Chương 86: Dạy bảo

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sở Du Lâm cũng không nghĩ nhiều, hắn nghe vậy thì tức tạm biệt đám người Dương Nhã Thiến, sau đó đi theo Sở Triều Huy.

Nhìn đám người Dương Nhã Thiến rời đi, Sở Triều Huy chỉ về hướng nhà mình, thản nhiên nói:

– Chú cháu chúng ta đã rất lâu rồi không có thời gian nói chuyện với nhau. Dù sao hiện tại ăn cũng đã no, cháu theo chu chậm rãi đi bộ về nhà.

Sở Du Lâm cười nói:

– Đúng là thời gian cũng lâu rồi, chủ yếu là chú bận quá, bình thường cháu cũng không dám quấy rầy chú.

– Vậy sao? – Sở Triều Huy liếc mắt nhìn Sở Du Lâm hỏi lại một câu, sau đó từ từ tản bộ đi về phía khu người nhà của cục công an.

– Đúng ạ. Đừng nói là cháu, ngay cả cô cũng nhiều lần tố cáo với cháu, chú dạo này suốt ngày chỉ cắm đầu vào làm việc chăng quan tâm gì tới cô. – Sở Du Lâm vội vàng bước theo.

Sở Triều Huy thở dài một hơi, nói:

– Không có biện pháp a. Có khi kỳ thực cũng không phải là do công việc, quan hệ trên quan trường nước ta rất phức tạp. Khi đang còn ngồi ở chỗ này có khi đã được người khác mời đi chỗ khác, đều là thân bất do kỷ. Được rồi, không nói cái này nữa, nói việc của cháu đi, công việc ở cục tài chính thế nào?

– Rất tốt ạ. Nói chung lãnh đạo trong cục đều nể mặt chú cho nên cũng xem cháu vài phần. – Sở Du Lâm cười nói.

– Cháu cũng biết tới họ nể mặt chú à? – Ánh mắt Sở Triều Huy hiện lên một tia trào phúng.

– Đó là đương nhiên. Chú là phó cục trưởng thường vụ cục công an, có ai mà không bán cho chú một vài phần mặt mũi a. – Sở Du Lâm nịnh.

– Thối lắm. Ta thấy tiểu tử ngươi không cho ta chút mặt mũi nào thì có. – Sở Triều Huy đột nhiên tức giận, tái mặt mắng.

Sở Du Lâm vốn tưởng rằng mấy lời nịnh của mình sẽ khiến cho Sở Triều Huy thoải mái, không nghĩ tới Sở Triều Huy đột nhiên trở mặt mắng hắn thì ngày người ra, một lúc lâu sau mới ủy khuất nói:

– Chú! Không có chủ thì không có Du Lâm hôm nay. Cháu cho dù không bán mặt mũi cho bí thư tìm ủy, chủ tịch chứ sao có thể không nể mặt mũi chú.

– À? Nhìn không ra a. Tiểu tử ngươi cũng không phải là hồ đồ đi. – Sở Triều Huy liếc mắt nhìn Sở Du Lâm nói.

Sở Du Lâm nghe ra giọng điệu Sở Triều Huy cũng không phải là khen hắn, cho nên không dám đá lại lời.

– Hừ! Có phải hay không thấy mình leo lên được cái chức trưởng phòng cục tài chính thì rất giỏi, không thể cúi đầu? Không thể khom lưng? – Quả nhiên Sở Triều Huy măng tiếp.

– Chú không phải là nói tới Trương Vệ Đông kia chứ? – Sở Du Lâm rốt cuộc đã hiểu Sở Triều Huy tại sao lại mắng hắn, không nhịn được hỏi.

– Trương Vệ Đông? Trương Vệ Đông là cái tên mà người cũng có thể gọi sao? Ta sao lại có đưa cháu đem ánh mắt để trên đỉnh đầu như vậy chứ? Về sau tiểu tử ngươi tự giải quyết công việc cho tốt, ông chú như ta cũng không quản nổi. – Sở Triều Huy nhìn thấy Sở Du Lâm không công nhận địa vị Trương Vệ Đông, thì tức giận nói một lúc, rồi cũng nản lòng phất tay.

Sở Du Lâm dù sao cũng là thanh niên tuổi trẻ khí thịnh, tuy rằng trong lòng rất kính sợ chú mình, nhưng thấy chú nói vậy thì cũng không phục lắm nói:

– Hắn không phải là một tiến sĩ vừa mới tốt nghiệp đại học sao? Nhiều lắm là có chút võ công, bối phận cao một chút, hiện tại là thời đại gì rồi mà chú còn để ý tới những quy củ đó?

Sở Triều Huy nhìn thấy Sở Du Lâm vẫn còn muốn tranh luận rốt cuộc nổi giận, không nhịn được đưa tay đánh lên đầu cháu mình, măng:

– Mày là óc lợn, tao vốn không muốn nói cho mày biết, nhưng hôm nay xem ra nếu không thể cho mày tỉnh táo lại thì mày còn không biết trời cao đất rộng thế nào. Tao hỏi mày, ngay cả tao tuổi cao như vậy cũng phải khách khi gọi một thanh niên trẻ tuổi một tiếng sư thúc, mày mới tí tuổi đầu mà còn không chịu cúi đầu xuống. Mày có phải cho rằng mày so với chú mày thì còn trâu bò hơn?

Sở Du Lâm bị đánh một cái cũng có chút tỉnh lại, nghĩ thầm: Cũng đúng a. Ngay cả chú cũng phải mở miệng gọi, mình còn kiêu ngạo cái gì? Hơn nữa thời hiện đại bây giờ ai chăng không biết những quy củ võ lâm đó đều bỏ đi, huống chi là chủ mình? Những người có địa vị trong võ lâm hiện nay cũng chỉ còn lại chút danh tiếng, chứ không hề có địa vị gì trong xã hội. Cái này sao mình lại không nghĩ tới? Như vậy chủ đối với Trương Vệ Đông….

Nghĩ tới đây Sở Du Lâm lập tức giật mình, mở miệng nói:

– Vậy Trương Vệ… Khụ… Khụ… Trường tiền bối có địa vị vô cùng lớn?

– Hừ! Rốt cuộc cũng nghĩ ra rồi sao? – Sở Triều Huy chỉ tiếc không rèn sắt thành thép, hung hăng trừng mắt nhìn Sơ Du Lâm.

Sở Du Lâm được khẳng định suy đoán của mình, trong lòng không khỏi cả kinh nói:

– Chẳng lẽ hắn không chỉ là một giảng viên đại học?

– Cái này ta cũng không rõ ràng, chẳng qua ta biết một chút, ngay cả thư ký trưởng cũng phải cung kính gọi hắn một tiếng chú, mày cứ nghĩ kỹ đi. – Sở Triều Huy tức giận nói.

Thư ký trưởng trong miệng Sở Triều Huy là ai? Hắn có bao nhiêu cân lượng thì trong lòng Sở Du Lâm biết rất rõ ràng. Nghe nói ngay cả thư ký trưởng cũng phải cung kính gọi Trương Vệ Đông là chú thì lập tức cảm giác được một cỗ khí tức lạnh lẽo chạy dọc theo sống lưng. Hắn nghĩ thầm: May mắn tối nay không làm ra chuyện giống như Diệp Phong nếu không chú khẳng định sẽ lột da mình mất.

– Cho nên đừng thấy mình là một trưởng phòng tài chính thì nghĩ là rất giỏi, là không biết cùi mình trước người khác. Chức vị càng lớn thì càng phải hiểu được khiêm tốn, hơn nữa đối mặt với dân chúng càng phải hiểu được điều này. Như vậy mới cho thấy mày có được sự trưởng thành, nếu không một ngày nào đó mày bị ngã chết mà cũng không biết lý do tại sao. – Sở Triều Huy nhìn thấy vẻ mặt Sở Du Lâm thì trầm giọng nói.

Nếu bình thường Sở Triều Huy nói những lời này thì Sở Du Lâm khẳng định sẽ nghe tai này ra tai kia, nhưng hắn hôm nay lại nghe rất nhập tâm, không chỉ bởi vì chính mình thiếu chút nữa đắc tội với người không đắc tội nổi, lại càng bởi vì nhìn thấy Diệp Phong kiểu ngạo mà ẩn xuống tai họa. Có lẽ, hiện tại Diệp Phong còn không biết hắn đắc tội với người nào, lại còn hò hét muốn chơi chết Trương Vệ Đông, nhưng Sở Du Lâm biết Diệp Phong sau này chỉ sợ sẽ gặp phải xui xẻo rồi. Cậu hắn mặc dù là phó chủ tịch, thế nhưng vẫn chưa tiến được vào thường ủy, so với thư ký trưởng Đàm Vĩnh Khiêm ở trong thường ủy thì vẫn còn kém một chút. Hơn nữa, Đàm Vĩnh Khiêm còn là người thân cận của bí thư, hắn muốn chỉnh ai thì còn không phải rất dễ sao?

– Cháu ghi nhớ lời dạy hôm nay của chú. – Sở Du Lâm nghiêm túc tiếp thu.

Sở Triều Huy nhìn thẳng vào mắt Sở Du Lâm một lúc rồi mời vui mừng gật đầu, nói:

– Tốt lắm. Về phần quan hệ của Trương sư thúc và thư ký trưởng cháu cũng không nên nói với người khác. Hiện tại chú hỏi cháu, Trương sư thúc vì sao lại rời buổi tiệc trước? Trước đó các cháu có phát sinh ra chuyện gì không vui sao?

Sở Du Lâm tự nhiên biết rõ chú của mình rất lợi hại, biết chuyện hôm nay không trốn thoát khỏi được ánh mắt của chú. Hắn lập tức đem chuyện kết oán giữa hai người Diệp Phong và Trương Vệ Đông kể lại một lần.

Nếu nói ngay từ đầu Diệp Phong không thèm để Trương Vệ Đông vào mắt, Sở Triều Huy cũng có thể hiểu được, đó là do bối cảnh của hắn khiến cho hắn có chút cao ngạo. Như nói sau khi chính mình trước mặt nhiều người như vậy gọi Trương Vệ Đông là sự thúc mà Diệp Phong vẫn xuất khẩu cuồng ngôn muốn chỉnh chết Trương Vệ Đông, sắc mặt Sở Triều Huy lập tức xanh mét lại, cắn răng nói:

– Con mẹ nó. Tên Diệp Phong này quá càn rỡ rồi. Nói tới đây, Sở Triều Huy đưa ánh mắt nhìn về phía Sở Du Lăm, tức giận mắng: – Con mẹ nó. Sở Du Lâm mày là thằng hèn nhát, cho dù Trương sư thúc không quyền không thế, nhưng chú mày ở trước mặt nhiều người như vậy gọi một tiếng sư thúc, còn kính rượu người ta. Vậy mà có người làm trò trước mặt mày, nói muốn chỉnh chết hắn, vậy mà mày không phản bác gì là sao? Còn cùng hắn cười cười nói nói, mày không thấy mất mặt thì tao đến xấu hổ thay cho mày. Mẹ nó. Vira rồi nếu tao biết hắn nói những lời như thế thì ngay ở trong quán rượu đã giáo huấn hắn một chút. Có cái gì chứ? Ý vào cậu mình là phó chủ tịch là rất giỏi sao?