Chương 82: Cục trưởng Sở đến

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Quản lý là một người phụ nữ vừa hấp dẫn vừa giỏi giang. Cô vừa tiên vào, ánh mặt lập tức tập trung vào Sơ Du Lâm và Diệp Phong rồi vừa bước tới vừa lắc lắc vòng eo con kiến, lên tiếng nói:

– Trưởng phòng Sở, Chủ nhiệm Diệp và các vị lãnh đạo, thức ăn có vừa miệng không vậy? Nếu có chỗ nào không đúng, kính xin các vị lãnh đạo chỉ ra chỗ sai và thông cảm. Tôi xin mời các vị lãnh đạo một ly. Mọi người cứ tùy ý.

Nói xong, nữ quản lý cạn sạch ly rượu đỏ.

Hiển nhiên Diệp Phong và Sở Du Lâm là tương đối quen thuộc với vị nữ quản lý này, liền giơ ly rượu lên cho có lệ rồi hạ xuống. Sau đó họ giới thiệu mọi người trên bàn với cô.

Nữ quản lý cười chào hỏi từng người, lại nói đùa với Diệp Phong và Sở Du Lâm vài câu, rồi mới cáo từ rời đi. Nhưng khi đi được một bước, cô vội nghiêng đầu sang chỗ khác nói với Sở Du Lâm:

– Đúng rồi, Trưởng phòng Sở, hôm nay Cục trưởng Sở và mấy vị lãnh đạo huyện Văn Xương đến đây dùng cơm. Ở bàn số 2808.

Cục trưởng Sở mà nữ quản lý nhắc đến dĩ nhiên là chú của Sở Du Lâm, Phó cục trưởng thường trực Sở Triều Huy của cục Công an thành phố.

Hiện tại, trong quan trường thành phố Ngô Châu đang có lời đồn, nhiệm kỳ mới sang năm, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Thư ký ủy ban Chính pháp kiểm Cục trưởng cục Công an Diêu Hòa Xuyên sẽ lui về tuyến hai. Sở Triều Huy có khả năng leo lên vị trí đó. Nếu như Sở Triều Huy thăng chức, như vậy có thể quyết định trực tiếp vận mệnh quan trường cho loại tiểu Trưởng phòng như Dương Nhã Thiến. Nếu ông ta chịu giúp đỡ thì một bước lên mây sẽ chẳng phải là vấn đề gì lớn. Cho dù Sở Triều Huy không thể đi lên, Phó cục trưởng thường trực cục Công an thành phố cũng được xem là đại nhân vật có thể chen mồm vào ở thành phố Ngô Châu. Cho nên, nghe nói Sở Triều Huy đến đây ăn cơm, đám người Dương Nhã Thiến liền muốn thừa cơ thông qua Sở Du Lâm làm quen với ông.

Vì vậy Dương Nhã Thiến cố ý nói:

– Trưởng phòng Sở, bên ngoài đều nói Cục trưởng Sở sang năm có tin vui. Anh có một người chú như vậy, thật sự là tốt số.

– Đúng vậy, đúng vậy. Không giống như những người đơn cô thế cô như chúng tôi. Cho dù cố gắng mà không có ai giúp đỡ cũng không được. Nếu Trưởng phòng Sở có thể giúp đỡ chúng tôi gặp mặt, chúng tôi cũng có thể dính được chút ánh sáng của anh.

Hồ Giai thừa cơ nói.

Dù sao Sở Du Lâm cũng còn trẻ tuổi, trước mặt phụ nữ cũng muốn khoe khoang một chút. Sau cùng thì ăn cơm chung với Sở Du Lâm cũng là lãnh đạo huyện Văn Xương, vừa vặn có thể mượn cơ hội cho Lưu Thắng Nam nhìn thấy được năng lượng con ông cháu cha của y, vì vậy cười nói:

– Không thành vấn đề, thật ra chú của tôi cũng thích quan hệ với các cán bộ ở dưới cơ sở. Trước kia, chú ấy cũng phải đi lên từng bước một.

Thấy Sở Du Lâm đồng ý tiến cử, đám người Dương Nhã Thiến liền vui mừng, nhao nhao bưng ly rượu đi sau lưng Sở Du Lâm. Đã bước vào con đường làm quan, Lưu Thắng Nam cũng muốn thăng quan. Chưa nói bên kia còn có lãnh đạo huyện Văn Xương, nếu cô không đi khẳng định là không thể nào nói nổi nữa rồi. Cho nên, cô cũng đứng lên, ánh mắt rất tự nhiên nhìn về phía Trương Vệ Đông.

Trương Vệ Đông không muốn gặp mặt Sở Triều Huy. Nói cho cùng thì hắn cũng không phải là người trong quan trường. Vì vậy hắn liền nói với Lưu Thắng Nam:

– Anh chỉ là giáo viên nghèo. Việc này không hợp với anh.

Lưu Thắng Nam ngẫm lại cũng đúng, nên không miễn cưỡng Trương Vệ Đông.

Trương Vệ Đông ngồi một mình trong căn phòng lớn, nghĩ lại hành vi cử chỉ của đám người Dương Nhã Thiến, không khỏi lắc đầu. Không rõ làm quan như vậy là có ý gì? Còn có cha chồng của các cô nữa, nếu biết rõ các cô liếc mắt đưa tình với đàn ông khác trên bàn rượu, không biết sẽ nghĩ như thế nào. Nghĩ đi nghĩ lại, Trương Vệ Đông không khỏi nghĩ đến Lưu Thắng Nam. Trên người cô có sự rụt rè không như những phụ nữ trên quan trường khác. Nhưng sự rụt rè đó có thể kéo dài bao lâu, trong lúc cô đối mặt với quan lớn hơn, đối mặt với sự thăng tiến, cô có thể còn giữ được sự rụt rè này nữa hay không?

Ngay khi Trương Vệ Đông còn đang nghĩ ngợi lung tung, đám người Sở Du Lâm đã trở về. Khuôn mặt Dương Nhà Thiến tng đỏ, vẻ mặt hưng phấn, hiển nhiên là có thu hoạch không nhỏ. Lưu Thắng Nam đoán chừng lại uống nhiều rượu. Trương Vệ Đông nhìn thấy khuôn mặt cô đỏ bừng, bước chân không vững lắm, không khỏi có chút đau lòng.

– Đã bảo không uống mà?

Đỡ Lưu Thắng Nam ngồi vào ghế, Trương Vệ Đông nhịn không được trách một câu.

Thấy vẻ mặt đau lòng trách cứ mình của Trương Vệ Đông, lần đầu tiên tự đáy lòng Lưu Thắng Nam sinh ra một cảm giác ngọt ngào. Mùi vị đó khiến cho khuôn mặt của cô càng đỏ ting. Bàn tay trong lúc vô tình lại nắm chặt tay Trương Vệ Đông lần nữa, thấp giọng nói:

– Được rồi, lần sau sẽ chú ý.

Trương Vệ Đông và Lưu Thắng Nam thì thầm nói chuyện, bên kia Dương Nhã Thiến hiển nhiên vẫn chưa hồi phục lại tinh thần sau khi được uống rượu với Sở Triều Huy, nguyên một đám lại bưng ly rượu muốn mời Sở Du Lâm. Sau khi mời Sở Du Lâm xong bọn họ lại không thể lạnh nhạt với Diệp Phong, vì vậy lại tiếp tục kính Diệp Phong.

Diệp Phong lại khoát tay nói:

– Nói tới quan trường có ba cái sợ. Một là sợ ngủ với quả phụ, phía trên chẳng có ai. Hai là ngủ với gái mại dâm, phía trên thay người liên tục. Ba là ngủ với vợ, tự mình hại mình. Chúng ta đều là bạn học cùng lớp, tại sao lại có thể tự mình hại mình chứ? Muốn mời thì các người đi tìm Trường tiến sĩ đi.

Bởi vì Lưu Thắng Nam uống rượu quá nhiều, Trương Vệ Đông vừa đau lòng vừa giận. Thấy Diệp Phong càng lúc càng nhắm đầu mâu vào mình, rốt cuộc có phần nén không được, cầm một ly rượu thật to đặt trước mặt, nói:

– Tại sao Chủ nhiệm Diệp cứ phải nhờ vào phụ nữ thế nhỉ? Nếu là đàn ông, chính anh tự mình ra trận đi. Tôi cam đoan anh uống bao nhiêu, tôi uống bấy nhiêu.

Kỳ thật, tửu lượng của Diệp Phong chỉ tầm khoảng nửa cân. Uống rượu tới lúc này cũng đã gần chạm mức rồi. Thấy một giảng viên vừa mới tốt nghiệp như Trương Vệ Đông mà cũng dám khiêu chiến với mình, tính tình con ông cháu cha của y liền nổi lên, cong miệng nói:

– Cậu cho rằng cậu là ai chứ? Muốn uống rượu thi với tôi à?

Trương Vệ Đông thấy Diệp Phong kiêu ngạo như vậy, liền nóng lên, đang muốn đứng dậy thì cửa ngoài bị đẩy ra, Sở Triệu Huy cầm ly rượu bước vào. Phía sau ông ta là hai người đàn ông.

Trương Vệ Đông đang muốn thi rượu cùng Diệp Phong. Lời nói tuy đơn giản, dễ nghe nhưng đối với Diệp Phong mà nói thì chính là một sự sỉ nhục người khác. Cho nên, Diệp Phong vừa nói, không khí trong phòng lập tức đông cứng lại. Tất cả mọi người đang không biết nói thế nào cho tốt. Ngay vào lúc này, ba người Sở Triều Huy bước vào, lập tức hiểu rõ nan đề của mọi người. Căn bản không cần gọi phục vụ tới, đám người Dương Nhã Thiện đã nhao nhao đứng dậy. Vốn Lưu Thắng Nam đang tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng cũng cố gắng kìm nén cơn tức, vội vàng đứng lên. Chỉ có Trương Vệ Đông là vẫn ngồi im một chỗ.

Sở Triều Huy gọi hắn là sư thúc, vậy hắn là trưởng bối. Trên đời này làm gì có trưởng bối đứng dậy đón vãn bối tới mời rượu. Trên thực tế, Trương Vệ Đông vẫn chưa vỗ bàn rời đi, chính là nể mặt Sở Triều Huy. Dù sao người ta cũng là Phó cục trưởng thường trực cục Công an thành phố, lại luôn mồm gọi hắn là sư thúc. Hiện tại đến bàn mời rượu, hắn lại đột nhiên vỗ bàn rời đi, thì đúng là khiến ông ta lên đài được những xuống đời thì không.

Tất cả mọi người đều đứng lên, thậm chí ngay cả Diệp Phong cũng thu lại sự phách lối của mình, cung kính đón chào. Chỉ có gã giáo viên nghèo Trương Vệ Đông là còn ngồi, khiến cho mọi người lập tức cảm thấy chướng mắt.

Thấy vị Phó cục trưởng thường trực cục Công an thành phố đến mời rượu, cái gã giáo sự nghèo Trương Vệ Đông này vẫn đại mã kim đao ngồi tại chỗ, Diệp phong nhếch miệng cười lạnh, còn sắc mặt Sở Du Lâm có chút khó coi. Những người còn lại thì cười thầm Trương Vệ Đông thật đúng là con mọt sách. Thậm chí chẳng phân biệt được tình thế rõ ràng. Chỉ có Lưu Thắng Nam thấy Trương Vệ Đông vẫn ngồi im, không khỏi sợ đến mồ hôi lạnh ròng ròng, vội vàng dùng chân đá đá hắn, rồi lại nháy mắt ra hiệu.

Trong lúc Lưu Thắng Nam dùng chân đá Trương Vệ Đông, Diệp Phong dẫn đầu vỗ tay:

– Cục trưởng Sở đã đến, tất cả mọi người hoan nghênh nào.

Tất cả mọi người đều vỗ tay ầm ĩ. Dù sao Trương Vệ Đông cũng là tuổi trẻ, thấy tất cả mọi người đều đứng dậy hoan hô Sở Triều Huy, chỉ có một mình hắn ngồi im thì có chút khó coi. Nhưng nghĩ tới chính mình cũng đứng lên, hùa theo bọn họ vỗ tay đón chào thì tựa hồ như không hợp quy củ. Dù sao, quy củ lão tổ tông còn đó. Trưởng ấu tôn ti là phải chú trọng. Lúc trước Sở Triều Huy không gọi hắn là sự thúc thì chẳng sao cả. Đã kêu một tiếng trưởng bối thì trưởng bối như hắn lại cùng đám thiếu niên này đứng dậy vỗ tay hoan nghênh Sở Triều Huy thì quả là có chút hoang đường. Huống hồ, chẳng phải chỉ là một Phó cục trưởng thường trực cục Công an thôi sao? Dân chúng chỉ cần không làm chuyện gì phạm pháp là được. Trương Vệ Đông căn bản cũng không so sánh Sở Triều Huy với những người đó. Nhưng sự thật xã hội là như vậy. Có tiền có quyền thì là người cao hơn. Trương Vệ Đông vẫn vỗ tay vài cái cho có lệ rồi hạ xuống, xem như nể mặt Sở Triều Huy một chút.

Lúc mọi người vỗ tay hoan nghênh Sở Triều Huy, nghĩ thầm tên này phản ứng cũng kịp nhỉ. Nhưng khóe mắt thoáng nhìn, Trương Vệ Đông vẫn ngồi nguyên tại chỗ. Thậm chí vỗ tay hình như cũng không được tình nguyện cho lắm. Không thể nào. Tên tiến sĩ quen này rốt cuộc làm sao mà tốt nghiệp? Làm sao mà thành giảng viên đại học được?

Lúc này Diệp Phong cảm thấy thoải mái. Thật sự là làm bậy không thể sống được. Trước mặt Phó cục trưởng thường trực cục Công an thành phố mà cũng dám sĩ diện. Nhóc con hãy chờ bị tính số đi.

Khuôn mặt anh tuấn của Sở Du Lâm lúc này đã hiện rõ sự căm tức. Sở Triều Huy là chú của y. Trương Vệ Đông không nể mặt chú của y thì tức là không nể mặt y.

Lưu Thắng Nam càng buồn bực, gấp đến độ thiếu chút nữa là trợn trắng mắt bất tỉnh, chân không nặng không nhẹ đạp Trương Vệ Đông một cước. Ba người tới, một là Phó cục trưởng thường trực cục Công an, hai người kia một là Phó bí thư Huyện ủy kiêm thư ký ủy ban Chính pháp huyện Văn Xương Thái Lập Minh, một người là Trưởng phòng phòng Công an huyện Văn Xương – Nguy Kiếm Hùng. Không nói Sở Triều Huy là lãnh đạo thành phố, Lưu Thắng Nam không dám đắc tội, mà ngay cả hai người Thái Lập Minh và Ngụy Kiếm Hùng, bọn họ đều là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, là lãnh đạo huyện Văn Xương, và là lãnh đạo trực tiếp của Lưu Thắng Nam. Nếu sau này bọn họ biết rõ, cái gã da trâu hò hét, có biểu hiện không theo quy tắc kia là “bạn trai” của cô thì lúc trở lại huyện Văn Xương, còn không gọi thẳng cô vào văn phòng mà mắng một trận sao?

Mọi người đều theo đuổi tâm tư của mình, thì Sở Triều Huy cũng phát hiện ra Trương Vệ Đông, bước chân chợt dừng lại, nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc.

Thấy ánh mắt Sở Triều Huy nhìn Trương Vệ Đông, tiếng vỗ tay bỗng nhiên ngừng lại, yên lặng đến nỗi tựa hồ có thể nghe được tiếng kim rơi.

Mình bị tên tiểu tử này hại thảm rồi. Lưu Thắng Nam liền kêu thầm một tiếng, trước ánh mắt của mọi người, cô vội vàng đầy đẩy vai Trương Vệ Đông, nói nhỏ:

– Vệ Đông, còn không…