Chương 297: Không phải là nói khoác chứ?

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Trong lòng Phương sư huynh chắc cũng hiểu rõ, loại cặn bã này…. hừ! – Trương Vệ Đông thờ ơ nói.

Dù Phương Chung Bình đã gặp nhiều sóng to gió lớn trong đời, máu người cũng không phải chưa từng thấy qua. Nhưng sau khi nghe câu nói của Trương Vệ Đông, không ngờ như hít phải luồng khí lạnh, dựng hết cả tóc gáy.

Quen biết Trương Vệ Đông lâu nay, y vẫn cho rằng Trương Vệ Đông là người lịch sự nho nhã, lúc nào cũng vui vẻ, trọng tình trọng nghĩa, không có chút dáng vẻ lòe người, không ngờ rằng lại có thể biến thành kẻ hung ác, chẳng nói chẳng rằng lại có thể lấy mạng người dễ như bỡn..

. Nghĩ tới đây, Phương Chung Bình không khỏi thấy có chút may mắn. May mắn vì gã và Trương Vệ Đông là bằng hữu chứ không phải là kẻ địch. Nếu là kẻ địch thì dù y có quyền thế hơn nữa, của cải có nhiều hơn nữa cũng có để làm gì? Người ta tùy tiện động ngón tay một chút là có thể lấy đi mạng của y một cách dễ dàng.

– Ha ha, Trương sư đệ nói đúng lắm. Phải rồi, đệ vừa mới nói có chuyện muốn hỏi ta là chuyện gì vậy? – Phương Chung Bình đè nén tâm trạng đang trào dâng trong lòng xuống, cầm điện thoại chuyển hướng đi về phía sau rồi quay lại vẫy tay. Ý bảo bọn người Chương Thế Luân xéo đi.

Đã biết Trương Vệ Đông âm thầm ra tay độc ác, Phương Chung Bình tự nhiên không còn cần đa sự nữa.

Mấy người Chương Thế Luân không ngờ là Phương Chung Bình có thể thả bọn họ, không khỏi mừng rỡ, liên tục nói câu cảm ơn Chung Bình, sau đó liền chạy luôn ra ngoài, sợ đi chậm một bước Phương Chung Bình sẽ thay đổi chủ ý.

Trương Vệ Đông đang định từ từ kể lại chuyện đoàn du lịch bọn họ hiện tại cho Phương Chung Bình nghe, nhưng chưa kịp nói xong thì Phương Chung Bình đã nổi giận đùng đùng.

Con mẹ chúng nó, khó khăn lắm Trương Vệ Đông mới tới Vũ Di Sơn một chuyến. Hôm qua thì có kẻ đánh chủ ý tới người con gái của hắn, hôm nay lại là có người ở Cửu Khúc Khê cố tình gây khó dễ, đây không phải là đánh vào mặt Phương Chung Bình ta sao? Không phải là đánh một chút mà là đánh liên tục bùm bụp từng phát.

– Trương sư đệ! Đệ không cần nói nữa, thật là tức chết ta, đám phá chi tử này… ta không trừng trị bọn chúng là không được. – Phương Chung Bình giận dữ nói, bộ ngực phập phồng dữ dội vì tức giận.

– Ha ha, Phương sư huynh, huynh không cần tức giận, thói đời là thế, luôn luôn có những kẻ xấu xa như vậy ở ngoài đường. Huynh nếu thấy chuyện này không tiện xử lý, thì để đệ bảo đoàn du lịch thay đổi chương trình.

– Trương Vệ Đông thấy những lời lẽ thô tục như thế mà Phương Chung Bình cũng có thể nói ra được, cũng lo vì sự việc lần này mà sẽ làm điều xằng bậy, vội vàng trấn an. Trương Vệ Đông nói như vậy cũng đúng, nhất thời Phương Chung Bình cảm thấy hổ thẹn không biết giấu mặt đi đâu, vội vàng khỏa lấp:

– Trương sư đệ! Đệ đừng nói nữa, đệ còn nói nữa lão ca ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp đệ. Như vậy đi, để đưa điện thoại cho hướng dẫn viên du lịch, ta muốn nói với cô ta vài câu. Còn lại để không cần lo, cứ yên tâm dùng bữa sau đó hãy ngồi bè trúc đi tiếp.

Trương Vệ Đông thấy Phương Chung Bình quýnh hết cả lên rồi, tự biết không nên làm mất thể diện của Phương Chung Bình, đành phải đưa điện thoại cho hướng dẫn viên du lịch Lan rồi nói:

– Cô nghe điện thoại nhé, bạn tôi muốn nói với cô mấy câu.

Hướng dẫn viên Lan thấy Trương Vệ Đông đưa điện thoại tới thì rất ngạc nhiên, thầm nghĩ người bạn của thầy giáo trẻ tuổi này đúng là có ý tứ, cô chỉ là một hướng dẫn viên nhỏ bé, nói chuyện với cô để làm gì chứ?

Tuy nhiên nghĩ thì nghĩ như vậy, hướng dẫn viên du lịch Lan vẫn cầm lấy điện thoại, sau đó nói:

– Xin chào, tôi là hướng dẫn viên du lịch địa phương, họ Lan, ngài có thể gọi tôi là Tiểu Lan.

– Tiểu Lan phải không, tôi là Phương Chung Bình, không biết cô đã từng nghe nói qua chưa?

Hướng dẫn viên Lan vừa tự giới thiệu xong, trong điện thoại đã truyền đến một câu nói làm cô sợ tới mức thiếu chút nữa là đánh rơi điện thoại.

Vũ Di Sơn là điểm du lịch của thành phố, làm nghề du lịch ở địa phương có ai lại chưa từng như nói đến tên của Phương Chung Bình?

Phương Chung Bình không chỉ có em trai làm quan to trên tỉnh, hơn nữa bản thân cũng là người giàu nhất ở vùng này. Vũ Di Sơn có không ít khách sạn là do Phương Chung Bình mở, đồi trà cũng có rất nhiều. Đấy là còn chưa tính, bởi vì Phương gia là đại gia tộc nhiều đời luyện võ, không ít già trẻ lớn bé đều đã từng bái sư, học võ ở nhà Phương Chung Bình . Bản thân không chỉ là tộc trưởng của Phương gia, hơn nữa còn là cao thủ của Tổng Hạc quyền, ở Vũ Di Sơn dậm chân một cái là có thể gây kinh động đến các nhân vật lớn. Dù có là kẻ lỗ mãng hung hăng cân quấy nhưng khi đứng trước mặt Phương Chung Bình, chắc chắn không dám ho he gì cả.

– Nghe, nghe, có nghe nói qua.- Hai hàm răng của hướng dẫn viên Lan cũng bắt đầu run lên.

Dù sao cô cũng chỉ là một hướng dẫn viên du lịch nhỏ bé, mỗi tháng thu nhập chỉ có mấy ngàn đồng, mà đầu dây bên kia là người thủ đoạn phi thường của cả vùng, gia tài cũng thuộc loại giàu nhất.

– Tốt! Vậy cô nghe cho kĩ lời tôi nói. Thầy giáo Trương là bạn của tôi, cậu ta không thích công khai, cho nên về việc chỗ ở coi như đã xong. Còn về chuyện ăn uống thì cô nhất định phải sắp xếp chu đáo, còn việc vượt quyền cấp trên thì đến lúc đó tôi sẽ quyết toán với ông chủ các cô. Bây giờ bảo ông chủ có gọi điện cho tôi, sau đó đưa bọn họ đi ăn cơm, còn chuyện phiếu vé bè tre cô không cần lo! Không phải Vương Lăng Tử rất hay phách lối về việc đó sao? Vậy đến lúc đó hãy để y tự mình đưa qua. Phương Chung Bình nói Hướng dẫn viên Lan vừa gật đầu vừa nói, rồi tiếp tục gọi điện cho ông chủ của mình, sau đó mới cúp điện thoại, hai tay run run đưa điện thoại cho Trương Vệ Đông.

Lần này, hướng dẫn viên Lan nhìn Trương Vệ Đông với ánh mắt hoàn toàn khác với lúc trước, có thể được Phương Chung Bình coi là bạn ở Vũ Di sơn này có mấy người đây? Huống chi người trước mặt mình còn trẻ như vậy!

Tần Hồng và hướng dẫn viên Triệu vừa rồi thấy Trương Vệ Đông đưa điện thoại cho hướng dẫn viên Lan thì thấy khó hiểu. Sau đó từ lúc trả lại điện thoại thái độ của cô nàng hướng dẫn viên đối với Trương Vệ Đông cũng thay đổi hoàn toàn, không những thế mà dường như còn rất sợ hắn, hai người càng lúc càng thấy khó hiểu.

– Vệ Đông, bạn của cậu bảo sao? – Tần Hồng tò mò hỏi.

– Hắn bảo trước hết chúng ta cứ đi ăn đã, còn lại hắn sẽ đến xử lý. Tôi nghĩ hắn nói như vậy có lẽ là không có vấn đề gì – Trương Vệ Đông không biết nói gì cho tốt chỉ nhún nhún vai nói. Nếu như hắn sớm biết là Phương Chung Bình sẽ nổi trận lôi đình hắn đã không gọi cú điện vừa rồi. Bây giờ hắn cũng không biết Phương Chung Bình sẽ gây ra việc kinh khủng gì nữa, hiện tại cũng chỉ đành mặc kệ. Nhưng có một điều Trương Vệ Đông có thể chắc chắn đó là buổi chiều nay phiêu lưu chắc không có vấn đề gì.

– Cải người bạn kia của anh đang làm gì? Hắn có thể tin được sao? Không phải khoác lác chứ? – Hướng dẫn viên Triệu vừa rồi thấy phó chủ tịch thị trấn cũng không dám hỏi thăng. Bạn của Trương Vệ Đông lại nói chỉ cần lo chuyện ăn cơm, thâm tâm gã thật sự không thể nào tin được.

Việc này sao có thể đơn giản, dễ dàng như vậy? Người ta đường đường là một phó chủ tịch thị trấn sao có thể thận trọng đến mức như vậy?

Trương Vệ Đông có một căn bệnh đó là nếu tự mình chuốc lấy thiệt thòi, thì hắn coi đây là vấn đề không lớn. Nhưng một khi liên quan tới bạn hắn thì chuyện lại hoàn toàn khác.

Cũng như ở Ngô Châu, Diệp Phong cũng từng hãm hại hắn, sau khi sự việc xảy ra, dù Trương Vệ Đông có thi triển thủ đoạn trừng phạt thì cũng chỉ khiến cho tiểu tử kia trở thành trò tiêu khiển ở khu giải trí Chí Tôn, chứ sau đó không còn việc gì nữa. Nhưng lần này Chương Thế Luân muốn cưỡng hiếp Tần Hồng, Trương Vệ Đông đã lập tức động sát cơ, trực tiếp thi triển ám chiêu, khiến cho tên kia dẫn tới họa sát thân.

Hiện tại hướng dẫn viên du lịch Triệu đã có chút phạm kỵ rồi, gã có thể nghi ngờ Trương Vệ Đông nhưng không thể nói bạn hắn khoác lác, đây chẳng khác nào hoài nghi nhân phẩm của Phương Chung Bình.

Đây cũng là do hướng dẫn viên du lịch Triệu thấy Trương Vệ Đông thật sự còn trẻ tuổi, lại thấy hắn nói chuyện có vẻ như mình khá trâu bò. Lời vừa rồi thốt ra không phân nặng nhẹ, nếu không phải là một hướng dẫn viên du lịch thì không thể dễ dàng nói ra những lời như thế.

– Tiểu Triệu! Cẩn thận lời nói của anh, bạn của tôi chưa đến lượt người nói này nói kia. – Sắc mặt Trương Vệ Đông có hơi khó chịu, không khách khí nói, thậm chí xưng hô cũng không khách sáo đổi thành Tiểu Triệu.

Phương Chung Bình có ý tốt giúp đỡ, Trương Vệ Đông tuyệt đối không cho phép có người xem thường y dù là cố ý hay không.

Tần Hồng thấy thế có chút kinh ngạc liếc nhìn Trương Vệ Đông. Quen biết Trương Vệ Đông đã lâu, thế nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy Trương Vệ Đông hùng hổ dọa người như vậy, đương nhiên chuyện đánh nhau tối qua là ngoại lệ.

Hướng dẫn viên Triệu nhìn Trương Vệ Đông, tướng mạo trẻ tuổi trông như một sinh viên đại học, nhìn sắc mặt hắn một lúc như vậy nhất thời không dừng lại được liền hừ lạnh một tiếng nói:
– Tôi cũng là có ý tốt nhắc nhở, ngộ nhỡ bạn của anh …

– Tiểu Triệu, bạn của thầy Trương tôi tin được. – Lúc này Trương Vệ Đông chưa kịp nói gì thì Tần Hồng đã không nể mặt cáu kỉnh nói.

Cũng như Trương Vệ Đông không cho phép người khác nói này nói nọ bạn của mình, Tần Hồng cũng không thể nhìn hướng dẫn viên Triệu vì Trương Vệ Đông trẻ tuổi mà khinh thường hắn. Huống hồ tuy việc này là ngoài ý muốn nhưng nói thế nào thì cũng là trách nhiệm của cơ quan du lịch. Trương Vệ Đông có ý tốt gọi điện cho bạn hắn, hướng dẫn viên du lịch Triệu lấy tư cách gì nói này nói kia.

– Chỉ là tôi cảm thấy vị đồng nghiệp của Viện trưởng Tần… – Hướng dẫn viên Triệu thấy Tần Hồng cũng không nể mặt thì không còn dám nói gì đến chuyện khoác lác kia nữa. Chỉ là có chút không phục đối vị đồng nghiệp của Tần Hồng, nói bóng nói gió là bạn học của vị đồng nghiệp kia nếu đã có thể giải quyết, thì cũng không cần làm phức tạp thêm nữa.

Thấy hướng dẫn viên du lịch Triệu không phân rõ tình thế, hướng dẫn viên Lan ngược lại thấy sốt ruột. Nếu như Phương Chung Bình là bạn của Trương Vệ Đông thì Trương Vệ Đông kia làm sao có thể là người đơn giản được? Huống hồ lần này công ty du lịch các cô có thể vượt qua kiếp nạn này hay không, mọi hi vọng đều đặt hết lên người Trương Vệ Đông.

– Hướng dẫn viên Triệu, hướng dẫn viên Triệu, thầy giáo Trương đúng là bạn của Phương tổng. Chúng ta cứ yên tâm đi ăn là được rồi, chuyện bè tre chắc là không có vấn đề. – Hướng dẫn viên Lan vội vàng giật nhẹ gấu áo của hướng dẫn viên Triệu, ngắt lời gã.

Có thể làm hướng dẫn viên du lịch, trên cơ bản mà nói thì mọi người đều là những cao thủ nói chuyện. Hướng dẫn viên Triệu chỉ là nhất thời đầu óc có chút vấn đề, những lời vừa rồi thật không giống như trước đây. Lúc này hướng dẫn viên Lan cũng nói như vậy rồi nếu như gã còn không đoán ra bạn của Trương Vệ Đông là nhân vật lớn ở vùng này, thì tốt nhất là nên nhảy xuống Cửu Khúc Khê chết đi cho rồi. Nên khi hướng dẫn viên Lan vừa nói ra những lời này, hướng dẫn viên Triệu liên hoảng sợ, vội vàng nói:

– Vậy là tốt rồi, tốt rồi, vừa rồi là tối đa nghi thôi.

Thấy hướng dẫn viên Triệu nói như vậy, tất nhiên, Trương Vệ Đông cũng chẳng muốn so đo với gã. Đôi có một lát, , dưới chân núi đã tụ tập không ít người. Có những thầy giáo thỉnh thoảng lại nhìn về phía bọn họ với ánh mắt đầy nghi hoặc, rõ ràng là quan sát động tĩnh ở bên này. Chỉ là bởi vì con người Tần Hồng luôn nghiêm túc, cứng nhắc trong công việc, cho nên mới không có người tham gia náo nhiệt. Vì vậy, Trương Vệ Đông nói với hướng dẫn viên Lan:

– Hướng dẫn viên Lan! Hay là cố đếm người rồi sắp xếp chuyện cơm nước nhé.

Mặc dù lần này, người lãnh đạo là Tần Hồng, phó viện trưởng của học viện công nghệ trung ương, nhưng bây giờ trong thâm tâm hướng dẫn viên Lan, Trương Vệ Đông còn là người lãnh đạo trên cả Tần Hồng. Nghe vậy, cô vội vàng gật đầu lên tục nói:

– Được rồi, được rồi chuyện này tôi sẽ đi sắp xếp ngay. Nói xong, hướng dẫn viên Lan cầm lá cờ trong tay vẫy nhẹ nói:

– Các vị giáo viện Đại học Ngô Châu chú ý, mời sang bên này tập hợp.

Mặc dù hướng dẫn viên Triệu nghĩ bụng nên tạo quan hệ với Trương Vệ Đông, nhưng lại thấy Trương Vệ Đông khuôn mặt còn quá trẻ, không thể hạ thấp thể diện bản thân được. Gã do dự một hồi rồi quyết định đi theo phụ giúp hướng dẫn viên Lan.

– Vệ Đông! Vừa mới nổi giận sao? Đúng là hiếm thấy. – Tần Hồng thích thú mỉm cười nhìn Trương Vệ Đông.