Chương 195: Xảy ra chuyện tôi chịu trách nhiệm

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Người bệnh bây giờ đang ở đâu? Tình huống thế nào?- Trương Vệ Đông đụng mặt với Lô Ích Tồn đến đón, liền vội vàng hỏi.

Xuất huyết não bất kỳ lúc nào bộc phát đều có thể cướp đi tính mạng người bệnh, Trương Vệ Đông mặc dù tự phụ y thuật cao minh cũng không dám khinh thường chút nào.

– Ở trong phòng giải phẫu, tình huống không tốt. Đại não và tiểu não chảy máu rất nghiêm trọng, trước mắt có hình thành dấu hiệu tụ máu não, bác sĩ Vương Vũ Khôn bệnh viện chúng ta đang chuẩn bị làm giải phẫu cho ông ấy

Lô Ích Tồn một bên dẫn Trương Vệ Đông đi về hướng phòng giải phẫu, một bên đơn giản nói tóm tắt mọi chuyện. Trong khi nói chuyện, hai người chạy tới cửa phòng giải phẫu. Trần Tân Quang trước đó khi gọi điện thoại cho Trương Vệ Đông, trong lòng vẫn còn vài phần hy vọng.

Trung y từng có lịch sử huy hoàng, cũng từng sáng tạo nên kỳ tích trong y học. Nhưng lúc Trần Tân Quang một lần nữa nhìn thấy Trương Vệ Đông đưa ra khuôn mặt trẻ tuổi gần như có chút khoa trương, hơn nữa cách đó không lâu vừa nghe nói bệnh tình của cha anh ta chuyển biến xấu hơn một bước, một chút hy vọng thương cảm vốn có trong lòng anh ta có dấu hiệu hoàn toàn biến mất.

Chẳng qua Trương Vệ Đông vừa nhận được điện thoại liên lập tức chạy đến, phần tình nghĩa này làm cho Trấn Tân Quang có chút cảm động, thấy hai người đi tới, vội vàng tiến lên một bước nắm tay Trương Vệ Đông cảm kích nói:

– Trương chuyên gia cám ơn cậu có thể đến.

– Cảm tạ sau này hãy nói đi, cứu người quan trọng hơn.

Sau khi Trương Vệ Đông nắm tay cùng Trần Tân Quang, chân liền chuẩn bị đi vào phòng giải phẫu.

– Cậu chính là Trương chuyên gia? – Vừa lúc đó Vương Vũ Khôn ngăn cản Trương Vệ Đông.

Vương Vũ Khôn mặc dù chỉ mong sao có người có thể tiếp nhận vấn đề đau đầu này của cha vị cục trưởng cục chăm sóc sức khỏe nhưng anh ta bây giờ là bác sĩ phụ trách điều trị cho ông lão, Trương Vệ Đông thứ nhất là đi thẳng đến phòng giải phẫu, giống như vị bác sĩ phụ trách này ngược lại đã trở thành một người có cũng được mà không có cũng không sao. Đối với Vương Vũ Khôn, vị chuyên gia hàng đầu của khoa thần kinh bệnh viện nhân dân tỉnh mà nói, Trương Vệ Đồng hành động như vậy đương nhiên là rất thô lỗ, cũng là miệt thị anh ta, trong tâm tự nhiên cực kỳ bất mãn.

– Vâng, tôi là Trương Vệ Đông, có chuyện gì không chủ nhiệm Vương?

Trương Vệ Đông quét mắt qua thẻ công tác ở trước ngực của Vương Vũ Khôn trong lòng hơi ngẩn ra một chút nói. Trương Vệ Đông tuy là thần y, nhưng thật ra mà nói cũng là một bác sĩ chim non, đối với rất nhiều chuyện rất nhiều quy củ trong bệnh viện vẫn không hiểu rõ, như hiện tại, hắn cho rằng cứu người là quan trọng nhất lại không ý thức được hành vi của mình bây giờ đã mạo phạm đến Vương Vũ Khôn.

Vương Vũ Khốn nghe xong thiếu chút nữa nổi trận lôi đình, nếu không phải thấy Lô viện trưởng đối với Trương Vệ Đông tựa hồ rất tôn trọng rất tôn sùng, cục trưởng cục Y tế cũng nhận ra hắn, Vương Vũ Khôn khẳng định phải đem tên Trương Vệ Đông trẻ tuổi không biết ở đâu ra này đuổi ra ngoài, nhưng cho dù như thế, anh ta vẫn xanh mặt chất vấn:

– Tôi là bác sĩ chủ trị của Trần lão tiên sinh, cậu hỏi tôi làm gì, tôi còn muốn hỏi cậu muốn làm gì đây? Cậu biết bệnh tình hiện nay của Trần lão tiên sinh? Cậu biết làm như thế nào cứu chữa Trần lão tiên sinh? Cậu sẽ làm . . .

– Được rồi, chủ nhiệm Vương

– Nếu xảy ra chuyện tôi chịu trách nhiệm! – Lô Ích Tồn không đợi Vương Vũ Khôn nói hết, trực tiếp ngắt lời.

Hiện tại Trương Vệ Đông đã đến, Lô ích Tồn trong lòng đương nhiên cuối cùng không có gì băn khoăn, ông ta tuyệt đối tin tưởng Trương Vệ Đông cho dù không có cách nào làm cho ông lão khôi phục bình thường, nhưng tuyệt đối so với việc Vương Vũ Khôn mô sọ kết quả sẽ tốt hơn gấp trăm ngàn lần.

Vương Vũ Khôn không nghĩ đến Lô ích Tồn thân là một viện trưởng lại sẽ nói lời như vậy, trong nhất thời cung người, một hồi lâu mới đưa ánh mắt chuyển hướng sang Trần Tân Quang.

Trần Tấn Quang nhìn Trương Vệ Đông lại nhìn Vương Vũ Khôn, cuối cùng đưa ánh mắt đến vẻ mặt tức giận đang trừng mắt nhìn anh ta của viện trưởng Lô Ích Tôn cổ họng có chút khô khốc.

Một người là chuyên gia đứng đầu khoa thần kinh của bệnh viện nhân dân tỉnh, theo lý mà nói là bác sĩ gửi gắm điều trị xuất huyết não tốt nhất, người khác chỉ sợ mời còn chưa chắc mời được, nhưng cho dù là anh ta ra tay, nguy hiểm của ông cụ vẫn rất lớn, cho dù cứu được dự đoán bệnh tình cũng tuyệt đối không thể lạc quan.

Một người là chuyên gia trẻ tuổi chưa bao giờ nghe danh, theo lý mà nói cho dù bệnh vặt cũng không phải là người dám gửi gắm nhưng lại được Lô viện trưởng tôn sùng, thậm chí khoa trương đến mức tựa hồ hắn vừa xuất mà bệnh gì đều có thể giải quyết dễ dàng.

Trần Tân Quang thật sự rất khó lựa chọn, chọn Vương Vũ Khôn đương nhiên là con đường thận trọng nhưng tình huống của ông cụ vốn cũng không lạc quan, thận trọng cũng vô dụng. Chọn Trương Vệ Đông đương nhiên mạo hiểm, nhưng giống như theo quy luật rủi ro cao, bảo đáp cao, có khả năng ông cụ bị hắn giày vò, một tia hi vọng cũng mất, cũng có khả năng đúng như Lô viện trưởng nói, không chỉ không có nguy hiểm đến tánh mạng, sau đó còn có thể cử động tự nhiên

Lúc Trần Tân Quang do dự Trương Vệ Đông không khỏi có chút nhíu mày, trong tâm mơ hồ có chút không vui. Miệng đã xin hắn đến, Lô viện trưởng cũng đã cam đoan, Trần Tấn Quang lại có thái độ như vậy, nếu không phải cân nhắc đến việc cha người ta bệnh tình nguy kịch

Trên giường, có thể hiểu tâm tình của anh ta, Trương Vệ Đông đã sớm phẩy tay áo bỏ đi.

Trần Tân Quang khóe mắt liếc qua động tác nhíu mày của Trương Vệ Đông, không biết vì cái gì, cơ hồ theo bản năng liền bật thốt lên:

– Xin Trương chuyên gia giúp đỡ nghĩ cách, mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, trách nhiệm này tôi sẽ gánh chịu.

Lời này của Trần Tân Quang mặc dù trong ý tứ còn hoài nghi y thuật của Trương Vệ Đông, nhưng ít ra nói rõ anh ta là người dám chịu trách nhiệm, sẽ không đem trách nhiệm đẩy cho người khác. Cho nên Trương Vệ Đông không vì vậy mà không vui, ngược lại liếc mắt coi trọng Trần Tân Quang, hướng về anh ta gật gật đầu, nhấc chân tiếp tục đi vào.

Vương Vũ Khôn thấy Trần Tân Quang lâm trận đổi tướng soái, hơn nữa còn là một kẻ trẻ tuổi không tiếng tăm như vậy, mặc dù căm tức muốn phủi tay, nhưng lại muốn nhìn một chút Trương Vệ Đông cuối cùng kết cuộc như thế nào, cho nên rốt cuộc vẫn không chọn rời đi, mà đi theo sau Trương Vệ Đông, muốn nhìn một chút cái tên trẻ tuổi này y thuật rốt cuộc Thần kỳ như thế nào, thậm chí ngay cả người bệnh xuất huyết não cũng dám nói trị liền trị.

Nhưng mà Trương Vệ Đông đương nhiên không muốn Vương Vũ Khôn đứng bên cạnh quan sát, đầu nhìn anh ta một cái, sau đó ánh mắt lướt qua anh ta hướng vào Lô Ích Tồn nói:

– Lô viện trưởng, nghe nói ông cũng là chuyên gia khoa thần kinh, không ngại giúp tôi một tay, những người còn lại không cần ở bên cạnh.

Vương Vũ Khôn nghe vậy thiếu chút nữa tức khắc ngã xuống đất, người trẻ tuổi kia quả thực không phải cuồng ngạo bình thường nha, không chỉ để tất cả mọi người tránh đi, còn trang tráo muốn viện trưởng làm thủ hạ của hắn .

Nhưng mà vượt qua suy nghĩ của tất cả mọi người, Lô viện trưởng nghe lời nói kia tựa như nhặt được bảo vật, hưng phấn đỏ bừng cả khuôn mặt, âm thanh có chút phát run nói:

– Cầu còn không được, cầu còn không được.

Trương Vệ Đông nghe vậy lúc này mới tiếp tục đi vào phòng giải phẫu , Lô viện trưởng lại nhìn bóng lưng Trương Vệ Đông, hít sâu một hơi, rồi mới hướng về phía Vương Vũ Khôn nói:

– Chủ nhiệm Vương anh thì không nên đi vào. Nói xong rồi hướng về Trần Tân Quang gật gật đầu trấn an nói:

– Sở trưởng Trần anh yên tâm, tôi chưa thấy qua thầy thuốc y thuật cao minh như Trương chuyên gia, tôi dám nói nếu như cậu ấy hết cách, như vậy anh cho dù mời bác sĩ giải phẫu thần kinh giỏi tới cũng vô dụng.

Nói xong Lô Ích Tồn bước vào phòng giải phẫu. Trong phòng giải phẫu, ngoại trừ Trương Vệ Đông cùng người bệnh còn có mấy nhân viên y tế, đương nhiên còn có các loại dụng cụ thiết bị.

Những nhân viên y tế kia thấy viện trưởng đến, vội cung kính theo sát ông ta chào hỏi, trong mắt lại có chút vẻ nghi hoặc, không biết vì cái gì người chủ đạo đột nhiên đối thành Lô viện trưởng, còn có thanh niên bên cạnh ông ấy là ai, sao ngay cả đồng phục giải phẫu cũng không mặc?

Lô Ích Tồn hướng về các nhân viên y tế nhẹ gật đầu, sau đó khua khua:

– Nơi này có tôi cùng Trương chuyên gia ở lại là được rồi.

Những nhân viên y tế kia nghe vậy cũng không khỏi kinh ngạc liếc nhìn Trương Vệ Đông, hóa ra vị trẻ tuổi trước mắt này là chuyên gia, hơn nữa nhìn tình hình dường như mổ chính là hắn? Chỉ là bọn họ không dám hỏi vấn đề này, mỗi người theo lời ra khỏi phòng giải phẫu, sau đó đóng cửa phòng giải phẫu lại.

Tình hình của ông cụ cùng với người bị tai nạn xe cộ khiến não bộ bị thương nặng lần trước có chút tương tự, nhưng tình thế nghiêm trọng hơn không ít , hơn nữa bởi vì tuổi tác đã cao, trước lúc Trương Vệ Đông đến cũng đã lỡ mất một ít thời gian, cho nên cho dù Trương Vệ Đông y thuật cao minh, cứu chữa ông cụ nắm chắc là có thể, nhưng muốn khôi phục như lúc ban đầu, trong lòng cũng không có chút tự tin nào.

Trương Vệ Đông không tiến hành giải phẫu não với ông lão, mà áp dụng phương pháp châm cứu dẫn máu tụ giống như tai nạn xe cộ lần trước. Đương nhiên phương pháp châm cứu dẫn máu ứ của Trương Vệ Đông cùng với thủ thuật chích vào não dẫn máu bị ứ của Tây y là khác nhau, trong ngân châm còn có thứ mà người khác không có chính là linh khí ngũ hành.

Chỉ là cùng phương pháp chữa trị như lần trước, lần này thần sắc Trương Vệ Đông lại nghiêm trọng hơn rất nhiều, ra tay càng cẩn thận từng li từng tí, thậm chí lúc ghim kim trán đều toát ra một chút mồ hôi lạnh.

Lô viện trưởng cũng làm hết phần sự trợ thủ, trong tâm tuy là vạn phần kinh ngạc về phương pháp chữa trị của Trương Vệ Đông nhưng thấy Trương Vệ Đông đổ mồ hôi trán, cũng chưa quên thật cẩn thận lau mồ hôi cho hắn. May là lúc này ở trong phòng cấp cứu không có những người khác, nếu như bị người ta chứng kiến, Lô Ích Tồn đường đường viện trưởng bệnh viện nhân dân tỉnh vậy mà hạ mình đến lau mồ hôi cho Trương Vệ Đông, chỉ e là rớt cả mắt xuống đất.

Khi máu màu đỏ sậm theo ngân châm chậm rãi chảy ra ngoài, lúc ông lão trên giường bệnh mơ hồ có dấu hiệu tỉnh lại, Trương Vệ Đông rốt cục nhẹ thở ra , vỗ vỗ bả vai Lô Ích Tồn đang kinh ngạc đến mức rối tinh rối mù nói:

– Viện trưởng Lô, vấn đề cũng không lớn, chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát nữa sau khi tôi lấy châm, đại công cáo thành, kế tiếp là chuyện của bệnh viện các vị.

Nói xong Trương Vệ Đông ngồi xuống trước, Lô Ích Tồn do dự một chút cũng theo Trương Vệ Đông ngồi xuống, chỉ là sau khi ngồi, Lô Ích Tồn mới phát hiện không biết lúc nào phía sau mình đã ướt đẫm.

Là khẩn trương ? Có phải tận mắt nhìn thấy y thuật chấn động lòng người của Trương Vệ Đông bị hù dọa đến đổ mồ hôi? Lô Ích Tồn không biết .

– Trần lão tiên sinh sau khi dùng phương pháp này có thể xuống đất đi lại sao? Lô Ích Tồn do dự một chút, dè dặt hỏi. Ông ta phát hiện giờ thời khắc này, chính mình thậm chí có chút sợ hãi người trẻ tuổi ở bên cạnh. – Sau phương pháp này? Ấy, cái này cũng nên tính là tiểu phẫu! – Trương Vệ Đông có chút không đúng, sau đó thở dài tiếp tục nói:

– Vấn đề không lớn, nhưng dù sao ông lão tuổi tác đã cao, lúc tôi châm kim cho ông ấy cũng đã hơi chậm một chút, thần kinh não bộ bị tổn hại đã nặng. Thần kinh não bộ là một bộ phận thần bí nhất trong cơ thể con người, khôi phục vô cùng khó khăn, mặc dù tôi hết sức cứu vãn, cũng chỉ có thể bảo đảm ông ấy sau khi dùng cách này xuống đất đi lại được, về mặt cử động chắc chắn phải kém một chút so với trước kia