Chương 184: Bác sĩ danh dự

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Hai người đàn ông các anh, nói xấu cái gì sau lưng vậy?

Triệu Minh Hoa còn chưa nói xong câu nói tiếp theo, sau lưng vang lên giọng của Tô Lăng Phỉ. Triệu Minh Hoa nghe là giọng của Tô Lăng Phỉ, không khỏi sợ hãi kêu lên một cái, vội vàng xoay người khoát tay nói:

– Không có, không có.

– Thật sao?

Đôi mắt sáng của Tổ Lăng Phỉ đảo qua Triệu Minh Hoa, cuối cùng đặt lên người Trương Vệ Đông.

Từ sau đêm đồ nướng đó, mặc dù quan hệ giữa hai người hiện giờ không phải quan hệ nam nữ gì, nhưng hiển nhiên thân mật hơn quan hệ đồng nghiệp bình thường một chút. Thật ra điều này cũng dễ hiểu, cho dù Tô Lăng Phỉ lạnh nhạt với đàn ông khác thế nào, nhưng thực chất cô vẫn là một người phụ nữ. Trương Vệ Đông từng thấy qua thân thể cô, lại từng hai lần cởi quần áo cô, dù cho Trương Vệ Đông thực sự là sắc lang, cũng đã thành công lưu lại dấu vết không thể xóa mờ trong lòng Tô Lăng Phỉ. .

Đạo lý này giống như tình cảm của người phụ nữ đối với người đàn ông đầu tiên trong đời chiếm hữu thân thể mình hoặc là ít nhiều mang một chút tình cảm đặc thù, thật ra đàn ông cũng như vậy. Đương nhiên hai người vẫn chưa phát sinh quan hệ thực chất, nhưng từ góc độ nào đó mà nói, hai người đã xảy ra một chút quan hệ cùng loại. Tô Lăng Phỉ là người phụ nữ đầu tiên để trần trước mắt Trương Vệ Đông, cũng là người phụ nữ đầu tiên hắn tự mình cởi quần áo. Cho dù điều thứ nhất hay thứ hai, mặc kệ trước kia Trương Vệ Đông có ý kiến gì đối với Tô Lăng Phỉ, chỉ sợ ngay cả Trương Vệ Đông cũng không biết, người phụ nữ này đã lặng yên cướp lấy một vị trí rất đặc thù trong lòng mình.

Cho nên sau khi Tô Lăng Phỉ lựa chọn hòa giải, dường như quan hệ của hai người không cần trải qua giai đoạn bồi dưỡng tình cảm, thoáng chốc liền trở thành quan hệ bạn bè rất thân mật.

– Chúng tôi đang nói buổi tối muốn tới Chi Tôn Ngu Nhạc Thánh ca hát, buổi tối cô có rảnh không? – Trương Vệ Đông thấy Tô Lăng Phỉ nhìn về phía hắn, cười hỏi.

– Ca hát à, hay lắm! Đã rất lâu rồi tôi chưa đi hát. – Tô Lăng Phỉ nghe nói đi hát, khuôn mặt không khỏi lộ vẻ tươi cười.

Triệu Minh Hoa không dám tin nhìn nụ cười trên mặt Tô Lăng Phỉ, gã nhớ rõ dường như Tô đại mỹ nhân chưa từng cười, cũng không thích loại tụ hội này lắm. Không nghĩ tới hôm nay Trương Vệ Đông chỉ thuận miệng hỏi, cô ta liền tràn đầy vui vẻ đáp ứng, chuyện này thực sự hơi ngoài dự đoán của gã.

Triệu Minh Hoa lại không biết thực ra Tô Lăng Phỉ không hề lạnh lùng giống như trong tưởng tượng của mọi người, đơn giản là không thích nói nhiều mà thôi. Thật ra ở chung với bằng hữu, cô vẫn sẽ nói cười, giống như ở cùng với Lý Lệ, bí mật gì Tô Lăng Phỉ cũng nói với cô ta. Nhưng giống như đám đồng nghiệp Lý Trọng Mông, Vương Á Bình, nếu như không cần thiết, Tô Lăng Phỉ cũng không nhiều lời với họ. Nhìn từ điểm này, tính cách của Tô Lăng Phỉ hơi giống với Trương Vệ Đông. Khác là, Trương Vệ Đông đang từ từ thay đổi loại tính cách này của mình, mà Tô Lăng Phỉ tựa như có xu thể ngày một tệ hơn. Trong học viện ngoại trừ một vài người, dường như cô ngày càng lạnh nhạt với những người khác, rất có hương vị cách người ngoài ngàn dặm.

Không thể nghi ngờ, hiện giờ Trương Vệ Đông đã từ địch nhân xoay người trở thành một người bạn của Tô Lăng Phỉ trong học viện, hơn nữa giữa hai người bạn còn có chút bí mật. Chỉ tiếc Trương Vệ Đông thực sự quá hoa tâm, đối với điểm này Tô Lăng Phỉ hận tới tận xương tủy lại không thể làm gì, bằng không chỉ sợ thái độ của Tô Lăng Phỉ đối với hắn còn tốt hơn một chút.

– Rất lâu là bao lâu? Đừng có đến lúc đó người ta ca hát lấy tiền, cô ca hát lấy mạng, thực sự như vậy, còn không bằng không đi… – Trương Vệ Đông nghe vậy cười ha ha trêu ghẹo.

– Khá lắm Trương Vệ Đông, cũng dám hoài nghi tôi ca hát lấy mạng, tôi thấy anh thực sự không muốn sống nữa! – Nói xong Tô Lăng Phỉ giơ nắm tay đánh tới Trương Vệ Đông.

Trương Vệ Đông thấy thế cười ha ha một tiếng, vội vàng né tránh bước nhanh về phía cửa chính. Tô Lăng Phỉ thấy Trương Vệ Đông né tránh, đương nhiên không chịu bỏ qua, cô cắn răng nghiến lợi kêu một tiếng:

– Anh đứng lại đó cho tôi!

Nói xong cô lắc eo thon đuổi theo. Triệu Minh Hoa nhìn Tô Lăng Phỉ đuổi theo Trương Vệ Đông, đầu óc quả thực thiếu chút nữa sụp đổ. Người đẹp bằng giá số một học viện Hoàn Công, dĩ nhiên lại liếc mắt đưa tình với một người đàn ông giữa ban ngày? Điều này, quả thực con mẹ nó kỳ lạ!

Sau khi tan việc, cùng đi ca hát ngoại trừ thành viên tổ nghiên cứu ra, còn có thêm Lý Lệ.

Tô Lăng Phỉ hát quả thực muốn mạng người, chẳng qua lại là dễ nghe muốn mạng người, hơn nữa thân hình xinh đẹp, qua một buổi tối, không chỉ hai thanh niên Triệu Minh Hoa và Đổng Vân Kiệt này bị mê tới thần hồn điên đảo, lúc ca hát hưng phấn như gà chọi uống rượu, mà ngay cả Trương Vệ Đông khi nhìn Tô Lăng Phỉ ca hát trên bục, trong lúc lơ đảng trong lòng cũng rục rịch.

Hát đến 10h30, mọi người mới quyết định tan cuộc. Tính tiền đương nhiên là Trương Vệ Đông. Khi Trương Vệ Đông móc thẻ ra trả tiền, mới biết tấm thẻ của mình hoàn toàn miễn phí, nhớ tới hai tháng trước hắn còn căng thẳng tính toán lần đầu tiên mời khách hai tháng sau tốn bao nhiêu tiền, hắn không khỏi hơi dở khóc dở cười.

Bệnh viện nhân dân tỉnh Thiên Nam là một bệnh viện tổng hợp quy mô lớn nhất tỉnh Thiên Nam, một phần của Phòng Vệ sinh tỉnh Thiên Nam, đồng thời cũng là bệnh viện giảng dạy của nhiều trường y của tỉnh Thiên Nam. Chẳng qua Khoa Trung y của Bệnh viện nhân dân tỉnh Thiên Nam lại nhỏ tới đáng thương, biên chế cả Khoa Trung y chỉ có một bác sĩ Chủ nhiệm, hai bác sĩ Phó Chủ nhiệm, hai bác sĩ chủ trị, hai bác sĩ thực tập, tổng cộng bảy người, mà toàn bộ Bệnh viện nhân dân tỉnh có tới gần hai trăm bác sĩ. Có thể nói, Khoa Bệnh viện nhân dân tỉnh là một Khoa có cũng được không có cũng không sao, đã từng có người đề nghị hủy bỏ Khoa Trung y, nhưng lãnh đạo bệnh viện cân nhắc tới Bệnh viện nhân dân tỉnh là một bệnh viện tổng hợp lớn số một của tỉnh, nếu ngay cả Khoa Trung y cũng không có, khó tránh khỏi không còn gì để nói, cho nên mới tiếp tục giữ lại.

Thật ra Trung y trong nước hiện giờ phổ biến hiện tượng xấu, đừng nói Bệnh viện nhân dân tỉnh, cho dù rất nhiều bệnh viện lấy Trung y làm tên, như Viện Trung y tỉnh, Bệnh viện thành phố, vẫn là Tây y mạnh hơn Trung y, thậm chí không ít chuyên gia Trung y kế đơn thuốc cũng là thuốc Tây mà không phải Đông y, nói là Trung Tây y kết hợp.

Trương Vệ Đông đứng ở cửa ra vào Bệnh viện nhân dân tỉnh, trong đầu nhớ tới một số tin tức hắn tra được trên mạng, không khỏi hơi xúc động. Chẳng qua từ cận đại tới giờ Trung y suy yếu đã lâu, hơn nữa muốn bồi dưỡng một bác sĩ Trung y chân chính khó hơn rất nhiều bồi dưỡng một bác sĩ Tây y, cần có thời gian và kinh nghiệm tích lũy lắng đọng, không phải chuyện nhảy lên được. Trương Vệ Đông đáp ứng Viện trưởng Lô Ích Tồn tới Khoa Trung • Bệnh viện nhân dân tỉnh làm bác sĩ danh dự, cũng chỉ vì muốn góp một chút sức mọn đối với sự nghiệp Trung y của dân tộc Trung Hoa, trước bồi dưỡng một số bác sĩ Trung y tru tú thực sự, sau đó thông qua bọn họ lan truyền Trung y ra ngoài.

Đang lúc cảm khái, Trương Vệ Đông lấy Viện trưởng Lô Ích Tồn tươi cười chào đón hắn. Người còn chưa tới, hai tay đã vươn tới phía hắn.

– Viện trưởng Lô, chúng ta lại gặp mặt! – Trương Vệ Đông thấy thế cũng đưa tay ra, cười nói.

– Cảm ơn Chuyên gia Trương! Cảm ơn ngài có thể hạ mình tới bệnh viện của tôi!

Lô Ích Tồn nắm chặt hai tay Trương Vệ Đông, vẻ mặt kích động nói.

– Viện trưởng Lô khách khí rồi, cho dù thế nào thân là người trong nước, tôi vẫn hy vọng có thể góp một chút sức mọn cho sự nghiệp Trung y của tổ quốc, cũng hi vọng tương lai có một ngày mọi người nhắc tới Trung y liền nghĩ tới Bệnh viện nhân dân tỉnh Thiên Nam. – Trương Vệ Đông vỗ nhẹ hai tay Lô Ích Tồn, cười nó.

Lô Ích Tồn nghe Trương Vệ Đông nói như vậy, tâm tình không khỏi càng kích động. Nếu như quả thực có một ngày như vậy, Viện trưởng Bệnh viện nhân dân tỉnh như ông ta chắc chắn sẽ vô cùng nổi tiếng. Mà ngày đó rốt cuộc có thể tới hay không, nếu đổi thành trước kia, Lô Ích Tồn đương nhiên cho rằng nói chuyện trên trời, nhưng có Trương Vệ Đông ở đây, ông ta lại tin tưởng ngày đó chắc chắn sẽ tới.

Thấy Lô Ích Tồn rất kích động, Trương Vệ Đông cười cười lại nói:

– Viện trưởng Lô, tôi chỉ có nửa ngày, cũng đừng lãng phí ở cửa chính, hiện giờ chúng ta có thể đi Khoa Trung y xem một chút hay không.

Lô Ích Tồn nghe vậy mới biết mình chỉ lo kích động, quên rằng đây là của bệnh viện, ông ta vội vàng cười nói:

– Được được, chưa vội tới Khoa Trung y, kính xin Chuyên gia Trương tới phòng làm việc của tôi ngồi một chút, uống chén trà nghỉ ngơi, thuận tiện tôi cũng giao thư mời và chứng minh công tác cho ngài.

Thẻ công tác có hay không Trương Vệ Đông không sao cả, chẳng qua sau hôm nay, hắn sẽ thường xuyên cách một đoạn thời gian tới Bệnh viện nhân dân tỉnh một chuyến ngồi xem bệnh và truyền thụ y thuật Trung y. Cho nên thư mời và thẻ công tác vẫn phải có, nghe vậy hắn đành phải gật đầu nói:

– Vậy trước tới văn phòng của ông đi.

Lô Ích Tồn vẻ mặt nghiêm trang dẫn Trương Vệ Đông tới văn phòng của ông ta, tới cửa thang máy cũng tranh cướp nhấn nút thang máy. Không ít bác sĩ đi qua trong bệnh viện đều lộ vẻ mặt ngạc nhiên và khinh bỉ, cho rằng thanh niên Trương Vệ Đông này là con cái quan lớn gì, Viện trưởng Lô đang nịnh bợ hắn.

Tới phòng làm việc của Viện trưởng, Lô Ích Tồn muốn pha chén trà cho Trương Vệ Đông, Trương Vệ Đông đã khoát tay nói:

– Trà thì không cần, chờ sau này chúng ta ngồi chậm rãi uống. Hiện giờ chúng ta vẫn nên làm thủ tục, tranh thủ thời gian sớm tới Khoa Trung y, buổi chiều tối còn phải tới Sở y tế tỉnh, sau đó trở về trường học.

Lô Ích Tồn thấy Trương Vệ Đông nói như vậy, biết rõ Trương Vệ Đông là người nói chuyện công việc, không giống một số lãnh đạo chuyên gia, bổn sự không có nhiều, trái lại động một chút là thích tự cao tự đại, cảm thấy càng kính trọng hắn hơn, vội vàng dựa theo lời Trương Vệ Đông, kéo ngăn kéo lấy ra một túi hồ sơ.

Trong túi hồ sơ có thư mời Trương Vệ Đông làm bác sĩ danh dự của Khoa Trung y Bệnh viện nhân dân tỉnh, còn có sắp xếp công tác bác sĩ Chủ nhiệm ngồi xem bệnh tại Khoa Trung y Bệnh viện nhân dân tỉnh của Trương Vệ Đông, đương nhiên còn có một tấm thẻ lương.

Hiện giờ Trương Vệ Đông tuổi còn nhỏ, một tháng chỉ có thu nhập 15000-16000 đồng, nếu như sau này xin đảm đương đề mục nghiên cứu, chắc chắn không chỉ con số này, đối với tiền đã không còn bức thiết giống như lúc mới dạy học. Vốn muốn trả lại thẻ lương cho Lô Ích Tồn, nhưng nghĩ lại làm như vậy dường như cũng không thích hợp, dù sao cách một thời gian hắn lại phải tới Bệnh viện nhân dân tỉnh ngồi xem bệnh, còn chính quy hơn rất nhiều so với công tác chuyên gia kia. Tiền nên cầm vẫn phải cầm, bằng không Lô Ích Tồn sẽ bất an trong lòng.

Nghĩ như vậy, Trương Vệ Đông cũng không khách khí, sau khi thu hồi túi hồ sơ, lấy giấy sắp xếp công tác, để những thứ còn lại vào ba lô, sau đó cười nói với Lô Ích Tồn:

– Bệnh viện chúng ta có cung cấp áo khoác trắng miễn phí chứ? Câu bệnh viện chúng ta này của Trương Vệ Đông khiến Lô Ích Tôn nghe mở cờ trong bụng, cười vô trán mình nói:

– Xem cái đầu của tôi này, sao lại quên mất áo khoác trắng, ngài chờ một chút, tôi sẽ đi lấy cho ngài.

Nói xong Lô ích Tồn vội vàng đẩy cửa phòng nghỉ ngơi, trong phòng nghỉ ngơi ông ta có sẵn hai chiếc áo khoác trắng mới tinh.