Chương 139: Bệnh tim

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Đúng vậy, tình huống không được lạc quan. – Đàm Khiêm gật đầu nói.

– Bí thư Đoạn Uy là ai vậy? – Trương Vệ Đông khẽ cau mày hỏi.

Thấy Trương Vệ Đông hỏi, Đàm Chính Minh không khỏi mỉm cười, vội vàng trả lời:

– Phó bí thư Tỉnh ủy của chúng ta. Vĩnh Khiêm đã từng làm thư ký cho cậu ấy.

Nhận thức của Trương Vệ Đông đối với quan trường bây giờ không đơn thuần như trước kia nữa, nghe vậy lập tức ý thức được tầm quan trọng của Đoạn Uy đối với Đàm Vĩnh Khiêm. Nhưng mặc dù biết rõ Đoạn Uy đối với Đàm Vĩnh Khiếm rất quan trọng, và hắn cũng có lòng tin với y thuật của mình, nhưng hắn vẫn không dám mạo muội nói ra việc chữa bệnh, mà lại hỏi:

– Ông ấy là người như thế nào?

Đàm Vĩnh Khiêm hơi nghi hoặc nhìn Trương Vệ Đông, không biết hắn hỏi lời này là có ý gì, nhưng vẫn thành thật trả lời:

– Bí thư Đoàn xuất thân quân nhân, là anh hùng trong cuộc chiến tự vệ phản kích. Làm người ngoại trừ hơi nóng nảy một chút, tổng thể mà nói thì là một vị quan tốt, làm việc rất có nguyên tắc. Thật sự quan tâm đến đời sống người dân, không giống như những quan viên khác chỉ thích dựa vào chiến tích để trang điểm cho mình.

Thấy Đàm Vĩnh Khiêm nói như vậy, Trương Vệ Đông cảm thấy đã có quyết định, tiếp tục hói:

– Bệnh tình của ông ấy thế nào rồi?

– Cũng không rõ lắm, nhưng nghe thư ký Trầm nói tựa hồ phải giải phẫu ghép tim mới được. – Thần sắc Đàm Vĩnh Khiêm ảm đạm nói.

Mặc dù Đàm Chính Minh và Sở Kiến Hiến không lạc quan với tình trạng sức khỏe của Bí thư Đoạn Uy, nhưng nghe nói cần phải tiến hành giải phẫu ghép tim thì vẫn hít vào một hơi thật sâu. Ngay cả đối với Trương Vệ Đông cũng không dám ôm một tia hy vọng nào.

Giải phẫu ghép tim là giải phẫu tim phức tạp, nói rõ tình trạng bệnh tim đã đến trình độ cực kỳ nghiêm trọng. Bọn họ thật sự không dám tưởng tượng, ngoại trừ giải phẫu, trên thế giới này còn có loại y thuật nào có thể thần kỳ đến mức bệnh nghiêm trọng như vậy đều có thể trị.

Ngược lại, Trương Vệ Đông đối với trình độ y thuật của mình tràn đầy tin tưởng, nghe vậy liền hỏi:

– Bí thư Đoạn Uy hiện tại đang ở đâu?

Lúc này Đàm Vĩnh Khiêm chợt hiểu được ý tứ trong lời nói của Trương Vệ Đông, không khỏi vẻ mặt khó tin nhìn hắn, run giọng hỏi:

– Chú! Chú có thể chữa được bệnh này hay sao? Nó phải rất nghiêm trọng mới tiến hành giải phẫu ghép tim đấy.

– Đúng vậy, Vệ Đông. Bí thư Đoạn Uy là Phó bí thư Tỉnh ủy, không phải người bình thường. Bệnh nghiêm trọng như vậy, nếu cậu không có nắm chắc, thì không nên ra tay. Vạn nhất xảy ra chuyện, đó chính là đại họa. – Vẻ mặt Đàm Chính Minh nghiêm túc nói.

Đàm Chính Minh vừa nói, không khí trong phòng khách tựa hồ ngưng kết lại. Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào Trương Vệ Đông, ngay cả thở cũng không dám thở.

Trương Vệ Đông đương nhiên hiệu được thâm ý trong lời nói của Đàm Chính Minh. Đây là một Phó bí thư Tỉnh ủy, nhân vật số ba ở tỉnh Thiên Nam với nhân khẩu hơn mười bốn triệu. Nếu ông ta bị một gã thanh niên chẳng có giấy phép hành nghề y hại chết. Đừng nói là Trương Vệ Đông không chịu nổi, mà ngay cả Đàm gia cũng tuyệt đối gặp nạn theo. Nhưng từ lúc xem qua thượng cố y kinh, người tu luyện đại hỗn độn ngũ hành tâm pháp như Trương Vệ Đông đã thấu hiểu được chân lý y thuật Trung Hoa. Mặc dù không dám nói là chữa khỏi trăm bệnh, nhưng giảm bớt bệnh tình thì là dám đánh cược. Phải biết rằng cơ thể con người không nằm ngoài Ngũ Hành, mà Trương Vệ Đông lại là một người có Âm Dương nhị khí hỗn độn nguyên, có Âm Dương Ngũ Hành. Hắn sợ gì chứ?

– Không nghiêm trọng như đại ca nói đâu. Bệnh của Bí thư Đoạn Uy, tuy em không tự mình xem qua, nhưng bảy tám phần nắm chắc vẫn phải có. Không chữa hết, nhưng một phần là vẫn có thể làm. – Trương Vệ Đông thản nhiên nói.

Thấy Trương Vệ Đông nói như vậy, tất cả mọi người không khỏi hít sâu một hơi lạnh. Ngay cả bệnh tim nghiêm trọng đến nỗi phải tiến hành giải phẫu tim cũng dám nói có bảy tám phần nắm chắc. Nếu không phải người đang ngồi đây đều chứng kiến khả năng thần kỳ của Trương Vệ Đông, chỉ sợ sớm đã coi hắn là người điên.

Một hồi lâu, trong phòng khách mới vang lên tiếng thở nặng nề, tựa hồ một câu nói đơn giản của Trương Vệ Đông nhưng lại khiến cho mọi người cơ hồ nhận lấy một áp lực không cách nào kháng cự.

– Vậy… Chú! Chú có thể bớt chút thời gian theo cháu đến tỉnh không? Bí thư Đoàn vẫn còn nằm trong bệnh viện Nhân dân tỉnh.

Mặc dù biết Trương Vệ Đông nói như vậy nhất định sẽ ra tay, nhưng Đàm Vĩnh Khiêm vẫn là miệng đắng lưỡi khô, vẻ mặt khẩn trương cầu khẩn.

Khẩn trương cầu khẩn không phải chỉ vì bệnh tình của Bí thư Đoạn Uy, mà trong đó cũng chính là vì tiền đồ của Đàm Vĩnh Khiêm.

– Bí thư Đoạn Uy có tầm quan trọng đối với tiền đồ của cậu, lại là quan viên tốt. Cậu nói tôi có lý do khoanh tay đứng nhìn sao? – Trương Vệ Đông cười, vỗ vai Đàm Vĩnh Khiêm.

Lúc này Đàm Vĩnh Khiêm mới nhẹ nhàng thở ra:

– Cảm ơn chú!

Trương Vệ Đông cười nói:

– Nếu không thì ngày mai đi ngay. Ngày mai tôi không có chuyện quan trọng ở trường.

– Được, được!

Đàm Vĩnh Khiêm liên tục gật đầu. Y chỉ hận hiện tại không thể cùng với Trương Vệ Đông xuất phát đến tỉnh ngay.

Trương Vệ Đông thấy Đàm Vĩnh Khiêm đã nói như vậy, liền lấy điện thoại ra gọi cho giáo sự Tần Hồng xin phép nghỉ.

Thấy Trương Vệ Đông đúng dậy qua một bên gọi điện thoại, Sở Triều Huy không khỏi vỗ vai Đàm Vĩnh Khiêm, thở dài một cái:

– Hiện tại có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. – Nói xong, Sở Triều Huy mới đột nhiên nhớ ra chuyện gì, nhìn Sở Kiến Hiền nói:

– Ba, căn bệnh cũ của ba cũng nên mời sư thúc xem qua một chút đi.

– Đợi tiểu tử con nhớ ra thì thiếu nữ đã thành đàn bà rồi. Sư thúc của con vừa vào cửa đã nhìn ra được bệnh cũ của ba. Ba của con đã sớm tốt hơn rất nhiều rồi. – Sở Kiến Hiên cười măng.

Sở Triều Huy đối với việc Trương Vệ Đông biết trị bệnh còn có chút không dám tin, nhưng bây giờ nghe cha nói bệnh cũ của ông đã được Trương Vệ Đông vừa nhìn đã nhận ra và cũng đã chữa trị xong, không khỏi mở to hai mắt nói:

– Không phải chứ? Lợi hại như vậy sao?

– Không lợi hại, sư thúc của con còn dám đề nghị đi chữa bệnh cho Phó bí thư Tỉnh ủy sao? – Sở Kiến Hiên liếc mắt nói.

– Đúng vậy, đúng vậy! – Sở Triều Huy vội vàng gật đầu liên tục.

– Liên quan đến tiền đồ của con, về sau có rảnh thì nên hướng sư thúc của con lãnh giáo một chút. Con học được một phần bản lĩnh của sự thúc con thì ba cũng thấy yên tâm lắm rồi. – Sở Kiến Hiên tiếp tục nói.

Nếu đổi thành một người khác, Sở Triều Huy khẳng định là không phục rồi. Nhưng nói đến Trương Vệ Đông, ông ta là một trăm phần trăm chịu phục, nghiêm mặt gật đầu nói:

– Đúng vậy, hôm nay con cố ý đi theo, chính là muốn hướng sư thúc lãnh giáo máy chiếu đấy.

– Lãnh giáo mấy chiêu thì tôi không dám. Quyền pháp của ba cậu rất lợi hại. – Sau khi xin nghỉ xong, Trương Vệ Đông cười ha hả trở lại ghế ngồi.

Lời này của Trương Vệ Đông khiến mặt Sở Kiến Hiến không khỏi đỏ lên.

– Vệ Đông cậu không phải là làm khó tối sao? Công phu mèo qùao của tôi nào dám nói hai chữ lợi hại trước mặt cậu chứ.

– Haha, Triều Huy, hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi. Ba của cậu lại bảo đó là công phu mèo quào. – Đàm Chính Minh nghe vậy, nhịn không được cười ha hả lên, tâm trạng khoan khoái dễ chịu.

– Tôi nói đó là đối với Vệ Đông. – Mặt già Sở Kiến Hiên đỏ lên, trợn mắt nói.

– Haha… Sở sư huynh! Tôi nói là thật. Tôi thật sự không biết quyền pháp, chỉ là ra tay nhanh mà thôi. Nếu Triều Huy hướng tối lãnh giáo quyền pháp thì chính là tìm lộn người rồi. Nhưng nếu lãnh giáo một ít Dưỡng Sinh Chi Đạo thì tôi có thể chỉ điểm một hai. – Trương Vệ Đông cười nói.

Sở Kiến Hiên là lão võ lâm, tất nhiên là kiến thức rộng rãi. Vừa nãy ông thấy Đàm Chính Minh không những khí tức mạnh hơn lúc trước mà thân thủ cũng nhanh nhẹn hơn rất nhiều, trong nội tâm cảm thấy kỳ quái. Bây giờ nghe Trương Vệ Đông nói như vậy thì còn không rõ nữa sao. Đàm Chính Minh nhất định là đã học được nội gia tâm pháp lợi hại từ chỗ Trương Vệ Đông. Thì ra là Dưỡng Sinh Chi Đạo mà Trương Vệ Đông nói tới. Cho nên, liền vội vàng đứng dậy hướng Trương Vệ Đông cúi chào thật sâu nói:

– Vệ Đông sư đệ, lời khách khí thì tôi sẽ không nói. Về sau, nếu cậu có chuyện gì cần đến Sở gia chúng tôi thì cứ nói.

Thấy Sở Kiến Hiên đứng lên cúi đầu với Trương Vệ Đông, Sở Triều Huy không dám ngồi, vội vàng đứng dậy theo, hướng Trương Vệ Đông cúi người thật sâu.

– Các người đang làm gì vậy?

Trương Vệ Đông thấy một ông lão tám mươi, một trung niên bốn mươi đang hướng mình cái đầu, liền sợ hãi vội vàng đứng dậy, nhẹ nhàng vận sức mạnh nhu hòa nâng hai người dậy.

Cha con Sở Triều Huy thấy Trương Vệ Đông chỉ là tay vừa nhấc đã có một sức mạnh nhu hòa nâng hai người dậy, không khỏi vẻ mặt hoảng sợ. Chiêu thức này đã đạt đến trình độ chân khí phóng ra ngoài như trong truyền thuyết.

Trong lúc hai người đang hoảng sợ, Bạch Dung bung thức ăn ra, thấy ba người đứng ở nơi đó, không khỏi cười nói:

– Còn đứng ở đó làm gì? Có phải đói bụng rồi không? Cũng may tôi đã chuẩn bị xong rồi.

Bạch Dung vừa nói, cha con Sở Kiến Hiến mới hồi phục lại tinh thần. Sở Triều Huy vội vàng tiến lên nói:

– Cô Bạch! Để cháu phụ cô.

Lúc nhỏ, Sở Triều Huy không ít lần ăn cơm ở Đàm gia, Bạch Dung cũng không cần khách khí với ông ta, cười nói:

– Trong bếp vẫn còn, cháu vào phụ cô mang ra đi.

Sở Triều Huy mỉm cười rồi vội vàng vào bếp mang thức ăn lên. Còn Đàm Vĩnh Khiêm thấy thế cũng đứng dậy đi lấy rượu nho. Trương Vệ Đông cũng muốn theo giúp, nhưng lại bị Đàm Chính Minh và Sở Kiến Hiên giữ lại.

– Chuyện này để chị dâu cậu và hai đứa nhỏ làm được rồi. Cậu sờ tay vào làm cái gì? – Đàm Chính Minh cười ha hả nói.

Trương Vệ Đông mới hơn hai mươi tuổi, nghe vậy lập tức đổ mồ hôi.

Bệnh viện Nhân dân tỉnh Thiên Nam, trong phòng họp khoa Tim mạch, các chuyên gia đang hội ch

Lúc này có một người đang cầm một cây que chỉ vào một tấm hình chụp trái tim gắn trên bảng. Đó chính là đệ nhất nhân khoa Tim mạch, có danh xưng Thần Chi Thủy bác sĩ Địch Nhân Triết của bệnh viện trực thuộc đại học số 1 Yến Kinh.

– Bệnh nhân bị hẹp ba động mạch vành, kèm thêm triệu chứng co thắt. Trái phải tâm thất đã xuất hiện tình trạng suy kiệt khác nhau. Bên trái là nghiêm trọng nhất. Đề nghị của chúng tôi là mau chóng làm giải phẫu ghép tim. – Vẻ mặt bác sĩ Địch Nhân Triết nghiêm túc nói.

Tiếng nói của bác sĩ Địch Nhân Triết vang lên, phòng họp lập tức lâm vào tình trạng yên lặng. Giải phẫu ghép tim nguy hiểm rất lớn. Vạn nhất gặp chuyện không may, không ai có thể gánh được trách nhiệm. Vì người bệnh là Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Thiên Nam. Còn một nguyên nhân quan trọng khác nữa là bản thân Bí thư Đoạn Uy không tiếp nhận việc giải phẫu ghép tim.

– Chủ nhiệm Phương, ngài cảm thấy thế nào? – Một lát sau, một nữ thiếu phụ trung niên tướng mạo đoan trang mở miệng hỏi.

Thiếu phụ trung niên này là vợ của Bí thư Đoạn Uy – Thôi Tĩnh Hoa, cũng là Giám đốc sở Y tế tỉnh Thiên Nam. Chủ nhiệm Phương mà bà gọi là một bác sĩ tóc đã bạc trắng, sắc mặt hồng nhuận, khoảng sáu mươi tuổi. Chủ nhiệm Phương là thành viên Ủy ban Bảo vệ sức khỏe quốc gia, phụ trách công tác bảo vệ sức khỏe hàng ngày của lãnh đạo quốc gia, trước kia được coi là Ngự Y chốn cung đình. Chủ nhiệm Phương rất có quyền uy trong phương diện tim mạch. Lần này đặc biệt nhận lời mời từ Yến Kinh đến thành phố Nam Châu. Vừa nãy ông đã tiến hành bắt mạch cho Bí thư Đoạn Uy. Kết quả đương nhiên là không lạc quan rồi. Cho nên, lúc Giám đốc Thối Tinh Hoa hỏi, thần sắc của ông rất ngưng trọng.