Chương 272: Cậu Thấy Giảng Viên Đại Học Thế Nào?

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Rất nhanh sau đó, bên ngoài vang lên tiếng còi báo, sáu chiếc xe cảnh sát lao tới trước Minh Trúc Hiển rồi lập tức dừng lại.

Những chiếc cửa xe lập tức bật tung, sau đó từng tốp cảnh sát được trang bị vũ khí, mặc vũ trang, nhanh chóng lao xuống xe.

Cục trưởng cục công an bị một đám côn đồ cầm dao, đao uy hiếp, thật không còn ra thể thống gì nữa.

Trong chốc lát, đám du côn thấy từng tốp cảnh sát được vũ trang đầy đủ, uy phong ngút trời xông vào Minh Trúc Hiến mà bị dọa cho sợ run rẩy.

Những viên cảnh sát chẳng thèm để tâm đến bọn côn đồ có sợ hay không, bọn họ giống như những con hổ dũng mãnh lao vào đám côn đồ, bắt hết tất cả rồi trói lại.

Bọn chúng đúng là chán sống rồi mà, đánh nhau mà dám động đến cả cục trưởng cục cảnh sát.

Bắt trói đám du côn xong, cục trưởng cục công an quận Đông Thành – Phó Nghị Nhiên bước nhanh đến phía trước Sở Triều Huy, sau đó lập tức làm động tác đứng nghiêm chào, trên trán gã lấm tấm mồ hôi.

Đây là khu vực nằm trong sự quản lí của gã, thật không ngờ lại để xảy ra chuyện này, thân là người quản lý, gã chắc chắn không thoát khỏi tội.

– Phó cục trưởng! Trị an của khu Đông Thành phải quản lí cho tốt vào. Nếu anh thấy mình không làm được, hãy nói với tôi, tôi sẽ cho người khác làm thay anh. – Sắc mặt Sơ Triều Huy trầm xuống.

– Sở cục trưởng xin hãy yên tâm, tôi chắc chắn làm được. – Phó Nghị Nhiên lập tức đứng nghiệm, hô to đáp lại. Trong lòng gã thật muốn đem cái lũ côn đồ kia ra xử cho một trận nên thân. Mắt của bọn chúng quả thật là đặt hết cả ở dưới mông rồi, động ai không động lại đi chọc ngay vào cục trưởng Cục công an thành phố.

Sở Triều Huy hừ lạnh một tiếng sau đó chỉ vào Chu Phong nói: – Vị này nghe nói là em vợ của Hà Thái Văn, tỏ ra rất hung hăng càn quấy.
Nói xong Sở Triều Huy liền quay người bước vào trong. Thấy vậy, Phó Nghị Nhiên thở phào một hơi, ngay sau đó, ánh mắt sắc lạnh hướng vào người Chu Phong. Hàm ý trong lời nói của cục trưởng chẳng lẽ gã lại nghe không ra, nếu Chu Phong bị xử lý, anh rể y chắc chắn sẽ nghĩ cách cứu y thoát tội.

Lúc Sở Triều Huy quay trở vào ghế ngồi, thức ăn đã được bưng lên, tuy nhiên, chưa ai dám động đũa.

Thấy mọi người đang đợi mình, Sở Triều Huy không khỏi giật mình.

– Sở bí thư! Hôm nay anh thật có thể diện, tiểu thúc nói phải đợi anh về mới ăn. – Thấy Sở Triều Huy quay lại, Đàm Vĩnh Khiêm nửa đùa nửa thật.

– Sư thúc! Đệ tử đâu dám, đâu dám. – Sở Triều Huy vội vàng nói.

– Cái gì mà dám với không dám, bây giờ tôi mới biết cậu được thăng chức, tối nay cậu là nhân vật chính, tất nhiên phải đợi cậu về rồi. – Trương Vệ Đông cười nói.

– Cái gì mà nhân vật chính với không nhân vật chính, Triều Huy có ngày hôm nay cũng là nhờ vào sự giúp đỡ của sư thúc. – Sở Triều Huy nói khiêm tốn.

Hôm nay, người nhà Lô Tư Hồng tất nhiên đã biết Sở Triều Huy không chỉ là cục trưởng cục công an thành phố mà còn là bí thư chính pháp ủy. Luận về quyền lực thì còn cao hơn chức trưởng ban thư kí thành ủy của Đàm Vĩnh Khiêm. Thật không ngờ anh ta lại gọi Trương Vệ Đông là sự thúc, hơn nữa theo lời nói của anh ta thì chuyện anh ta được thăng chức là nhờ vào sự giúp đỡ của Trương Vệ Đông. Cả nhà Lô Tư Hồng nghe đến nỗi tim đập thình thịch, ánh mắt nhìn Trương Vệ Đông cũng toát lên sự sợ hãi.

– Đừng có khiêm tốn nữa, lại đây ngồi đi. – Trương Vệ Đông vừa cười vừa vẫy tay bảo Sở Triều Huy, bên cạnh hắn còn trống một chỗ, là cố tình để lại cho Sở Triều Huy.

Sở Triều Huy cười, sau đó vội vàng đi đến ngồi cạnh bên Trương Vệ Đông.

Đợi Sở Triều Huy ngồi xuống, Trương Vệ Đông để nghị mọi người cùng nâng cốc chúc anh ta một ly, chúc anh ta từng bước thăng chức. Bữa tiệc xem như chính thức bắt đầu.

Bỏ qua người nhà Lô Tư Hồng, ở đây thân phận của Trương Vệ Đông là cao nhất. Sau khi chúc mừng Sở Triều Huy, đám Đàm Vĩnh Khiêm quay sang mời rượu Trương Vệ Đông.

– Sư thúc! Đệ tử mời ngài, sau này còn phải nhờ sư thúc chỉ dạy nhiều thêm. – Sau khi Sở Triều Huy và Đàm Vĩnh Khiêm kính rượu Trương Vệ Đông, Lỗ Khiếu Phong cũng nâng ly kính rượu Trương Vệ Đông. Vì đã có Sở Triều Huy và Đàm Vĩnh Khiêm khởi đầu, câu “sư thúc” Lỗ Khiểu Phong gọi nghe cũng rất tự nhiên.

Tất nhiên Trương Vệ Đông cũng không cố ý khách sáo với gã, không bắt gã phải đổi lại gọi thành “sư huynh”. Hắn cũng nâng ly lên nói:

– Không vấn đề gì!

Thấy Trương Vệ Đông cười tươi, trong lòng Lỗ Khiếu Phong thầm thở phào một hơi. Gã sớm đã muốn đổi cách xưng hô, chỉ tiếc chưa có cơ hội thích hợp. Hôm nay vừa hay đúng dịp, nếu không, chỉ có mình gã gọi Trương Vệ Đông là “sư huynh” thì thật là “chơi trội”.

**********

– Vĩnh Khiêm! có chuyện này ta muốn hỏi cháu, không biết có thích hợp hay không? – Trên đường Đông Tân, Trương Vệ Đông và Đàm Vĩnh Khiêm sóng vai chậm rãi đi về phía trường đại học Ngô Châu.

Bữa tiệc đã tan được một lúc, Đàm Vĩnh Khiêm muốn về thăm bố mẹ nên tiện đường đi cùng Trương Vệ Đông về trường.

– Tiểu thúc! Giữa thác và cháu cần gì phải khách khí như vậy chứ. – Đàm Vĩnh Khiêm cười nói.

Trương Vệ Đông khẽ nhếch miệng, thầm nghĩ: Ta đương nhiên không khách khí với cậu rồi. Thực ra là chuyện hai cụ nhà ngươi nhờ ta nói khiến ta không biết làm sao mở lời.

– Cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả, chỉ là muốn hỏi cháu bây giờ đã có đối tượng nào chưa? – Trương Vệ Đông có chút không được tự nhiên. Hắn chỉ cảm thấy mình là thằng con trai mới có hơn 20 tuổi đầu, hỏi như vậy nghe có vẻ giống như một ông già.

Tuy nhiên Đàm Vĩnh Khiêm sớm đã đặt vấn đề tuổi tác của Trương Vệ Đông sang một bên, thật lòng tôn kính Trương Vệ Đông như chú của mình. Vì vậy nghe lời này gã cũng chẳng hề thấy đường đột.

– Vẫn chưa có. – Đàm Vĩnh Khiêm cười nói.

– Sao lại không tìm đối tượng đi, tuổi của cháu cũng không còn nhỏ nữa nữa a. – Nếu đã nói ra, Trương Vệ Đông cũng chẳng ngại dần dần đi vào vấn đề. Nghe Đàm Vĩnh Khiêm nói vậy, hắn hỏi lại đây vẻ quan tâm.

– Vâng. Không còn nhỏ nữa, đã 30 tuổi rồi. Bố mẹ cháu cũng đã giục cháu mấy lần. – Đàm Vĩnh Khiêm cười khổ.

– Nếu đã như vậy sao cháu không nhanh tìm lấy một người? Ta nghĩ với điều kiện của cháu, chắc chắn sẽ có cả đám con gái xếp hàng muốn được gả cho cháu. – Trương Vệ Đông cười nói.

– Chú à! Vấn đề nằm ở đây này. – Đàm Vĩnh Khiêm bất đắc dĩ nói.

– Lời của cậu là ý gì? – Trương Vệ Đông cảm thấy khó hiểu.

– Biết nói thế nào nhỉ, nhiều người con gái muốn được gả cho cháu, đó là chuyện tốt. Những chú cũng biết đấy, có rất nhiều cô gái không phải vì thích cháu mà là thích cái vị trí cháu đang ngồi. Chú nói xem, nếu hai người kết hôn, người ta yêu thân phận mình chứ không phải con người mình, như vậy thì hôn nhân còn có ý nghĩa gì nữa. Hơn nữa, cháu đã từng này tuổi, lại ngồi ở vị trí này, công việc bận rộn, tác phong làm việc cũng chẳng giống người ta, nếu tìm một cô gái hơn hai mươi tuổi, sau đó suốt ngày cô ta nhõng nhẽo đòi phải lãng mạn gì gì đó, chú thấy có ổn không? Còn nếu như tìm một người sấp sỉ tuổi của cháu, lại vẫn chưa kết hôn, điều kiện lại phải tạm ổn, không coi trọng vị trí cháu đang ngồi, chuyện này đâu phải dễ. – Đàm Vĩnh Khiêm cười khổ.

Bây giờ Trương Vệ Đông mới hiểu tại sao Đàm Vĩnh Khiêm mọi thứ đều tốt vậy mà vẫn chưa có đối tượng. Quả thực ở độ tuổi và vị trí của anh ta, có nhiều thứ cần phải suy nghĩ, không giống như thanh niên, tìm được một đối tượng hợp lí không phải là dễ.

– Nhưng cũng không thể vì vậy mà cứ chần chừ kéo dài chuyện này, dù sao thì bố mẹ cháu cũng đã lớn tuổi, họ cũng muốn sớm được bế cháu. Hơn nữa tuổi cháu cũng không còn nhỏ nữa, kéo dài cũng không phải cách hay. – Mặc dù biết chuyện này không dễ dàng gì với Đàm Vĩnh Khiêm, nhưng đã nhận nhiệm vụ thì hắn phải cố mà tiếp tục khuyên Đàm Vĩnh Khiêm.

– Cám ơn chị đã quan tâm, cháu sẽ cố gắng giải quyết sớm chuyện này. – Quả đúng như vợ chồng Đàm Chính Minh nói, bọn họ hễ nhắc chuyện này thì Đàm Vĩnh Khiêm liền lảng tránh, nhưng có Trương Vệ Đông khuyên thì gã không tránh nữa.

Thấy khuôn mặt như quả mướp đắng của Đàm Vĩnh Khiêm, hắn tỏ ra cảm thông, vỗ vai Đàm Vĩnh Khiêm nói:

– Mặc dù cần phải nhanh nhưng không được tùy tiện, dù sao đây cũng là chuyện cả đời.

– Cháu biết. Nếu gặp chú sớm mấy năm thì tốt rồi. Đến giờ cháu đã trải qua rất nhiều chuyện, không biết vì cái gì mà luôn nhìn không quen các hành vi của mấy cô gái trẻ hiện nay. – Đàm Vĩnh Khiêm gật nhẹ đầu, sau đó cảm khái nói.

Trương Vệ Đông bây giờ còn trẻ tuổi, đương nhiên không hiểu được suy nghĩ của Đàm Vĩnh Khiêm. Bất quá, Đàm Vĩnh Khiêm một lần nữa nhắc tới vấn đề của các cô gái trẻ tuổi hiện nay, khiến cho trong lòng hắn đột nhiên sáng lên, nghĩ tới Lý Lệ.

Lý Lệ năm nay ba mươi mốt tuổi, ngoại trừ tướng mạo hơi có chút bình thường, những điều kiện khác Trương Vệ Đông lại cảm thấy rất phù hợp với Đàm Vĩnh Khiêm. Mặt khác, Trương Vệ Đông cũng cho rằng điều kiện của Đàm Vĩnh Khiêm rất phù hợp với yêu kén chồng của Lý Lệ.

– Cháu thấy giảng viên đại học thế nào? – Trương Vệ Đông thử hỏi.

– Giảng viên đại học đương nhiên là tốt ạ… Mẹ cháu cũng là giảng viên đại học. Thế nhưng những giảng viên đại học bình thường đều là danh hoa đã có chủ, không dễ dàng kiếm a. Huống hồ chí cũng biết, cháu bận rộn với công việc, cũng không thể giống như chú cả ngày ở trong trường học. Mà cháu cũng không phải là đối tượng phù hợp để tìm người giới thiệu. Không phải cháu khoe khoang chứ những người thân muốn hỗ trợ cháu đã xếp thành một hàng dài rồi. – Đàm Vĩnh Khiêm nửa đùa nửa thật nói.

– Cũng đúng. Nếu đưa ra ngoài tin tức vị trưởng ban thư ký thành ủy anh tuấn, trầm ổn muốn tìm đối tượng, đoán chừng toàn bộ giáo viên chưa lập gia đình của các trường đều tới tham gia náo nhiệt mất. – Trương Vệ Đông cười ha hả nói.

Nghe Trương Vệ Đông nói như vậy, Đàm Vĩnh Khiêm không khỏi cười tự giễu. Xã hội chính là như thế, gần như toàn bộ các giảng viên đều có bộ dạng giống như Chu Thu Trân vây. Bọn họ cả ngày chỉ nghĩ tới muốn tìm cách thân cận với thư ký trưởng thị ủy, đại đa số người sẽ bị cái thân phận này của hắn ảnh hưởng tới phán đoán của bọn họ đối với Đàm Vĩnh Khiêm.

Đúng lúc ấy, điện thoại của Trương Vệ Đông reo vang.

Hắn bỏ điện thoại ra, vừa hay là Lý Lệ gọi tới.

Vừa nhấn nút nghe, trong máy liền truyền đến giọng nói gấp gáp: – Vệ Đông! Cậu đang ở đâu? Lần này cậu nhất định phải giúp chị

– Em đang ở gần trường, có chuyện gì mà gấp như vậy? – Trương Vệ Đông hơi kinh ngạc hỏi.

– Bố mẹ chị đến đây rồi. – Lý Lệ nói.

– Bố mẹ chị đến thì liên quan gì đến em? – Trương Vệ Đông nghe mà thấy hồ đồ. – Chị biết là không liên quan gì đến cậu, những vấn đề là bọn họ đến gặp bạn trai của chị, chuyện này có liên quan đến cậu rồi. – Lý Lệ giải thích.

– Đợi chút, chị càng nói em càng không hiểu gì. Không phải chị định bảo em giúp cô đóng giả bạn trai chứ? – Trương Vệ Đống dở khóc dở cười hỏi.