Đông dặn dò một câu sau đó thì cúp điện thoại.

Bên này Trương Vệ Đông vừa cúp điện thoại thì bên kia Sở Triều Huy lập tức gọi điện cho đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy Tô Lệ, yêu cầu hắn lập tức bố trí người đến kiểm tra đột xuất lần đầu vấn đề ăn uống của khách sạn ở khu Giang Bắc.

Trên quan trường Trung Quốc, phỏng đoán ý nghĩ của lãnh đạo cấp trên là một môn học cao thâm, chỉ có học tốt môn này thì mới có cơ hội thăng tiến.

Tô Lệ có thể ngồi được vào vị trí đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy thì khả năng phỏng đoán suy nghĩ của cấp trên của hắn hẳn là không thể chệch đi đâu được. Cô thấy Sơ Triều Huy đúng vào lúc sắp tan việc, đột nhiên ở đâu lại rơi xuống một cái mệnh lệnh như thế thì biết rằng chuyện này có gì đó kì lạ. Cho nên muốn để tiếng tốt về sau, hắn hỏi một cách dè dặt:

– Cục trưởng Sở, ngài xem kiểm tra lần này có cần phải nêu điển hình hay không, để cho các khách sạn khác lấy đó mà làm gương?

– Cách nghĩ này của cô cũng khá hay, an toàn phòng cháy chữa cháy không dễ dàng mà bỏ qua được, bình thường mà muốn nắm chắc công việc ở phương diện này, nhấn chuông báo động nhiều lần, không thể chờ đến lúc xảy ra vấn đề rồi mới giải quyết, như vậy thì không được, đương nhiên đã muốn nêu điển hình thì nhất định phải suy nghĩ đến sức ảnh hưởng xã hội, ta thấy điển hình này hay là tìm ở trong các quán rượu có quy mô nhất định, ví dụ như khách sạn Đỉnh Phong chăng hạn. Không thể vì khách sạn này đã có quy mô mà chúng ta nhân nhượng dung túng cho chúng biết luật mà vẫn phạm luật, trái lại chúng ta càng cần phải đối xử nghiêm khắc, như thế bọn chúng mới có thể phát triển một cách tốt hơn lành mạnh hơn. Đương nhiên cũng không thể vì muốn nêu gương điển hình mà nhất định phải tìm ra gương điển hình, tất cả đều phải chấp hành theo pháp luật, nếu vi phạm pháp luật thì nhất định sẽ bị điều tra. – Sở Triều Huy trầm giọng nói.

Tô Lệ nghe xong thì trong lòng sáng lên như ánh đèn, lần này đột ngột kiểm tra chỉ muốn kiểm tra ra vấn đề, các khách sạn khác vẫn có thể mở một mạng lưới, duy nhất chỉ có khách sạn Đỉnh Phong là chấp hành đúng theo pháp luật, vi phạm pháp luật thì sẽ bị điều tra, không có bất cứ tình cảm nào có thể nói

– Cục trưởng Sở! Ngài cứ yên tâm, chúng tôi lần này nhất định sẽ nghiêm khắc chấp hành theo pháp luật. – Tô Lệ lớn tiếng nói một câu, lúc này mới cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Lệ lắc đầu, cô biết rằng lần này phải nghiêm túc chấp pháp rồi, không có mấy quán rượu dám chống lại việc kiểm tra này. Lần này khách sạn Đỉnh Phong đã bị Cục trưởng Sở theo dõi, đoán chừng nhất định là tai vạ khó tránh rồi.
Nhang Tô Lệ lại không biết, người mà Lưu Vĩ đắc tội không phải là Cục trưởng Sở, mà là một giảng viên đại học. Đương nhiên nếu Lưu Vĩ biết người đứng sau Trương Vệ Đông là phó cục trưởng thường vụ cục công an thì lão nhất định sẽ không dám đắc tội với hắn. Chỉ là trên thế giới này có rất nhiều chuyện nằm ngoài dự đoán của con người.

Sau khi Tô Lệ lắc đầu thì không dám lề mề nữa, cầm điện thoại lên bắt đầu sắp xếp những việc cần kiểm tra đột xuất tạm thời. Ở bên kia Tô Lệ đang sắp xếp những việc kiểm tra đột xuất an toàn phòng cháy chữa cháy, bên này Trương Vệ Đông lần thứ hai cầm điện thoại lên gọi cho cục trưởng cục vệ sinh thành phố Ngô Châu Lâm Chí Hùng. Vốn dĩ hắn muốn sắp xếp việc này thông qua Bí thư thành ủy Đàm Vĩnh Khiêm, nhưng ngẫm lại thì thấy bản thân hắn cũng quen biết gã này, không cần phải gây thêm phiền phức, cho nên vẫn là tự bản thân hắn phải gọi điện cho cục trưởng Lâm.