Chương 230: Bàn chủ toạ mời

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Vậy Đông ca thấy uống rượu vang được chứ? – Vương Lập Bân lại thấp giọng xin chỉ thị.

– Có thể. – Trương Vệ Đông nhìn Vương Lập Bản, vốn định nói gã tùy ý một chút, nhưng ngẫm lại đám người trẻ tuổi này đều là con nhà giàu, bình thường làm việc làm người chắc chắn khó tránh khỏi khoe khang, hôm nay có thể biết thu liễm cũng là chuyện tốt, vậy cứ tùy gã đi.
Thấy Trương Vệ Đông gật đầu, Vương Lập Ban vội tự mình mở bình rượu đỏ, rót cho hắn, sau đó mới rót cho mọi người.

Trương Vệ Đông thấy chén của mọi người đều đã rót rượu, liền nâng chén cười nói:

– Tốt rồi, mọi người tùy ý một chút.

– Vâng, anh Đông. – Đám người Vương Lập Bân nghe vậy cung vội vàng nâng ly lên.

Trương Vệ Đông thấy thế cười cười, sau đó uống một ngụm rượu vang, mọi người đều uống theo một chút. Sau khi rượu vào miệng, lúc này bầu không khí trên bàn mới bắt đầu sinh động.

– Trương sư đệ, tôi là người làm chủ không hợp cách, tới lúc này mới đến mời rượu cậu. – Tiệc rượu bắt đầu chưa bao lâu, một người đàn ông trung niên bưng rượu vang đi tới.

Trương Vệ Đông thấy hai hàng lông mày của người đàn ông trung niên này hơi giống Vương Lập Bân, đoán được ông ta chắc là một trong những người tổ chức hoạt động lần này, cũng là đại cổ đông của Độ Giả Sơn Trang Vương Khê Áo, hắn vội nâng chén rượu đứng lên nói:

– Vương sư huynh khách khí rồi.

Vương Khê Áo nâng chén cạch một cái với Trương Vệ Đông, chân thành nói:

– Trương sư đệ, lời cảm kích tôi cũng không muốn nói nhiều, hết thảy đều trong rượu пау.

Nói xong Vương Khê Áo ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Trương Vệ Đông đương nhiên biết rõ ý tứ trong lời Vương Khê Áo nói, thấy ông ta uống một hơi cạn sạch, đành cười uống hết rượu trong chén.

– Trương sư đệ cứ tùy ý. – Vương Khê Áo nói.

Vương Khê Áo là một trong những người tổ chức đại hội lần này, là đại cổ đông Độ Giả Sơn Trang, ông ta nâng chén rượu vội tới mời rượu một người trẻ tuổi đương nhiên khiến không ít người chú ý kinh ngạc.

Chẳng qua khiến người tham gia hội nghị cảm thấy kinh ngạc lại là đằng sau, sau Vương Khê Áo dĩ nhiên có không ít người tới mời rượu Trương Vệ Đông. Tuy rằng địa vị của những người này trong võ lâm kém Trương Tự Du, nhưng cũng là thế hệ danh tiếng, hơn nữa giá trị mỗi người đều rất xa xỉ, tại địa phương đều là nhân vật có thể nói chuyện. Loại người như vậy bình thường đều khá chú trọng thân phận, hôm nay lại liên tục đứng dậy cố ý tới bàn hậu bối kính rượu một người trẻ tuổi, thật đúng là hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người. Sau này ngay cả Lưu Nghiễm Bằng cũng tới kính rượu Trương Vệ Đông, ngay cả Trương Tự Du nhân sĩ võ lâm thân phận cực cao cũng chú ý tới Trương Vệ Đông.

Phải biết rằng Lưu Nghiễm Bằng không chỉ đại biểu võ lâm tỉnh Thiên Nam. hơ Tổng Giám đốc tập đoàn Bằng Thịnh tài sản trên 10 tỷ, cho dù Chủ tịch tỉnh cũng phải cho ông ta chút tình mọn, hôm nay lại cố ý mời rượu một chàng trai trẻ tuổi, điều này khó tránh khỏi hơi khoa trương.

– Lưu sư huynh, cậu thanh niên kia cực kỳ lạ mặt, không biết là vị đồng đạo nào? – Khi Lưu Nghiễm Bằng nâng chén rượu trở về vị trí, Trương Tự Du hơi tò mò hỏi thăm.

Lưu Nghiễm Bằng với tư cách đại biểu võ lâm tỉnh Thiên Nam, ngồi cùng bàn lớn có thể ngồi hơn hai mươi người với đám người Trương Tự Du. Tuy Trương Tự Du là hậu nhân của Trương Thiên Sư Thiền Sư Đạo, trong võ lâm thân phận cực cao, nhưng tuổi lại kém hơn Lưu Nghiễm Bằng mười mấy tuổi, cho nên xuất phát từ khiêm tốn lại phải gọi Lưu Nghiễm Bằng một tiếng sư huynh.

– Có nói cậu cũng không tin, chàng trai kia tuy nhỏ tuổi, nhưng bối phận trong chốn võ lâm tỉnh Thiên Nam ta lại cao. – Lưu Nghiễm Bằng nhấp nhẹ ngụm rượu, mặt lộ vẻ thần bí.

– Nghiễm Bằng cậu nói như vậy, ngay cả lão đạo tôi cũng hiếu kỳ.

Trưởng lão phái Thanh Thành Trần Hư đạo trưởng nghe vậy vuốt râu bạc trắng nói.

Trần Hư đạo trưởng tuổi tác đã cao, thân phận trong chốn võ lâm cũng rất cao, Lưu Nghiễm Băng nghe vậy lại không dám thừa nước đục thả câu nữa, vội vàng nói:

– Hắn gọi Trương Vệ Đông, là anh em kết nghĩa với Đàm sư thúc Đàm Chính Minh ở Ngô Châu chúng tôi. Thực sự sắp xếp theo bối phận, các vị nói bối phận của hắn có cao hay không?

Nói xong Lưu Nghiễm Bằng đưa mắt theo bản năng nhìn Đàm Chính Minh bàn bên cạnh. Đàm Chính Minh với tư cách võ lâm tiền bối người trong võ lâm đều biết, nhưng vẫn không có tư cách ngồi bàn chủ tọa trên võ lâm đại hội.

– O, cậu nói chàng trai trẻ tuổi kia dĩ nhiên là anh em kết nghĩa với Đàm tủ tài? – Người trên bàn rượu nghe vậy đều ngạc nhiên.

Người luyện võ, trong mười người có bảy tám người không thích đọc sách, cho nên đổi với người đọc sách thực sự có học vấn họ có loại kính trọng trời sinh, cảm thấy họ rất đáng gờm. Đàm Chính Minh bởi vì sau khi lên làm Hiệu trưởng đại học Ngô Châu, thân là quan viên chính phủ không thích hợp tham gia đại hội này, cho nên thời gian dần trôi qua không có thanh danh gì trong võ lâm. Nhưng người trên bàn chủ tọa trên cơ bản đều biết rõ Đàm Chính Minh, hơn nữa cũng kính ngưỡng với người thầy giá già kiếm hiệu trưởng này. Chẳng -qua họ đều không nghĩ tới, người như ông ta lại kết nghĩa với một chàng trai trẻ tuổi.

– Đúng vậy, ban đầu tôi cũng hơi kinh ngạc. Chẳng qua sau khi trải qua chuyện tối qua, tôi mới phát hiện Trương sư đệ đúng là kỳ nhân. – Lưu Nghiễm Bằng cảm thán nói.

– Nhanh nói một chút có gì kỳ lạ. – Lúc này ngay cả Mao Sơn Đào Cát Bân cũng nhịn không được hiếu kỳ hỏi.

– Đầu tiên hắn cũng là giảng viên đại học giống Đàm sư thúc. – Lưu Nghiễm Bằng nói

– Giảng viên đại học? Hắn mới bao nhiêu tuổi? – Mọi người nghe vậy trong lòng không khỏi càng hiếu kỳ.

– Nghe Đàm sư thúc nói mới hai mươi hai tuổi, đã là tiến sĩ rồi. Chẳng qua điều này cũng không có gì, hắn thực sự khiến người ta ngạc nhiên đúng là y thuật, chắc chắn mọi người không thể tưởng được hiện giờ hắn đã là bác sĩ Chủ nhiệm. Để tôi nói, các vị chắc đều biết bởi vì thuở thiếu thời chuyên tu ngoại công, hơn nữa không chú ý tiết chế, hiện giờ tuổi cao, trên người có không ít tật xấu, hôm qua tôi dùng nước thuốc Trương sư đệ cho tôi để tắm một lần, sau đó quả thực thoải mái nói không nên lời, tôi thấy ngâm mấy lần nữa đoán chừng tất cả tật xấu trên người đều khỏi. – Lưu Nghiễm Bằng nói, lúc nói ngay cả bản thân ông ta cũng nhịn không được lộ vẻ sợ hãi.

Ông ta gặp không ít thanh niên xuất sắc, nhưng xuất sắc như Trương Vệ Đông quả thực chưa từng gặp. Chẳng qua lúc này Lưu Nghiễm Bằng còn không biết võ công của Trương Vệ Đông càng kinh thé hãi tục, nếu như ông ta biết rõ điểm này, chỉ sợ không chỉ sợ hãi thàn phục mà đã kính ngưỡng Trương Vệ Đông rồi.

– Thậm chí loại có người trẻ tuổi như vậy, Nghiễm Bằng, nếu không cậu đi mời hắn tới bàn chung ta đi, chúng ta cũng tiện làm quen với hắn, thuận tiện cũng nói một chút chuyện nước thuốc, ông cũng biết loại người luyện công phu ngoại gia chúng ta xuất hiện tình huống này không ít. Nếu như hắn có thể cho chút hỗ trợ phương diện này, đây chính là chuyện tốt tạo phúc võ lâm. – Một người đàn ông chứng sáu mươi tuổi nói.

Người đàn ông này mặt chữ quốc, nói chuyện không nhanh không chậm, giọng không lớn, nhưng khiến người ta cảm thấy rất uy nghiêm.
Người đàn ông này gọi Thị Dật Quần, tổ tiên từng lập lên Diêm bang. Diêm bang đến giờ đã hoàn toàn xuống dốc, nhưng trước kia thế lực trải khắp cả nước, thực tế thế lực Diêm bang ở lưu vực Giang Hoài đã đạt tới trình độ khủng bố. Cho nên mặc dù hiện giờ Diêm bang đã biến mất trong dòng chảy lịch sử, nhưng tài phú và thế lực để lại vẫn không thể coi thường. Thi Dật Quần này là bang chủ Diêm bang hiện tại, địa vị trong võ lâm không hề bình thường.

Lưu Nghiễm Bằng thấy Thi Dật Quần tổ tiên lập nghiệp bằng Diêm bang mở miệng, đương nhiên không tiện cự tuyệt, trên thực tế ông ta nói nhiều như vậy, cũng là muốn dưa Trương Vệ Đông lên chỗ cao, nghe vậy cười đứng dậy nói:

– Vậy được, tôi đi mời Trương sư đệ tới.

Lưu Nghiễm Bằng đi rồi, Thị Dật Quần sai phục vụ viên lấy thêm ghế cho bàn chủ tọa, sắp xếp như vậy phải nói rất ít khi xảy ra trên đại hội võ lâm. Bởi vì người trong võ lâm rất chú ý vị trí bàn rượu, thực tế sắp xếp người nào ngồi trên bàn chủ tọa, ngồi ở đâu đều rất nghiêm khắc, trước khi tổ chức đại hội võ lâm, người tổ chức đại hội đều phải cẩn thận nghiên cứu thảo luận. Hiện giờ tạm thời muốn sắp xếp một thanh niên trẻ tuổi vào, quả thực hiếm thấy.

Chẳng qua Lưu Nghiễm Bằng lại biết, sắp xếp vị trí này, nước thuốc của Trương Vệ Đông sẽ không tiện che giấu rồi. Đương nhiên trong mắt Lưu Nghiễm Bằng đây cũng là chuyện tốt, phải biết người tham gia đại hội võ lâm đến từ các nơi trong cả nước, mỗi người đều có mặt mũi tại địa phương, nếu như Trương Vệ Đông có thể giúp mọi người việc này, chỉ sợ về sau không chỗ nào ở Trung Quốc là hắn không xài được, đây cũng là một phương thức Luru Nghiễm Bằng hồi báo Trương Vệ Đông.

Về phần Trương Vệ Đông có thích phương thức này hay không, Lưu Nghiễm Bằng cũng chưa từng suy nghĩ, trong mắt ông ta, xã hội này mối quan hệ càng rộng càng tốt.