Chương 131: Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hai tay Đô Uy đặt bên đùi năm chặt lại, lửa giận cháy hừng hực trong lòng gã, dường như lúc nào cũng có thể thiếu lồng ngực gã thành tro bụi. Nhưng Đỗ Uy biết rõ, chỉ cần gã không nhận nhịn được tức giận nhất thời, vậy thì chút cơ nghiệp gã vất vả tạo dựng lên sẽ nước chảy về biển đông, đám huynh đệ của gã sẽ thất nghiệp. Tuổi của gã đã không nhỏ, không có khả năng lại giống như hồi trẻ tuổi, dựa vào bầu nhiệt huyết vật lộn chém giết trên đường, gã cũng không muốn để cho đám huynh đệ kia của gã trở lại cuộc sống lăn lộn vô công rồi nghề kia. Mặc dù hiện giờ sự nghiệp của họ cũng ám muội, nhưng ít nhất biểu hiện khiến mọi người nở mày nở mặt, ít nhất không ăn trộm ăn cướp, kiếm tiền bằng bản sự.

Đỗ Uy hít sâu một hơi, cuối cùng chậm rãi buông lỏng tay, thân người vẫn khom lại như trước, vẫn khiêm cung hỏi thăm:

– Hứa thiếu gia! Ngài xem ngài mắng cũng mắng rồi, đánh cũng đánh rồi, tôi xin lỗi ngài một lần nữa, ngài đại nhân đại lượng tha cho tôi một mạng đi. Hiện giờ chúng tôi sẽ gọi những cô nàng xinh đẹp nhất ở đây cho ngài, để cho các cô ấy bồi ngài bớt giận.

Vừa rồi Đỗ Minh Hâm nhìn thấy trong mắt Đỗ Uy lộ vài phần hung ác, vốn trong lòng còn hơi chột dạ, dẫu sao hiện giờ ở trên địa bàn của người ta, chó nóng nảy còn nhảy tường vạn nhất thật sự bức gã đỏ mắt, vậy thì không đáng rồi. Bởi vì thật sự muốn thu thập Đỗ Uy, sau này Hứa Minh Hâm có rất nhiều biện pháp.

Chẳng qua hiện giờ thấy Đỗ Uy xoay người lại nói lời xin lỗi, ngay cả máu trên trán cũng không dám lau, bộ dạng mềm mỏng, Hứa Minh Hâm coi như hoàn toàn yên tâm lại hung hăng, chỉ vào mũi Đỗ Uy mắng:

– Đỗ Uy! Đừng có cho mặt mũi mà không cần, tin hay không hiện giờ ông gọi điện thoại gọi người tới đóng cửa chỗ của ngươi?

– Thiếu gia Hứa, ngài đừng làm khó dễ ta, cô ấy tới đây tạm thời làm công, ngài thật sự làm như vậy, truyền ra ngoài ta không có biện pháp lăn lộn trên đường. – Đỗ Uy vẻ mặt khó xử nói.

– Mẹ nói, ngươi không có biện pháp lăn lộn trên đường, vậy theo ý của ngươi, mặt của ông bị cào rách, mặt mũi Hứa Minh Hâm ông có thể tùy tiện ném đi đúng không? – Hứa Minh Hân nhấc chân đạp tới bụng Đỗ Uy.

Đỗ Uy lùi lại hai bước, bàn tay nắm chặt lại buông ra lần nữa, nhưng vào lúc này sắc mặt gã đã trở nên hơi khó coi.

Giết người chẳng qua là đầu chấm đất, Đỗ Uy từng đánh hắc quyền, thực chất là một người đàn ông hung ác tanh máu, Hứa Minh Hâm lại nhục nhã đánh chửi lần nữa, đã sắp -đạt tới cực hạn nhân nại của gã.

– Vậy thiếu gia Hứa ra điều kiện đi, có thể tiếp nhận ra nhất định tiếp nhận. Chẳng qua ta có một câu, để cho Tiểu Tống tới đây nhận lỗi thì có thể, còn hầu hạ thì không bàn nữa!

Mặc dù lần này thân người Đỗ Uy vẫn khom về phía trước, nhưng trong lời nói đã lộ ra thái độ cứng rắn.

– Ha ha, được, được, xem ra hôm nay Tổng giám đốc Đỗ đã quyết ý không cho Hứa Minh Hâm ta mặt mũi!

Hứa Minh Hâm thấy Đỗ Uy dĩ nhiên vì một cô nàng mà dám tỏ thái độ cứng rắn như vậy ngay trước mặt bạn bè của gã, gã giận quá mà cười, gương mặt vặn vẹo, rất khó coi.

Hứa Minh Hâm phẫn nộ, Đỗ Uy giận dữ trong lòng. Nói thế nào gã cũng là Tổng giám đốc có chút tiền chút địa vị, mắng không nói lại, đánh không hoàn thủ, nhưng kết quả thì sao? Người ta vẫn nói gã không nể mặt! Đây là cái quái gì thế? Quả thực còn không bằng một số lưu manh.

Mặc dù Đỗ Uy phẫn nộ trong lòng, nhưng cũng không dám vung quyền nói chuyện, gã biết rõ, hôn nay gã thực sự đánh người trước mắt này, chờ gã không chỉ là Ngu Nhạc Thành đóng cửa, mà là lao ngục tai tương!

– Thiếu gia Hứa, đây không phải rõ ràng sao? Tôi thấy hôm nay ngài xem như quá mất thể diện! – Tên béo liên tục vỗ cặp mông tuyết trắng của cô gái ngồi bên cạnh, dùng giọng giễu cợt nói.

Tên béo gọi Ngô Phú Hữu, cha từng là Phó khu trưởng khu thành động, đồng cấp với cha của Hứa Minh Hâm, cho nên Ngô Phú Hữu cũng từng là công tử ca ở khu thành động. Chẳng qua năm trước bởi vì tuổi tác cha gã đã lui vào khu vực dưỡng lão, mặc dù cấp bậc vẫn còn nhưng trong tay đã không còn thực quyền gì. Từ trước tới nay quan trường đều là người đi trà nguội, cha Ngô Phú Hữu vừa lui ra, công tử ca Ngô Phú 1 đây cũng không chơi gì lớn ở khu thành động. Cho nên nhìn thấy Hứa Minh Hâm cũng là con trai Phó khu trưởng ăn chơi có tiếng, trong lòng Ngô Phú Hữu đương nhiên có chút khó chịu. Hiện giờ vất vả thấy Hứa Minh Hâm chịu thiệt, đương nhiên gã phải trào phúng vài câu.

– Mẹ nó Đỗ Uy, hôm nay ông cảnh cáo người lần cuối, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! – Hứa Minh Hâm bị Ngô Phú Hữu trào phúng một câu, sắc mặt càng khó coi, một tay chỉ Đô Uy, một tay cầm lấy điện thoại.

Sắc mặt Đỗ Uy trầm xuống, trong mắt lộ vẻ đau đớn, giãy giụa, phẫn nộ. Gã kiêng kỵ cũng không phải Hứa Minh Hâm mà là mạng lưới quan hệ phía sau gã, hiện giờ hiển nhiên Hứa Minh Hâm chuẩn bị mượn thân phận con trai Phó khu trưởng, dùng quan hệ đối phó Ngu Nhạc Thành của gã.

– Tôi thấy cậu mới là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!

Vừa lúc đó, cửa bị một cước đạp ra từ bên ngoài, một giọng nói lạnh bằng của người trẻ tuổi vang lên, tiếp theo một người trẻ tuổi khuôn mặt lạnh lùng đi tới.

– Trương Vệ Đông!

Thân thể Diệp Phong nhịn không được hơi run một cái, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi và oán hận đan xen, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

– Anh Đông!

Đỗ Uy thấy là Trương Vệ Đông, nhịn không được kinh ngạc buộc miệng kêu lên.

Trương Vệ Đông thấy trán Đỗ Uy chảy máu, trong mắt lóe lên một tia tán dương. Mặc kệ Đỗ Uy là ai, nhưng ít ra đối với việc này vẫn giữ vững nguyên tắc, điểm này trong xã hội hiện giờ đã là rất hiếm thấy.

– Mẹ nó mà là ai? Đến từ nơi nào cút về nơi đó cho ông!

Hứa Minh Hâm thấy một tên mặt trắng đột nhiên chạy tới, con trâu bò hò hét, lập tức chỉ vào Trương Vệ Đông kêu gào nói.

Trương Vệ Đông nghe vậy sắc mặt lập tức trầm xuống, tiến lên một bước, không nói hai lời đạp một cước vào bụng Hứa Minh Hâm.

Cả người Hứa Minh Hâm lập tức bị đạp bay lên, sau đó đụng vào vách tường phía sau ngã xuống đất.

Trong phòng trở nên yên tĩnh như chết!

Ai cũng không nghĩ tới Trương Vệ Đông đi tới, một cậu cũng không nói liền một cước đạp bay con trai Phỏ khu trường.

– Mẹ nó, mày, mày dám đánh ông, mày biết ông là ai…

Đời này Hứa Minh Hâm đầu nếm qua thiệt thòi này, vừa chỉ Trương Vệ Đông chửi bậy, vừa giãy giụa muốn đứng lên.

– Mẹ nó, ông quản thứ cặn bã mày là ai?

Không chờ Hứa Minh Hâm đứng lên, Trương Vệ Đông đã lạnh lùng đi tới phía trước, một cước giẫm lên mặt Hứa Minh Hâm.

– A!

Hứa Minh Ham bị đau nhịn không được thất thanh kêu lên.

Tiếng thét chói tai của Hứa Minh Hâm hoàn toàn đánh thức những người khác trong phòng. Đỗ U và đám người A Trước kéo vào phía sau đều mặt xám màu đất, họ biết rõ Chí Tôn Ngu Nhạc Thành đã xong rồi, cũng biết sắp tới sẽ có rất nhiều người thất nghiệp, trong đó kể cả bọn họ cùng những công chúa, thiếu gia và đám chị em khu nghỉ ngơi kia, đương nhiên sau này họ lại có thể nhanh chóng tìm được công việc, mà bọn họ thì không.

Thân thể Diệp Phong nhịn không được mà run sợ, trong mắt lộ vẻ oán giận và ngoan độc. Mà Ngô Phú Hữu sớm đã đẩy cô nàng trên đài ra, đột nhiên đứng dậy chỉ vào Trương Vệ Đông kêu:

– Ngươi, ngươi mau buông tay, hắn là….

– Là con mẹ mày!

Vừa này Trương Vệ Đông cố ý đứng bên ngoài phòng nghe một lát, muốn xem Đỗ Uy rốt cuộc có phải đàn ông hay không, lúc nghe trong lòng đã sớm nóng giận, những người này so với đám lưu manh Lâm Bân đùa nghịch đám người Lữ Nhã Phân còn xấu hơn, Đỗ Uy nhường nhịn như vậy rồi, lại vẫn không chịu dừng tay. Cho nên Trương Vệ Đông thấy lúc này Ngô Phú Hữu còn dám hò hét, sắc mặt lạnh lùng, cầm bình rượu trên bàn ném về phía gã.

Rầm một tiếng, bình rượu đập lên bụng Ngô Phú Hữu. Ngô Phú Hữu đau đớn che bụng, khom người cả buổi dạy không nổi.

Sau khi dùng một bình rượu nện cho Ngô Phú Hữu không dậy nổi, ánh mắt Trương Vệ Đông rất cuộc đặt lên người Diệp Phong, hắn nhếch miệng cười tàn nhẫn.

Cho dù Diệp Phong nằm mơ cũng muốn giẫm nát Trương Vệ Đông dưới chân, nhưng lúc ánh mắt Trương Vệ Đông đặt lên người gã, lúc khóe miệng hắn lộ ra nụ cười lạnh, Diệp Phong lại cảm thấy bản thân mình lạnh buốt, hận đêm nay bản thân mình lại đến đây.

– Chủ nhiệm Diệp, thật đúng lúc, chúng ta lại chạm mặt!

Khóe miệng Trương Vệ Đông nhếch lên nụ cười lạnh lùng, vừa nói vừa giẫm chân lên mặt Hứa Minh Hâm nghiên qua nghiền lại.

Diệp Phong lại muốn làm lớn chuyện này, tốt nhất Trương Vệ Đông có thể đánh chết hoặc tàn phế Hứa Minh Hâm, như vậy cho dù Đàm Vĩnh Khiêm muốn bảo vệ hắn, đoán chừng cũng khá Nhưng vấn đề là Trương Vệ Đông mang đến cho gã một loại cảm giác, cũng không phải giống như người ngu xuẩn xúc động, nếu thật sự ngu xuẩn xúc động như vậy, lúc trước cánh tay của Diệp Phong gã cũng đã đứt rồi. Huống hồ hiện giờ chuyện này gã cũng có phần trong đó, hơn nữa còn là chuyện ám muội bức công chúa phải tiếp khách, nếu động tĩnh thực sự -quá lớn, đoán chừng đời này Diệp Phong gã cũng không cần nghĩ tới trở về chính đàn lần nữa. Cho nên mặc dù Diệp Phong tức giận Trương Vệ Đông cố ý gọi gã là Chủ nhiệm Diệp, nhưng gã vẫn cố nén cơn tức này, đứng lên nói:

– Trương Vệ Đông, vị ở dưới chân ngươi là công tử của Phó khu trưởng Hữa khu thành đông, ngươi tốt nhất không nên làm quá phận.

– Ồ, trách không được kiêu ngạo như vậy, hóa ra là con trai của Phó chủ trưởng Hữa! Chẳng -qua, ta lại có chút không rõ, vì sao chỉ có phép các ngươi làm việc quá phận mà không cho phép chúng ta làm việc quá phận chứ? – Trương Vệ Đông vừa nói vừa nghiền xuống khuôn mặt Hứa Minh Hâm.

– A! Đau, đau, đau! – Hứa Minh Hâm lớn tiếng kêu lên:

– Diệp Phong! Ngươi mau báo cảnh sát, để cho…

– Được, ta đang chờ!

Trương Vệ Đông thấy lúc này Hứa Minh Hâm còn kiêu ngạo như vậy, không khách khí chút nào lại giấm vào mặt gã. Câu nói tiếp theo của Hứa Minh Hằm đáng thương lập tức bị đạp trở về, ô ô cả buổi nói không nên lời..

Diệp Phong thấy bộ dạng đáng thương của Hứa Minh Hằm dưới chân Trương Vệ Đông, vừa kinh hồn táng đảm, vừa mắng Hứa Minh Hâm là kẻ ngu, lúc này cũng không nghe ra người ta có chỗ dựa vững chắc, còn kêu la báo cảnh sát, thực sự để cho cảnh sát giải quyết, ông còn cần khuyên hắn sao?

– Trương Vệ Đông, khoan dung độ lượng một chút, cần gì phải làm tuyệt tình như vậy chứ? – Diệp Phong tiếp tục khuyên nhủ.

– Ngươi nói ta khoan dung độ lượng? Ngươi không thấy rất buồn cười sao? – Trương Vệ Đông rốt cuộc chậm rãi buông chân, đi tới trước mặt Diệp Phong, sau đó nắm lấy cổ gã, lạnh lùng nói.