Chương 245: Tự Lo Cho Tốt.

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lưu Vĩ nhìn ra được lời sở trường Lý nói là thật , cũng chính vì vậy, trong lòng Lưu Vì càng cảm thấy không chắc.

– Cảm ơn sở trường Lý. – Lưu Vì nói tiếng cám ơn, sau đó vội vàng ra khỏi phòng bếp .

Cục trưởng bộ Vệ sinh là cán bộ cấp chính xử, ở tỉnh Nam Châu có thể không tính là quan lớn gì, nhưng ở Thành phố Ngô Châu tuyệt đối được cho là quan lớn. Lưu Vĩ mặc dù muốn gọi điện trực tiếp cho lão, nhưng khổ nỗi không quen thân với cục trưởng Lâm, dưới tình huống tối nay, cũng không dám tùy tiện gọi cú điện thoại này.

Lần này người phụ trách kiểm tra an toàn phòng cháy chữa cháy là một vị phó đại đội trưởng họ Hứa, mặc một thân đồng phục, thoạt nhìn đặc biệt uy nghiêm. Thái độ của phó đại đội trưởng Hữa nghiêm túc hơn sở trường Lý nhiều, ánh mắt bắn ra cũng đặc biệt sắc bén.

Lưu Vĩ thân là ông chủ tiến lên khách sảo vài câu, vốn là muốn thăm dò chút tin tức, nhưng đều bị dùng ngôn từ chính nghĩa ngăn lại. Nhìn một đám nhân viên kiểm tra phòng cháy tỉ mỉ cẩn thận, vẻ mặt nghiêm túc, Lưu Vĩ khóc không ra nước mắt, lòng không ngừng trầm xuống, biết rõ việc hôm nay nhất định là có người đứng đằng sau chỉ đạo. Bất kể là đội cứu hỏa thành phố hay người của cục Vệ sinh thành phố cũng sẽ không lưu tình chút nào.

Chỉ là Laru Vĩ vắt óc nghĩ mãi cũng không nhớ nổi gã gần đây đắc tội qua người nào. Trên thực tế, cũng đúng như gã đã nói, gã chỉ làm ăn buôn bán, làm sao lại dại dột đi đắc tội người ta chứ? Đương nhiên trừ loại người như Trương Vệ Đông này ra.

Lúc Lưu Vĩ đang không có đầu mối, gần như tuyệt vọng, đột nhiên hai mắt khẽ lóe sáng , gã nhìn thấy tổng giám đốc Lỗ Khiếu Phong của công ty chế dược Lỗ Thị đang cùng mấy vị lãnh đạo cục giám sát được thành phố vừa nói vừa cười đi ra.

Lưu Vĩ và Lỗ Khiếu Phong vốn không thân thiết, nhưng bởi vì Lỗ Khiếu Phong tra phong cách và mùi vị thức ăn của khách sạn Đỉnh Phong, số lần đến khách sạn Đỉnh Phong tương đối nhiều. Ở Ngô Châu, Tỷ phú Lỗ Khiếu Phong cũng coi là người có mặt mũi rồi. Hơn nữa một lần vô tình, Lưu Vĩ còn nghe người ta nói đến Lỗ Khiếu Phong cùng phó cục trưởng Sở Triều Huy của cục công an thành phố là thế giao, quan hệ rất tốt. Nên mỗi lần y đến, Lưu Vì đều cố ý chạy đến kính một ly, thường xuyên qua lại, cũng coi là người quen. Chỉ là hôm nay do bận váng đầu, cư nhiên lại quên mất Lỗ Khiếu Phong đêm nay cũng ở đây mời khách dùng cơm .

Nghĩ đến quan hệ của Lỗ Khiếu Phong và Sở Triều Huy, cùng với tin đồn Sở Triều Huy sang năm không những co thể trở thành chánh cục trưởng, mà còn tiếp nhận chức bí thư chính pháp ủy thành phố. Nội tâm Lưu Vì không khỏi khẽ động, vội vàng nghênh tiếp.

– Ha ha… Lỗ tổng! Cục trưởng Trần! Còn có các vị lãnh đạo. Thật xin lỗi, hôm nay do có lãnh đạo đến kiểm tra khách sạn, loay hoay đến sứt đầu mẻ trán cũng không chiêu đãi hẳn hoi. – Lưu Vì vừa nghênh đón , vừa chắp tay cười xin lỗi .

– Lưu Tổng khách khí rồi. – Lỗ Khiếu Phong và mấy vị người của cục giám sát được cười ha hả nói.

Lưu Vĩ lại cùng mấy người khách khi nói vài câu , sau đó lộ vẻ mặt bất đắc dĩ nói với lỗ Khiếu Phong:

– Lỗ tổng, có chuyện này muốn xin ngài giúp… Lỗ Khiếu Phong vốn là nhân sĩ võ lâm , là người hào sảng nhiệt tình , nghe vậy cười nói: – Lưu Tổng khách khí, ông cứ nói.

Mấy người của cục giám sát được thấy Lưu Vĩ tìm Lỗ Khiếu Phong có việc cần . Đều thức thời lên tiếng chào hỏi hai người, sau đó xin được cáo lui trước .

Sau khi mấy người của cục giám sát dược đi rồi , Lưu Vĩ mới nói:

– Lỗ tổng, nghe nói ngài và cục trưởng Sở quan hệ rất thân thiết.

– Sao vậy? Có người quen phạm tội? Tôi nói cho ông biết , nếu như là vụ án nhỏ tôi còn có thể nói giúp, vụ án lớn thì ông không nên mở miệng rồi. Hướng Huy nổi tiếng là thiết diện vô tư, tuy tôi và cậu ấy là huynh đệ. Những loại chuyện này cậu ấy chắc chắn sẽ không nể mặt tôi, mà tôi cũng sẽ không mở miệng. – Lỗ Khiếu Phong thẳng thắn nói.

Lưu Vĩ thấy Lỗ Khiếu Phong nhắc đến hai chữ huynh đệ, trong lòng không khỏi vui vẻ , biết rõ lần này chắc chắn là tìm đúng người rồi, vội vàng cười theo nói:

– Lễ tổng hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi. Ngài thấy tôi giống loại người không biết nặng nhẹ sao? Chỉ là đêm nay đội cứu hỏa tới đột kích kiểm tra, ngài cũng biết đấy, những người này khá khó chiều. ..

Lỗ Khiếu Phong làm xí nghiệp, cũng biết rõ nỗi khổ của xí nghiệp trong nước. Có đôi khi là do công tác của mình không làm đến nơi đến chốn nên bị trừng phạt, có đôi khi rõ ràng là làm đến nơi đến chốn rồi, nhưng có một số nhân viên chính phủ cứ cố ý rảnh rỗi . đi gây sự làm phiền người khác. Cũng may Lỗ Khiếu Phong cùng phó cục trưởng Sở Triều Huy cục công an thường vụ thành phố, còn có thư ký trưởng thành phố Đàm Vĩnh Khiêm đều là bạn tốt . Một số kẻ rảnh rỗi đi gây sự ngược lại thiếu chút nữa làm mất bát cơm, dần dần, người tìm xưởng dược của y gây phiền toái lúc này mới ít đi . Đương nhiên là có chút việc nên làm, vẫn là Lỗ Khiếu Phong chính mình đi làm lấy, dù sao huyện quan không bằng hiện quản (ý là: Gặp vấn đề, tìm lãnh đạo cấp cao, không bằng tìm những người có trách nhiệm trực tiếp còn thực tế hơn), ví dụ như đêm nay y mời mấy người của cục giám sát dược ăn cơm. Nhưng Sở Triều Huy là lãnh đạo cấp cao của đội cứu hỏa, loại chuyện như kiểm tra này chỉ cần Lưu Vì đừng làm quá phận, còn không phải chỉ cần hắn nói một câu sao? Cho nên Lỗ Khiếu Phong nghe vậy không đợi Lưu Vĩ nói xong, liền cười ha hả phóng khoáng mà nói:

– Tổi còn tưởng là chuyện gì? Giờ tôi sẽ gọi điện cho Hướng Huy. – Nói xong Lỗ Khiếu Phong lấy điện thoại ra gọi cho Sở Triều Huy.
Thấy Lỗ Khiếu Phong bảo gọi điện liền gọi điện, Lưu Vĩ cũng yên tâm hơn nhiều. Chỉ cần Sở Triều Huy chịu thả ra, như vậy nói rõ sự tình cũng không nghiêm trọng đến mức không thể vãn hồi, kế tiếp gã hoàn toàn có thể thông qua Lỗ Khiếu Phong mới Sở Triều Huy nói giúp gã mấy câu.

Điện thoại kết nối rất nhanh, bên trong truyền đến tiếng cười sang sảng của Sở Triều Huy:

– Hôm nay sắp có bão rồi sao mà ông chủ lớn như cậu lại chủ động gọi điện thoại cho tối a?

– Làm trò. Giữa quan với thương những năm nay ai không biết ở Trung Quốc, quan luôn hơn thươ. một bậc chứ, đương nhiên phải là tối chủ động gọi điện cho đại cục trưởng cậu rồi. – Lỗ Khiếu Phong cười nói .

– Đến ông chủ lớn như cậu mà cũng có kinh nghiệm sâu sắc như vậy, xem ra hình tượng của quan viên chính phủ chúng tôi thực sự không tốt rồi. – Đầu bên kia điện thoại, giọng Sở Triều Huy đột nhiên trở nên hơi trầm trọng.

– Được rồi, được rồi, cậu cũng đừng có giả vờ thâm trầm trước mặt tôi nữa, dù sao môi trường lớn như thế, cậu cũng không thay đổi được cái gì . Huống hồ cho dù nói như thế nào , cuộc sống cũng sẽ ngày càng phát triển theo chiều hướng tốt thôi. – Lỗ Khiếu Phong cười nói .
– Vậy cũng được , nói đi , tìm tôi có chuyện gì , không phải mời ta ăn cơm chứ , như vậy cũng quá không có thành ý rồi. – Sở Triều Huy nói.

– Nếu cậu thực sự muốn tôi mời cậu ăn cơm, ngày mai tôi sẽ đến tận của mời, nhưng tối nay tôi có chút việc tìm vị lãnh đạo cậu giúp một việc. – Lỗ Khiếu Phong cười nói.

– Cậu cũng biết cá tính của tôi mà, những chuyện như phạm pháp thì cậu không cần mở miệng rồi. – Sở Triều Huy nói.

– Không nghiêm trọng như vậy, chỉ là đội cứu hỏa thành phố tối nay tới khách sạn Đỉnh Phong kiểm tra. Cậu cũng biết đấy, loại chuyện này có thể..

– Lưu Vĩ đã nhờ cậu giúp đỡ rồi hả? – Sở Triều Huy cắt lời Lỗ Khiếu Phong , giọng có chút lạnh nhạt.

Gã Lưu Vĩ này giàu có mà không có nhân đức, dung túng con trai làm xằng làm bậy, ghê tởm hơn chính là thậm chí ngay cả học sinh của sự thúc gã cũng dám đánh. Đừng nói là Lỗ Khiếu Phong xin tha, cho dù là cha Lỗ Khiếu Phong một lần nữa sống dậy cầu xin y, Sở Triều Huy cũng sẽ tuyệt đối không nể mặt .

– Đúng rồi, cậu xem chuyện này… – Lỗ Khiếu Phong mơ hồ cảm giác được có cái gì đó không đúng.

– Chuyện này cậu chớ xía vào, với lại, loại người như Lưu Vĩ này kết giao. – Sở Triều Huy một lần nữa ngắt lời nói .

– Tôi biết rồi, nhưng có thể biết tại sao không? – Lỗ Khiếu Phong rốt cục cũng phát hiện chuyện hôm nay không đơn giản .

– Hắn ỷ có vài đồng tiền đắc tội với Trương sư thúc, cụ thể sau này tôi sẽ giải thích với cậu sau. – Sở Triều Huy nói.

Lỗ Khiếu Phong nghe xong, bộ mặt tràn đầy râu quai nón trong khoảnh khắc ấm lạnh lại, Trương sư thúc của Sở Triều Huy không chỉ là Trương sư huynh của y, nghiêm túc mà nói y cũng phải gọi một tiếng sư thúc. Người trước mắt không ngờ lại làm chuyện gì đó đắc tội Trương sư huynh, chính mình lại ngu ngốc đi giúp gã? Đây không phải nuôi ong tay áo hay sao? Chuyện này nếu để cho hai vị Sở sư thúc và Đàm sư thúc biết, còn không trực tiếp đến tận nhà chơi y.

– Được, lát nữa tôi sẽ đi tìm cậu. – Lỗ Khiếu Phong nói xong liền cúp điện thoại .

– Lỗ tổng! Chuyện như thế nào rồi? – Lưu Vĩ thấy Lỗ Khiếu Phong cúp máy, vội vàng cười lấy lòng hỏi.

– Ông tự lo cho tốt? – Lỗ Khiếu Phong lạnh lùng lườm Lưu Vĩ một cái, sau đó xoay người rời đi.

Lưu Vĩ đang tràn đầy mong đợi lập tức như bị giội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, chờ gã khôi phục lại tinh thần, Lỗ Khiếu Phong đã sắp ra đến cửa.

Lưu Vì lúc này cũng không kịp để ý thân phận . Vội vàng đuổi theo, ngăn Lỗ Khiếu Phong lại, liên tục chắp tay cười khổ nói:

– Lễ tổng , ngài làm sao vậy? Nếu như tôi đắc tội với ngài , ngài hãy nói một tiếng, tôi khẳng định sẽ xin lỗi ngài.

– Tôi không đảm đương nỗi lời xin lỗi của Lưu Tổng đâu, nhưng có câu tôi muốn tặng cho ông. Tuyệt đối đừng cho rằng có vài đồng tiền đã là rất giỏi, có một số người không phải ông có thể đắc tội đầu. – Lỗ Khiếu Phong nói xong cũng không quay đầu lại đi thẳng luôn. Để lại Lưu Vĩ ngơ ngẩn đứng tại chỗ, như thế nào cũng không hiểu nổi thái -độ Lỗ Khiếu Phong một trước một sau tại sao lại biến hóa lớn như vậy, càng không nghĩ ra câu nói kia là có ý gì. Nhưng gã dám khẳng định, gã thật sự đắc tội với người ta rồi, hơn nữa còn đắc tội một nhân vật lớn.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Lưu Vũ cuống đến mức như kiến bò trên chảo nóng, một lúc sau, gã mới hung hăng dậm chân. Quay người trở lại văn phòng lấy túi và mấy bình rượu mao đài cùng một vài thẻ mua sắm siêu thị, sau đó ra quán rượu lấy xe lái thẳng đến đại viện cục Vệ sinh thành phố.

Hai đội nhân mã trong khách sạn, trước mắt đã không phải là mấu chốt nữa, bên trên không ra lệnh, bọn chúng chỉ biết giải quyết việc chung, Lưu Vĩ tốn sức lực hơn nữa cũng vô ích. Hiện nay chỉ có tìm người bên trên, thông qua người bên trên sẽ tìm “Người no” van xin.

Vốn thông qua Lỗ Khiếu Phong tìm Sở Triều Huy là tốt nhất, nhưng ánh mắt Lỗ Khiếu Phong vừa rồi lạnh như băng, cứ như có cừu oán với gã khiến Lưu Vĩ trực tiếp liền bỏ ý định tìm Sở Triều Huy, mà lựa chọn Lâm Chí Hùng của cục Vệ sinh.

Đến trước cửa nhà của cục trưởng Lâm Chí Hùng, người mở cửa là phu nhân của lão. Nhưng hiển nhiên Lâm Chí Hùng đã dự liệu được Lưu Vĩ nhất định sẽ tới tìm lão nên đã thông báo với phu nhân của lão. Lúc phu nhân của lão mở cửa thấy Lưu Vĩ còn cười tươi như hoa, nhưng vừa nghe gã tự giới thiệu là Lưu Vĩ, nét mặt của bà liền trở nên rất lãnh đạm:

– Ông Lâm đã ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai ông đến văn phòng ông ấy tìm nhé.

Lưu Vì đương nhiên biết rõ Lâm Chí Hùng không có khả năng ngủ sớm như vậy, nghe vậy trong lòng rất chán nản, nhưng chuyện liên quan đến sự sinh tồn của khách sạn, Lưu Vì làm sao dám nản lòng. Hắn vội vàng đem rượu thuốc lá trong tay gã đã chuẩn bị kĩ, còn có thể mua sắm trong siêu thị đặt ở cửa ra vào nói.

– Vậy được tối sẽ không quấy rầy nữa.

Phu nhân Lâm cục trưởng nào dám nhận quà của Lưu Vĩ, vội vàng nhặt đồ lên nhét vào tay gã, nói:

– Những vật này ông mang về đi, ông Lâm nhà chúng tôi không nhận đầu.

Giờ làm quan có mấy ai không nhận quà? Trong lòng Lưu Vĩ âm thầm cười lạnh , nhưng biểu hiện ra ngoài lại càng khiêm tốn khách khí , sống chết muốn để qua lại.

Quà để lại đây, như vậy tức là chuyện còn có mấy phần hy vọng , nếu thật sự không để qua lại, chuyện này thực sự là phiền phức rồi.
Hai người đang đẩy qua đây lại, cửa thư phòng mở ra, truyền đến tiếng của Lâm Chí Hùng:

– Tiểu Quân, là ai vậy?

– Cục trưởng Lâm, là tối , là tối. – Lưu Vì thấy Lâm Chí Hùng đi ra, nào chịu bỏ qua cơ hội này, vội vàng chai mặt mang quà vào.

Người Trung Quốc từ trước đến nay vẫn nói: đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, lúc Lâm Chí Hùng còn chưa kịp nhớ ra Lưu Vì là ai, Lưu Vì đã mang đồ vào trong, đợi lão hiểu được người trước mắt này là ai, cũng không tiện đuổi gã ra ngoài, đành phải mặt lạnh, không nói một lời ngồi lên ghế salon.