Chương 279:

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nếu như nói ở trên xe Giáo sư Tần Hồng ăn mặc đơn giản khiến cho Trương Vệ Đông rất khó liên hệ với giảng viên đại học. Nà bộ đồ cô mặc bây giờ, Trương Vệ Đông lại hoàn toàn quên đi thân phận Giáo sư đại học của cô. Nét thành thục của thiếu phụ, giờ phút này phô bày vô cùng tinh tế trên người Giáo sư Tần Hồng.

Dù là Trương Vệ Đông có khả năng kiềm chế hơn người nhưng chợt nhìn thấy một phong cách khác của Giáo sư Tân Hồng, hắn vẫn phải nhìn chằm chằm.

Giáo sư Tần Hồng thấy người gõ cửa chính là Trương Vệ Đông, hiển nhiên hơi ngoài ý muốn cũng hơi vui mừng, trong lúc nhất thời lại không phát hiện ánh mắt khác thường của hắn, mỉm cười nói:

– Hóa ra là cậu à, vào đi.

Chờ Trương Vệ Đông vào phòng, Giáo sư Tần Hồng thăm dò hành lang hai lần, sau đó khép hờ cửa phòng, đi tới trước mặt Trương Vệ Đông xoay một vòng nói:

– Vệ Đông, cậu cảm thấy tôi mặc bộ đồ này thế nào? Thích hợp không?

– Điều này còn phải hỏi sao? Giáo sư Tần mặc quần áo gì cũng xinh đẹp.

Trương Vệ Đông nói thật lòng.

– Không ngờ, công phu nịnh hót của cậu ngày càng thuần thục!

Giáo sư Tần lườm Trương Vệ Đông nói.

– Tôi đây ăn ngay nói thật, không tin cô tự mình đi hỏi người đàn ông khác.

Trương Vệ Đông lập tức không phục phản bác. – Nếu tôi có thể hỏi người đàn ông khác, tôi còn phải hỏi tên nhóc như cậu sao?

Giáo sư Hồng vươn tay cốc đầu Trương Vệ Đông. – Giáo sư Tần đã coi tôi là nhóc con, sao con hỏi tôi làm gì?

Trương Vệ Đông cũng không rõ vì sao, trong lòng lại hơi tức giận, dường như những lời này của Giáo sư Tần Hồng khiến cho hắn bị tổn thương, nói xong xoay người rời đi. Hóa ra, trong lòng cô tôi chẳng qua chỉ là một thằng nhóc! Đúng lúc đó, một cánh tay ấm áp trơn mềm đột nhiên nắm lấy hai tay Trương Vệ Đông. – Sao vậy? Tức giận à?

Giáo sư Tần Hồng lườm Trương Vệ Đông, sảng giọng. – Tối đường đường một giảng viên đại học bị biến thành tên nhóc con, cô nói tôi không nên tức giận sao?

Tuy được Giáo sư Tần Hồng nắm lấy hai tay rất là thích kèm theo nét mặt oán trách của cô cũng mang theo một loại hương vị hấp dẫn mê người, những không biết vì sao càng như vậy, trong lòng Trương Vệ Đông càng cảm thấy khó chịu.

– Được được, là tôi sai, tôi xin lỗi cậu, sau này không gọi cậu tên nhóc là được chứ!

Giáo sư Tần Hồng cũng không biết vì sao, thấy Trương Vệ Đông dường như thật sự nổi giận, thân là lãnh đạo, lại bật thốt ra lời xin lỗi. – Vậy còn tạm được.

Giáo sư Tần Hồng đã nói lời xin lỗi, Trương Vệ Đông cũng không đương nhiên giận dỗi với cô. Thấy sắc mặt Trương Vệ Đông hòa hoãn trở lại, Giáo sư Tần Hồng nhịn không được phì cười, sau đó lườm Trương Vệ Đông:

– Thật là, tuổi không lớn lắm, tính tình cũng thực nóng nảy. Hiện giờ thầy Trương thận đánh giá một chút đi, buổi tối tôi còn phải đi gặp bạn học nhiều năm không gặp!

Thấy Tần Hồng nói như vậy, Trương Vệ Đông lại cảm thấy hơi ngượng ngùng. Lại nói hai người kém nhau mười mấy tuổi, Giáo sư Tần Hồng lại là lãnh đạo học viện, thật sự muốn gọi hắn một tiếng nhóc con, đó cũng là một loại biểu hiện gần gũi hơn với hắn, người khác muốn Giáo sư Tần Hồng gọi như vậy cũng là chuyện si tâm vọng tưởng!

– Rất xinh đẹp! Đoán chừng đồng học của cô sẽ ghen ghét muốn chết!

Trương Vệ Đông nói nghiêm túc.

– Thật sao?

Tần Hồng nghe vậy vui vẻ xoay một vòng, bộ ngực đầy đặn nỉ áo sơ mi trói buộc hơi rung rung theo chuyển động của cô, tựa như muốn phá áo mà ra.

– Cô có thể hoài nghi tuổi của tôi, nhưng cô không thể hoài nghi ánh mắt của tôi.

Trương Vệ Đông vẫn nói nghiêm túc. – Ha ha, vẫn còn canh cánh trong lòng!

Hiển nhiên Giáo sư Tần Hồng cực kỳ vui vẻ, thấy khuôn mặt lạnh bằng nghiêm trang của Trương Vệ Đông, cố nhịn không được cười khanh khách vươn tay nhẹ nhàng vỗ Trương Vệ Đông.

Trương Vệ Đông bị Tần Hồng vỗ nhẹ một cái, cũng không giữ được nét mặt, cũng cười nói:

– Bị một phu nhân xinh đẹp giống như Giáo sư Tần gọi là tên nhóc, tôi nghĩ bất cứ một người đàn ông nào cũng sẽ canh cánh trong lòng.

– Ngày càng nói năng ngọt xớt rồi, nói đi, tìm tôi có chuyện gì?

Giáo sư Tần Hồng lườm Trương Vệ Đông hỏi, chẳng qua khuôn mặt lại hơi đỏ lên, hiển nhiên trong lòng vẫn khá thích lời nói lấy lòng của Trương Vệ Đông.

– Ồ, thiếu chút nữa đã quên chuyện chính. Buổi tối tối hẹn với người bạn, không tham gia liên hoan, nên tới chỗ lãnh đạo xin nghỉ phép.

Trương Vệ Đông cười nói. – Bạn bè? Bạn bè võ lâm?

Giáo sư Tần Hồng lộ vẻ kinh ngạc hỏi, – Đúng, kính xin lãnh đạo giữ bí mật thân phận cao thủ võ lâm thay tôi.

Trương Vệ Đông gật đầu nói.

– Yên tâm đi, còn giữ bí mật, chỉ với tay chân gầy gò như cậu, cho dù tôi nói ra cũng không ai tin tưởng.

Giáo sư Tần Hồng nhịn không được cười nói. Trương Vệ Đông nhìn hai tay hai chân của mình, lắc đầu, sau đó nói: – Buổi tối tối sẽ hoạt động một mình.

– Được, tôi biết rồi, chẳng qua phải chú ý an toàn.

Tần Hồng nói. – Xem ra lãnh đạo rất hoài nghi thân phận cao thủ võ lâm của tôi!

Trương Vệ Đông nói. – Cậu nói sao?

Tần Hồng lườm Trương Vệ Đông, sau đó đẩy hắn một cái nói: – Được rồi, được rồi, mau đi đi, tôi còn phải chuẩn bị một chút, chờ lát nữa còn phải gặp mặt bạn học nhiều năm chưa gặp!

Phương Chung Bình tới khách sạn Trương Vệ Đông ở khoảng 6h10. Vừa thấy mặt, Phương Chung Bình liền nắm chặt hai tay Trương Vệ Đông, liên tục xin lỗi: – Xin lỗi nhé! Trương sư đệ, đã tới chậm rồi.

– Phương sư huynh nói như vậy là không coi tôi thành bạn bè rồi. Trương Vệ Đông nghe vậy sắc mặt hơi trầm xuống nói.

– Ha ha, không nói những lời này. Như vậy hiện giờ chúng ta đi ăn chứ?

Phương Chung Bình cười ha ha nói. – Mọi chuyện do Phương sư huynh sắp đặt.

Trương Vệ Đông cười nói. – Vậy mời Trương sư đệ.

Phương Chung Bình vực Trương Vệ Đông đi theo Phương Chung Bình xuống dưới lầu thì thấy một chiếc xe Bentley màu Champhagne đỗ ngoài của khách sạn, có một người đàn ông lạnh lùng mặc đồ tây màu đen đang đứng bên cửa xe.

Người đàn ông thấy Phương Chung Bình đi xuống, vội xoay người mở cửa xe. – Mời Trương sư đệ.

Phương Chung Bình không vội vàng đi vào, mà quay người mới Trương Vệ Đông. Người đàn ông kia thấy thế, trong mắt lóe lên thần sắc chấn kinh. Gã biết rõ hôm nay ông chủ cố ý vội trở về gặp một người bạn võ lâm, chẳng qua không nghĩ tới người bạn võ lâm này trẻ tuổi như vậy, mà xem thái độ của ông chủ dường như rất tôn kính hắn.

Trương Vệ Đông không phải người thích đẩy đưa, nghe vậy liền xoay người chui vào xe. May mà lúc này đám người Lý Lệ đã được hướng dẫn viên du lịch đưa ra ngoài ăn sáng, bằng không thấy Trương Vệ Đông tiến vào một chiếc xe Bentley trị giá hơn một triệu, còn không phải cả kinh ngay cả trong mắt cũng rơi xuống.

Chờ sau khi Trương Vệ Đông ngồi vào xe, Phương Chung Bình mới xoay người vào từ cửa khác.

Phương Chung Bình dẫn Trương Vệ Đông tới một nhà hàng hơi đặc sắc. Nhà hàng dựa núi ven sống xây cả thủy tạ đình đài, định viện điêu khắc đá với con đường gạch xanh. Dưới có cá bơi trong nước, quanh là tiếng thông reo bóng trúc, chỉ nhìn cảnh sắc và bố cục cũng khiến người ta cảm thấy một loại ý cảnh khác, còn thức ăn đoán chừng cũng sẽ không kém hơn. Khi Trương Vệ Đông và Phương Chung Bình được dẫn vào phòng đặt trước, trong phòng đã có không ít người, thấy Phương Chung Bình và Trương Vệ Đông tiến tới đều vội vàng đứng dậy, chẳng qua khi ánh mắt bọn họ nhìn Trương Vệ Đông, đều không thể kiềm chế mà lộ vẻ khiếp sợ —- –