Chương 226: Nhận em làm đồ đệ nhé

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Đêm nay tiểu thư Lý Tích Tuyết cũng đến câu lạc của chúng tôi tham dự một vũ hội từ thiện. Nhân cơ hội này nếu Đông ca có hứng thú, tối có thể giúp anh có một cuộc hẹn với cô ấy. – Chu Hạm cười tiếp lời.

Mặc dù Trương Vệ Đông không rõ Lý Tích Tuyết là ai nhưng ít nhất cũng biết rằng cô ta là mỹ nữ của giới giải trí, nghe vậy hắn vội vàng khoát tay cười:

– Không cần an bài tiết mục nào khác đâu.

– Không phải chú Đông ca, Lý Tích Tuyết đang là mỹ nhân nổi tiếng đấy. – Âu Dương Hồng ranh mãnh cười nói.

– Vậy có cần tôi sắp xếp để giúp cô vào cái vị trí mỹ nam kia không? – Trương Vệ Đông tức giận liếc nhìn cô ta.

– Cái đó tôi không có hứng thú, Đông ca đã đủ đẹp trai rồi. – Âu Dương Hồng cười nói.

Trương Vệ Đông chưa từng bị một người con gái tâng bốc như vậy trước mặt nhiều người, nên không biết từng đối thế nào chỉ biết che miệng ho khan hai tiếng vờ như không nghe thấy gì.

Chu Hạm nghe thấy vậy thì thoáng nở nụ cười, ánh mắt lại hướng về phía Vương Lập Bân xin chỉ thị.

– Đông ca đã nói như vậy thì bỏ đi, còn lại cô xem rồi bố trí đi. Đúng rồi, Đông ca là người Ngô Châu. – Vương Lập Bân nói.

Chu Hạm là người tinh tế, nghe Vương Lập Bân nói như vậy thì cô ta đột nhiên hiểu rằng người làm chủ đêm nay chính là anh chàng Đông ca này. Tất cả các món ăn cũng làm theo khẩu vị của người này.

– Được rồi, tôi hiểu rồi. – Chu Hạm gật đầu mỉm cười.

Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc mọi người đã đi tới trước một ngôi biệt thự, trước cửa ngôi biệt thự đã có một cô nhân viên đứng chờ sẵn. Đợi đám người Trương Vệ Đông tới gần, cô nhân viên cúi đầu chào đám đông và mỉm cười nói:

– Các vị xin mời vào bên trong.

Trương Vệ Đông cùng đám người Vương Lập Bân cùng nhau tiến vào trong ngôi biệt thự. Vừa vào bên trong là thấy ngay được một phòng khách được trang trí thanh tao, đơn giản, không quá khoa trương. Một chiếc đèn chùm rủ xuống từ trên trần nhà, ánh sáng của nó tỏa ra long lanh. Mặc dù Trương Vệ Đông không mấy am hiểu về đèn đóm nhưng hắn cũng biết rằng chiếc đèn này rất giá trị.

– Vương Lập Bân! Nơi này cũng không tồi. Tôi nhìn qua thấy chỗ đèn chùm này tính sơ sơ cũng phải hơn trăm vạn rồi. – Hạng Tổ Bằng hơi tỏ vẻ ngạc nhiên nói.

– Vị công tử này ánh mắt thật tốt, chiếc đèn này do công ty Swarovski thiết kế chế tạo, chiếc đèn có giá 20 vạn đô la mỹ. – Chu Hạm nói.
Tuy nói Trương Vệ Đông nếu thật sự muốn kiếm tiền thì cũng không phải là vấn đề, nhưng khi nghe thấy chiếc đèn này có giá 20 vạn đô la mỹ cũng phải giật mình. Mức lương hiện nay của hắn dù đã thuộc vào loại thu nhập cao, nhưng vẫn phải làm mười năm nữa mới đủ tiền mua được chiếc đèn này. Nghĩ tới đó thôi hắn cũng đành lắc đầu liên tục, trong lòng không khỏi thầm oán những năm nay người với người sao cách nhau một trời một vực như vậy. Nhiều người chỉ vì miếng ăn mà liều chết kiếm tiền, nhưng lại có những người dùng tiền triệu nhân dân tệ chỉ để mua những chiếc đèn về trang trí.

Nơi uống rượu là một gian phòng có ba mặt đều có thể hướng ra Âu Giang, ngồi ở trong phòng có thể nhìn thấy hết toàn bộ khung cảnh bên ngoài, làm cho người ta có cảm giác vô cùng thoải mái và dễ chịu.

Trương Vệ Đông lẽ đương nhiên được sắp xếp ngồi tại ghế chủ vị. Vương Lập Bân còn có mỹ nữ xinh đẹp Bạch Khiết ngồi bên. Tất cả đồ ăn được bày biện khi mọi người ổn định chỗ ngồi, chỉ thoáng nhìn qua cũng thấy được đa số thức ăn là đặc sản vùng Ôn Châu, và không ít những món ăn nổi tiếng của vùng Ngô Châu.

Tiệc rượu vừa bắt đầu tất cả mọi người liền thay nhau chúc rượu Trương Vệ Đông. Vì không muốn làm mọi người phật ý nên Trương Vệ Đông tuyệt đối không cự tuyệt lời mời của bất kỳ ai. Chỉ là bản thân hắn nghĩ rằng chỗ rượu này đáng giá không ít tiền, nên khó tránh khỏi có chút cảm giác đáng tiếc.

Rượu uống chưa đủ, Âu Dương Hồng đỏ mặt đập tay xuống bàn tức giận nói:

– Đông ca, tôi bây giờ nghĩ lại thấy chúng ta vẫn còn quá tốt với lũ tiểu nhân kia, chúng dựa vào cái gì mà dám hoành hành ở võ quán của lão Vương, vậy mà chúng ta chỉ có thể giáo huấn chúng một cách nhẹ nhàng thế thôi sao?

– Đúng vậy. Thế nhưng không làm như thế chúng ta còn có thể làm khác được à? – Những người còn lại cũng đều không cam lòng nói.
Trương Vệ Đông thấy vậy thì biết nếu mình không nói rõ ràng, chỉ sợ đêm nay những người này muốn uống rượu giải sầu, không thể làm gì khác bèn nói:

– Thật ra cũng không phải là tiện nghi cho bọn chúng.

– Tay chỉ bị trật khớp thôi mà không gọi là tiện nghi cho bọn chúng? Tôi khi còn bé vẫn thường đánh nhau với đám con trai, không ít lần bị thương như thế này. Mỗi lần như thế cha tôi đều không cần đưa tôi đi bệnh viện khám mà đều để ở nhà và tự mình chữa trị cho tôi. – u Dương Hồng không phục nói.

– Vậy cho hỏi cánh tay đó của cô bây giờ có thể xách được độ không? – Trương Vệ Đông thâm ý hỏi.

– Điều đó là đương nhiên, cha tôi có bài thuốc bổ xương rất hay. Đương nhiên cha tôi so với Đông ca còn thua xa. – Âu Dương Hồng nói.

– Thế nhưng cho dù bọn chúng có chữa lành lặn tay phải thì cũng không thể xách được những vật dù chỉ hơi nặng một chút. – Trương Vệ Đông cầm chén rượu lòng vòng nhẹ nhàng nói.

– Vậy là có ý gì?.

Nghe vậy tất cả mọi người đều tỉnh táo, hai mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào Trương Vệ Đông

– Không biết mọi người đã nghe qua hội chứng Ehlers-Danlos chưa? Nếu chưa từng nghe qua thì. bằng để cho Bạch Khiết giải thích một chút.

– Trương Vệ Đông cười nói.

Mọi người nghe thấy vậy tất cả ánh mắt đều dồn về phía Bạch Khiết, Bạch Khiết liếc sang nhìn Trương Vệ Đông sau đó hướng về phía mọi người giải thích:

– Hội chứng Ehlers-Danlos là tái phát tỉnh trật khớp các khớp xương sau khi bị thương. Trải qua quá trình trị liệu các khớp xương sẽ khôi phục bình thường, tuy nhiên trong cuộc sống hàng ngày, khi bệnh nhân vận động hoặc làm việc các khớp xương có thể sẽ đột ngột bị trật khớp trở lại.

Nói đến đây, Bạch Khiết kinh ngạc nhìn Trương Vệ Đông nói:

– Chẳng lẽ bọn chúng.

– Ừm. Tôi đã động tay động chân một chút, trừ khi tôi tự mình đứng ra chữa trị, cánh tay phải của chúng đừng có nghĩ tới việc khôi phục như lúc đầu. Bằng không các người nghĩ tôi dễ dàng để chúng đi thế sao? – Trương Vệ Đông thản nhiên nói, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Tất cả mọi người nghe thấy vậy đều hít sâu một hơi khí lạnh, trước giờ họ đều cho rằng Trương Vệ Đông là người ôn hòa nhã nhặn, không thể ngờ rằng anh ta đã sớm âm thầm hạ thủ.

Sau khi hít sâu một hơi khí lạnh, mọi người trong phòng lại dần trở nên hưng phấn.

– Đông ca! Đúng là hả giận thật.

– Đông ca! Vì điều này tôi mời anh một chén.

Tất cả mọi người đều tỏ vẻ nể phục và hướng về phía Trương Vệ Đông mời rượu, Trương Vệ Đông cũng không hối hận khi nói ra điều này.
Chính bởi việc hắn làm đã khiến cho tất cả mọi người trở lên rất vui vẻ và hưng phấn, càng lúc càng uống nhiều rượu, ngay cả Bạch Khiết cũng không ngoại lệ, chỉ có Trương Vệ Đông là vẫn tỉnh táo.

– Đông ca! Tôi có điều muốn thỉnh cầu. Hôm nay dù có như thế nào thì anh cũng phải đáp túng. – uống một lúc lâu sau, Vương Lập Bân mới loạng choạng đứng lên, lắp bắp nói.

– Có điều gì anh cứ nói, chỉ cần tôi có thể đáp ứng được thì không có vấn đề gì. – Trương Vệ Đông cũng có chút thích thú đối với chàng thanh niên có tính cách hào sảng này nên khi nghe vậy liền cười nói.

– Đông ca, tôi mong anh thu nhận tôi làm đệ tử. – Vương Lập Bân đột nhiên quỳ xuống đất mong được đáp ứng, đôi mắt say lờ đờ lúc này đột nhiên trong suốt tỉnh táo trở lại.

Những người còn lại thấy Vương Lập Bân đột nhiên hướng Trương Vệ Đông bái sư, lúc đầu có hơi sững sờ, sau đó tỉnh táo lại thì cho rằng việc mượn buổi uống rượu hôm nay để bái sư quả là thông minh, nếu bỏ lỡ, e rằng về sau hiếm có cơ hội tốt như vậy.

Mọi người liền đứng dậy dời khỏi bàn tiệc cùng Vương Lập Bân quỳ xuống thỉnh cầu:

– Đông ca, xin hãy nhận chúng tôi làm đệ tử.

Trương Vệ Đông nhìn thoáng thấy căn phòng một khoảng đen chỉ thấy đầu người lên vội vàng đứng dậy nói:

– Các người làm cái gì vậy, mau đứng lên, mau đứng lên.

– Không. Nếu hôm nay Đông ca không nhận chúng tôi thì chúng tôi nhất định không đứng dậy. – Vương Lập Bản vẻ mặt kiên định nói.

– Cái này…

Trương Vệ Đông không biết nói gì hơn lúc này.

Đúng lúc này, Chu Hạm bước vào, thấy Vương Lập Bân và tất cả mọi người đều cúi đầu quỳ lạy Trương Vệ Đông hai con mắt không khỏi kinh ngạc, hai tay thì che miệng để tránh khỏi phát ra âm thanh.

Mặc dù Chu Hạm đã cố gắng không để phát ra âm thanh nhung Trương Vệ Đông vẫn biết cô đã đến, hắn quay đầu lại nhìn Chu Hạm.

Chu Hạm thấy Trương Vệ Đông nhìn về phía mình không biết vì điều gì mà đột nhiên cảm thấy vô cùng căng thẳng, đứng đó mà không biết phải làm gì, mất đi vẻ tự nhiên tiêu sái vốn có của bản thân khi đối mặt với khách hàng.

Trương Vệ Đông thấy Chu Hạm đứng đó ngẩn người không biết xử lý thế nào đành đưa tay ra hiệu tỏ ý bảo đi ra ngoài. Chu Hạm lúc này mới như tỉnh táo trở lại cúi chào Trương Vệ Đông và lui ra. Ra đến ngoài, lúc này Chu Hạm mới lấy tay che miệng để không tỏ ra quá thất thố.