Chương 182: Rất phong cách

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Anh mặt hai người vừa nhìn vào đối phương đã vội đi ra. Trương Vệ Đông nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt chợt tửng đỏ của Tô Lăng Phỉ, giống như áng mây bị ánh chiều dương nhuộm đỏ vậy, vô cùng quyến rũ động lòng người.

Ánh mắt Trương Vệ Đông lóe lên một tia kinh ngạc, điều này không giống những gì mà hắn tưởng tưởng tượng về Tô Lăng Phỉ. Hắn nghĩ lúc này Tô Lăng Phỉ phải căm hận trừng mắt nhìn sau đó lớn tiếng mắng hắn là lưu manh mới phải chứ.

Không có lẽ cô gái này đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo sao? Trương Vệ Đông thầm nghĩ, sau đó hắn quyết định quơ quơ tay trước mặt cô ta rồi khẽ nở nụ cười.

Thấy Trương Vệ Đông tối qua vừa mới cởi quần áo của mình, sáng sớm hôm nay đã vừa cười vừa mặt dày quơ tay trước mặt mình, hai má Tô Lăng Phỉ bất giác đỏ ửng lên. Sau đó không kìm được, cô ta trừng mắt nhìn Trương Vệ Đông, mắng nhỏ hắn:

– Tên háo sắc!

Sau đó cô ta hất mái tóc dài, quay người bước vào phòng.

Sau khi vào phòng, Tô Lăng Phỉ lấy hai tay áp vào gò má, có cảm giác má mình nóng ran. Đã lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô bị một người đàn ông hết lần này tới lần khác cởi y phục, hơn nữa tối qua giống như là tự mình chủ động dâng mỡ đến miệng mèo vậy.

Quả nhiên cô gái này làm sao có thể thay đổi tính cách được chứ? Trương Vệ Đông thấy Tô Lăng Phỉ hung hăng trừng mắt liếc mình một cái rồi quay người trở về phòng thì không khỏi lắc đầu, sau đó ngượng ngùng thả tay xuống, quay người trở về phòng của mình.

Về đến phòng, Trương Vệ Đông đi rửa mặt, lại nghiên cứu Ngũ Đế chân kinh một lát, sau đó hắn đeo chiếc cặp chéo, mở cửa phòng và đi ra.

Gần như cùng lúc đó, một cánh cửa khác cũng đồng thời mở ra.

Hai người đều không nghĩ rằng sẽ trùng hợp như vậy, nhìn đối phương mà không biết nên mở miệng như thế nào. Cuối cùng Trương Vệ Đông quyết định áp dụng phương thức xử lý như trước kia. Hắn đóng cửa lại, sau đó xoay người bước về phía một chiếc cầu thang khác. Hắn cũng không muốn đem khuôn mặt nóng ran của mình dán vào mông lạnh của người ta.

– Này, Trương Vệ Đông!

Ngay lúc Trương Vệ quay người đi, sau lưng truyền đến tiếng gọi cùng tiếng bước chân của Tô Lăng Phỉ.

Trương Vệ Đông khẽ thở dài, nghĩ thầm lần này xong đời rồi. Đã biết rõ kết quả sẽ như thế này vậy mà tại vấp ngã mà không biết rút ra bài học chứ. Thật là đầu óc heo mà!

Trong lòng nghĩ vậy song Trương Vệ Đông vẫn xoay người lại, miễn cưỡng nhìn về phía Tôi Lăng Phỉ.

Trong lòng Tô Lăng Phỉ quả thật có vài phần xấu hổ, không phải vì chuyện tối hôm qua mà là vì Trương Vệ Đông vừa nhìn thấy mình liền ngượng ngùng quay đầu đi. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng Trương Vệ Đông nửa như muốn nói nửa lại thôi, Tô Lăng Phỉ nhịn không được cười phá lên.

Kỳ thật trong lòng Tô Lăng Phỉ cũng hiểu rõ Trương Vệ Đông tuy có háo sắc một chút, tác phong sinh hoạt cũng không mấy lành mạnh, nửa đêm canh ba còn cùng hai cô gái ăn mặc khêu g ra ngoài lêu lổng, nhưng nhìn tổng thể thì vẫn có thể chấp nhận được, thuộc kiểu đàn ông phong lưu mà không hạ lưu.

Nụ cười của Tô Lăng Phỉ như núi băng ngàn năm tan chảy, quyến rũ động lòng đến mức không thể diễn tả bằng lời. Trương Vệ Đông thì cảm thấy dựng đứng cả tóc gáy, liệu có phải cô ta chịu đả kích quá lớn mà thành ra như thế không?

Một lúc lâu sau, Trương Vệ Đông dè dặt hỏi:

– Cô không sao chứ?

– Tôi…anh mới có vấn đề ấy!

Tô Lăng Phỉ ngẩn ra sau đó lập tức hiểu được thâm ý trong lời nói của Trương Vệ Đông, sắc mặt chuyển sang ửng đỏ mắng Trương Vệ Đông một câu.

– Cô còn có thể nói câu ấy thì tôi yên tâm rồi. – Trương Vệ Đông nghe vậy liền thở phào một hơi.

– Anh!

Tô Lăng Phỉ bị Trương Vệ Đông chọc đến mức tức điên người, trong lòng thầm nghĩ cái tên này đúng là chỉ thích nghe mắng, muốn đối tốt với hắn một chút mà cũng không được.

Thấy bộ dạng nghiến răng của Tô Lăng Phỉ, Trương Vệ Đông lại cảm thấy yên tâm, sau đó miễn cưỡng giải thích:

– Thực ra tối qua nhìn…

– Dừng!

Thấy Trương Vệ Đông chủ động nhắc lại chuyện tối qua, mặt Tô Lăng Phi đỏ ửng lên, sau đó dậm chân tức giận nói.

– Đây là do cô nói nhé, sau này không được phép nhắc lại.

Nghe vậy Trương Vệ Đông vui mừng khôn xiết, xem ra cô ấy vẫn nhớ những gì tối qua đã nói.

– Anh còn dám nói! – Tô Lăng Phỉ trừng mắt quát.

– Không nói, không nói. – Trương Vệ Đông vội vã xua tay.

Thấy bộ dạng như trút được gánh nặng của Trương Vệ Đông, Tô Lăng Phỉ có cảm giác muốn khóc mà không còn nước mắt. Liệu có phải ngày sinh tháng đẻ của mình tương khắc với hắn chăng?

– Đúng rồi, cô gọi tôi có chuyện gì không?

Quả thực hiện tại Trương Vệ Đông như trút được gánh nặng. Hắn thực sự rất sợ Tô Lăng Phỉ sẽ nhắc lại chuyện tối qua, bởi vì đêm qua hắn đã có những suy nghĩ không nên có, hoàn toàn không giống với lần trước.

Không chỉ là chuyện ôm cô ấy vào lòng, mặc dù hắn bị động, nhưng nếu Tô Lăng Phỉ mà biết được hai người ôm nhau trong tình trạng nửa thân trên gần như không mặc gì thì chắc chắn Tô Lăng Phỉ sẽ lập tức cho hắn vài nhát dao.

– Tôi là cọp hay sao? Tại sao anh nhìn thấy tôi không hỏi lấy một câu đã quay người bỏ chạy? – Tô Lăng Phỉ trừng mắt.

– Trước đây không phải cũng như vậy hay sao? – Trương Vệ Đông thốt lên.

Tô Lăng Phỉ nghe xong mặt không khỏi đỏ lên. Đúng vậy, trước đây đều như vậy mà.

– Dù sao thì từ hôm nay trở đi, anh không được như vậy nữa! – Sau mẹ Tô Lăng Phỉ nói rất bá đạo.
Nghe xong câu này, Trương Vệ Đông quan sát đánh giá Tô Lăng Phỉ từ trên xuống dưới một lượt.

– Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy nhì thấy mỹ nữ bao giờ hay sao? – Tô Lăng Phỉ bị Trương Vệ Đông nhìn tới mức toàn thân nổi da gà, rất nhanh sau đó liền ưỡn ngực, trợn mắt nói.

– Không phải là cô trót thích tôi rồi đấy chứ? Tôi nói cho cô biết…

Trương Vệ Đông dường như không nghe thấy những gì mà Tô Lăng Phỉ nói, hắn đáp mà như hoi.

– Thích anh? Anh đừng có nằm mơ! Tôi nói cho anh biết, cho dù thế giới này chỉ còn lại một người đàn ông là anh thì tôi cũng không bao giờ để mắt tới một tên háo sắc như anh đâu. – Tô Lăng Phỉ nói với giọng điệu hùng hồn nhưng thực ra hai bên tai đã nóng ran từ lúc nào không hay.

– Vậy thì tôi yên tâm rồi! – Trương Vệ Đông tùy ý nói một câu, hắn không tin rằng Tô Lăng Phỉ lại có thể thích hắn.

Thấy Trương Vệ Đông thở một hơi như trút được điều phiền muộn, Tô Lăng Phỉ thật muốn lao đến cắn hắn một miếng, song cuối cùng chỉ liếc hắn mà quát:

– Đi ăn sáng!

– Cô gọi tôi là bảo tôi cùng đi ăn sáng? – Vẻ mặt Trương Vệ Đông như thế không dám tin vào điều này

Thấy Trương Vệ Đông đã biết rõ lại còn cố hỏi lại, lại bày ra vẻ mặt không dám tin, Tô Lăng Phỉ tức tới nỗi chỉ muốn đập đầu vào tường, nhưng sau đó đành phải kìm lại, hít vào một hơi sâu và hỏi:

– Vừa là đồng nghiệp vừa là hàng xóm, gặp nhau mời đi ăn sáng, điều này đáng để ngạc nhiên lắm sao?

Trương Vệ Đông vốn dĩ muốn nói nếu là người khác thì không kỳ quái, nhưng nếu là cô thì thấy thật kì lạ. Nhưng thấy Tô Lăng Phỉ có dấu hiệu bùng nổ, lời đến khóe miệng cuối cùng đành phải nuốt trở vào, hắn nhún vai cười nói:

– Ha ha, tôi cũng chỉ là tùy tiện nói vậy thôi, đi ăn cơm đi.

Nói xong hắn cất bước đi trước dẫn đường, đi về hướng cầu thang. Tô Lăng Phỉ nghe vậy lúc này mới đổi giận thành vui. Nàng ta quơ quơ đôi bàn tay trắng muốt hướng về phía sau lưng Trương Vệ Đông nói thầm:

– Coi như anh thức thời!

Sau đó mới lắc mông đuổi theo Trương Vệ Đông. Hai người sóng vai đi xuống cầu thang, đi đến đầu cầu thang ở tầng 3 thì gặp Nhâm Thần Di.

– Chào thầy Trương, chào cô Tô!

Nhâm Thần Di vẫn thoải mái tự nhiên như trước đây, mặt mày niềm nở chào hỏi hai người nhưng trong đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc cùng thất vọng.

– Chào cô Nhâm, cô đã ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn thì đi cùng chúng tôi luôn. – Trương Vệ Đông cười haha chào hỏi.

Nhâm Thần Di nghe vậy không trả lời ngay mà theo bản năng nhìn về phía Tô Lăng Phỉ – người vai sóng vai đi cùng Trương Vệ Đông.

Trương Vệ Đông không hề phát hiện điều gì bất thường, nhưng gương mặt Tô Lăng Phỉ hiện lên một nét hồng, cô ta cười nói:

– Đúng vậy, chưa ăn thì cùng đi nhé!

Thấy Tô Lăng Phỉ cũng nói như vậy, lúc này Nhâm Thần Di mới gật đầu một cái rồi cười nói:

– Vừa đúng lúc, tôi cũng đang chuẩn bị đi căn tin ăn sáng.

Vì vậy ba người cùng đi xuống lầu. Mọi người vẫn nghĩ Tô Lăng Phỉ khá lạnh lùng và kiêu ngạo. Có lẽ cũng không phải do tính cách cô ấy như vậy mà có thể bởi vì cô ấy cũng giống Trương Vệ Đông trước kia, không phải là người thích chủ động tìm người khác kết bạn và nói chuyện. Hơn nữa cô ấy lại vô cùng xinh đẹp nên rất dễ dàng khiến người ta cảm thấy thế. Đặc biệt khi đối mặt với các thầy giáo khác, loại tính cách này càng được thể hiện rõ. Cho nên ở học viện Hoàn Công, Tô Lăng Phỉ chỉ thân với Lý Lệ, ngoài ra mối quan hệ với những thầy giáo khác đều tương đối lạnh nhạt. Đương nhiên Trương Vệ Đông là người ngoại lệ, hắn khiến Tổ Lăng Phỉ vừa tức vừa hận, đồng thời ở sâu trong nội tâm lại cảm thấy hắn là người vô cùng thân thiết. Bởi vì hắn là người đàn ông đầu tiên nhìn cơ thể của cô, là người đàn ông đầu tiên cùng cô dạo bước dưới mưa, và cũng là kẻ đã hai lần trút bỏ quần áo của cô xuống.

Mà Nhâm Thần Di lại hoàn toàn khác biệt với Tô Lăng Phỉ. Chức vụ của cô ấy khiến cô ấy rất thạo trong việc tiếp xúc với mọi người. Tính cách của cô ấy cũng rất thoải mái vui vẻ cho nên quan hệ của Nhâm Thần Di với các giáo viên khác đều rất tốt. Nhưng chính vì cái gì cũng tốt nên cô ấy có một cảm giác nhàm chán. Gặp ai cũng có thể nói vài câu chào hỏi, đều có thể nói chuyện một hồi nên chẳng có người nào là thật sự thân thiết cả. Nhưng trong lòng Nhâm Thần Di thì Trương Vệ Đông là trường hợp đặc biệt, thời gian hai người tiếp xúc không lâu nhưng Trương Vệ Đông đã giúp cô ấy một việc lớn, hơn nữa lại còn phát sinh quan hệ mập mờ. Mặc dù quan hệ ám muội này không tiếp tục kéo dài nhưng dù sao nữa mối quan hệ của hai người vẫn là sâu nặng hơn so với người khác.

Cho nên đứng trên góc độ thân mật của đồng nghiệp mà nói, mối quan hệ của Nhâm Thần Di và Tô Lăng Phỉ rất bình thường, nhưng với Trương Vệ Đông thì quả thật rất thân mật và kì diệu.

Con người thường có thói quen đi gần người mà ta cho rằng thân thiết với ta hơn, vì vậy khi đi xuống dưới lầu, Tô Lăng Phỉ và Nhâm Thần Di không còn song vai đi với nhau nữa, thay vào đó mỗi người đứng ở một bên cạnh Trương Vệ Đông.

Trương Vệ Đông cảm thấy chuyện này chẳng có gì, gặp nhau cùng đi ăn cơm là chuyện bình thường mà. Nhưng người khác nhìn thấy thì lại không hề nghĩ vậy. Sáng sớm mà một thầy giáo đi giữa hai cô giáo xinh đẹp đi song với hai bên, trong đó có một người còn là người đẹp nổi tiếng lạnh lùng của đại học Ngô Châu. Ba người ấy cứ đi như vậy, quả thực không biết đã làm rớt bao nhiêu con mắt!

Trong căng tin, Trương Vệ Đông bắt gặp phó giáo sư, đội trưởng đội bóng rổ học viện Hoàn Công – Tào Vĩnh An vừa ăn sáng xong. Tào Vĩnh An tất nhiên là nhận ra Tô Lăng Phỉ và Nhâm Thần Di, thấy hai người họ một trái một phải ngồi ăn sáng cạnh Trương Vệ Đông trong lòng thầm nghĩ: mình quả thực sống phí một đời rồi!