Chương 185: Khoa Trung y

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trương Vệ Đông mặc áo khoác trắng, gắn thẻ công bác sĩ Chủ nhiệm có tên hắn trên ngực, sau đó đứng trước gương, không nhịn được cười lên, không nghĩ tới có một ngày hắn dĩ nhiên lại tới bệnh viện làm việc, may mà ở đây không có người quen trong trường học, bằng không còn không phải dọa họ kêu to một tiếng.

Trong lòng suy nghĩ, Trương Vệ Đông xoay người nói với Lô ích Tồn:

– Viện trưởng Lô, văn phòng Khoa Trung y ở nơi nào?

– Bệnh viện chúng ta không bố trí nội trú Khoa Trung y, cho nên phòng làm việc của Khoa Trung – nằm phòng khám bệnh tầng sâu, tôi sẽ dẫn ngài đi. – Lô Ích Tồn hơi chột dạ nói.

Bệnh viện nhân dân tỉnh là bệnh viện tổng hợp lớn nhất tỉnh, nhưng ngay cả khu nội trú Khoa Trung y cũng không mở, có thể thấy được Khoa Trung y không được Bệnh viện nhân dân tỉnh coi trọng cỡ nào, cho nên lời này nói với Trương Vệ Đông, Lô Ích Tồn quả thực hơi chột dạ.

Chẳng qua Trương Vệ Đông cũng không nghĩ nhiều như vậy, nghe vậy cười khoát tay áo nói:

– Ngài là Viện trưởng còn có nhiều việc phải bận rộn, để tự tôi đi là được rồi.

– Như vậy sao được, ngài là lãnh đạo chuyên gia của tỉnh, tới bệnh viện chúng tôi làm bác sĩ danh dự đó là vinh hạnh lớn lao của bệnh viện chúng tôi. Vốn theo quy định, bệnh viện phải đặc biệt cử hành một lễ hoan nghênh cho ngài, chẳng qua hai ngày trước nhắc tới việc này với Trưởng phòng Thôi, Trưởng phòng Thôi nói ngài không thích tràng cảnh long trọng này, tôi mới bỏ quả. Ngày đầu tiên ngài đi làm, cuối cùng tôi cũng phải đi qua một chuyến với ngài.

Lô Ích Tồn vội vàng nói, trong lòng không khỏi càng hoảng sợ. Những người của Khoa Trung y có một số người hơi cao ngạo, thực tế Chủ nhiệm Viên Chí Hoành của Khoa Trung y càng là một người tính tình vừa thổi vừa cứng. Bệnh tình của Bí thư Đoàn phải giữ bí mật, ngoại trừ những chuyên gia Khoa Tim mạch ra, những người còn lại đều không rõ ràng lắm, những bác sĩ Khoa Trung y càng không biết tới. Có thể nghĩ được nếu như một thanh niên đeo thẻ bác sĩ Chủ nhiệm như Trương Vệ Đông tùy tiện một mình đi tới, bọn họ cho sắc mặt tốt mới là lạ.

Thân phận của Trương Vệ Đông đối với Lô Ích Tồn hiện giờ có thể nói là cực kỳ phức tạp, vừa là ân nhân cứu mạng, vừa là người tâm phúc hiện giờ Phó Bí thư Tỉnh ủy, Cục trưởng cục y tế tỉnh, còn là hi vọng dương danh bên ngoài, thăng quan phát tài nửa đời sau của Lô Ích Tồn. Có thể nghĩ, Lô Ích Tồn nào dám mạo hiểm để cho Trương Vệ Đông một mình tới Khoa Trung y. Nếu không phải chuyện Bí thư Đoàn không tiện lộ ra, ông ta cũng muốn trực tiếp lây chuyện Bí thư Đoàn làm công tác tư tưởng trước cho bọn họ.

Lô Ích Tồn giật mình, Trương Vệ Đông nghe nói Bệnh viện vốn định chuẩn bị một lễ hoan nghênh cho mình, lại càng hoảng sợ, lúc này nào dám khiêm nhượng nữa, vội vàng nói:

– Vậy phiền Viện trưởng Lô rồi.

Lô ích Tồn thấy Trương Vệ Đông không kiên trì nữa, không khỏi âm thầm thở dài một hơi, sau đó dẫn Trương Vệ Đông đi tới văn phòng khám bệnh Khoa Trung y.

Khoa Trung Y có bảy bác sĩ, theo thứ tự là Chủ nhiệm Viên Chí Hoành, hai bác sĩ Phó Chủ nhiệm Trương Chí Lý, Nhạc Hội Bác, hai bác sĩ trưởng Quách Á Duy, Bạch Khiết, còn hai bác sĩ nhập viện là Lý Tinh Bình, Lý Thái Quyên.

Lúc Trương Vệ Đông và Lô Ích Tồn đến Khoa Trung y, trong phòng chỉ có ba người, theo thứ tự là bác sĩ Phó Chủ nhiệm Trương Chí Lý, bác sĩ trưởng Bạch Khiết và một vị bác sĩ nhập viện Lý Tinh Bình.

Bốn người còn lại, Chủ nhiệm Viên Chí Hoành hiện giờ ở phòng khám bệnh chuyên gia, Nhạc Hội Bác và Quách Á Duy ở phòng khám bệnh bình thường, bác sĩ nhập viện Lý Thái Quyên trước mắt không có tư cách một mình một phòng khám bệnh, đi theo học tập bên người Chủ nhiệm Viên.

– Chào buổi sáng Viện trưởng.

Khi Lô Ích Tồn dẫn Trương Vệ Đông xuất hiện trong văn phòng Khoa Trung y, Trương Chí Lý và mọi người khác đều kinh ngạc đứng dậy. Phòng của bọn họ có thể nói là nơi hẻo lánh ở Bệnh viện nhân dân tỉnh, bình thường đừng nói Viện trưởng đại nhân, ngay cả một vị Phó Viện trưởng xếp hàng cuối cùng quanh năm suốt tháng cũng khó đến được một chuyến. Không nghĩ tới hôm nay mặt trời mọc đăng tây, sáng sớm Viện trưởng đại nhân lại tự mình tới văn phòng Khoa Trung y thị sát công việc.

Chẳng qua khi bọn họ chứng kiến Trương Vệ Đông liền để ý tới, sáng sớm Viện trưởng Lô tới đây không phải để thị sát công việc, mà là tới an bài nhân viên. Chẳng qua sau khi nghĩ rõ điểm này, trong lòng khó tránh khỏi hiếu kỳ, không biết người trẻ tuổi Trương Vệ Đông này quan hệ với Viện trưởng Lô thế nào, dĩ nhiên có thể kinh động Viện trưởng Lô tự mình đưa hắn tới.

– Hiện giờ Viện Chí Hoành đang trong phòng khám sao? – Lô Ích Tồn gật nhẹ đầu với ba người hội.

– Đúng, hiện giờ Chủ nhiệm Viên đang trong phòng khám bệnh chuyên gia. Viện trưởng có chuyện tìm ông ấy sao? Có cần hiện giờ tôi đi gọi ông ấy hay không? -Trương Chí Lý vẻ mặt ân cần hỏi thăm.

Lô Ích Tồn vừa định gật đầu nói được, Trương Vệ Đông đã khoát tay áo nói:

– Vậy thì không cần, vừa vặn tôi cũng muốn tới phòng khám bệnh nhìn xem.

Ba người Trương Chí Lý cho rằng Trương Vệ Đông là sinh viên ngành y tới Khoa Trung y thực tập hoặc là dựa vào quan hệ tốt nghiệp tới đây làm việc, lại không nghĩ tới lá gan của người trẻ tuổi kia lớn như vậy, không chỉ dám ngay mặt ngắt lời Lô Ích Tồn, hơn nữa nghe nói giọng điệu cũng lớn đến lạ kỳ, giống như không phải hắn tới nơi này thực tập hoặc công tác, mà là lãnh đạo tới thị sát vậy.

Ba người nghe vậy sắc mặt đều hơi đối, hai mắt không kìm được lộ vẻ khinh bỉ. Đầu năm này, bác sĩ dựa vào quan hệ đi cửa sau vào Bệnh viện nhân dân tỉnh cũng không ít, những người này bình thường không có bao nhiêu bổn sự, nhưng ỷ vào có chỗ dựa sau lưng, tính tình lại cao ngạo, khiến cho người ta chán ghét. Cũng may Khoa Trung y là phòng nhỏ cho không thương mẹ không thương của Bệnh viện nhân dân Tỉnh, không nhiều chất béo, cho tới giờ còn chưa ai dựa vào quan hệ nhét người tới đây. Chẳng qua không nghĩ tới, hôm nay rốt cuộc nghênh đón một vị, hơn nữa xem tính tình còn là loại đầu óc không rõ ràng, xem ra sau này khó tránh khỏi phải nhức đầu.

Lô Ích Tồn từ một bác sĩ bình thường leo lên vị trí Viện trưởng, ngoại trừ có chỗ hơn người trong y học, ở phương diện quan hệ đương nhiên cũng có mặt lợi hại. Ông ta thấy biểu hiện của ba người Trương Chí Lý, liền hiểu được họ đã hiểu lầm Trương Vệ Đông, sợ bọn họ nói ra điều gì không nên nói, vội vàng cười chỉ Trương Vệ Đông giới thiệu:

– Vị này chính là Chuyên gia Trương Vệ Đông ở Tổ chuyên gia chữa bệnh tỉnh, là bác sĩ danh dự viện chúng ta đặc biệt mời, mọi người hoan nghênh.

Nói xong Lô Ích Tồn vỗ tay đầu tiên, còn đám người Trương Chí Lý trong nhất thời quên vỗ tay, hít vào một hơi lạnh, sau đó chăm chú nhìn vào thẻ công tác trước ngực Trương Vệ Đông. Lúc này bọn họ mới phát hiện trên kia viết bác sĩ Chủ nhiệm.

Một thanh niên mới khoảng hai mươi nhưng đã là một bác sĩ Chủ nhiệm, không những thế còn tiến vào Tổ chuyên gia chữa bệnh tỉnh, điều này, điều này không khỏi quá khoa trương đi. Nhưng sự thật bày ra trước mắt, Viện trưởng Lô thân là Viện trưởng tuyệt đối sẽ không vui đùa như vậy, huống hồ từ nét mặt nịnh bợ của Viện trưởng Lô cũng không khó nhìn ra, người trẻ tuổi trước mắt này thật sự là bác sĩ Chủ nhiệm và Chuyên gia Tổ chuyên gia chữa bệnh tỉnh, còn y thuật của hắn có phải hàng thật giả thật hay không, ba người Trương Chí Lý gần như không cần suy nghĩ, trực tiếp cho một câu trả lời phủ định.

Bọn họ đều học Trung y, không ai hiểu rõ Trung y vô cùng tối nghĩa khó hiểu hơn bọn họ, không trải qua kinh nghiệm tích lũy cùng năm tháng lắng đọng nhất định rất khó có thành tựu lớn, mà người trẻ tuổi trước mắt này nhiều lắm cũng chừng hai mươi mà thôi, cũng chỉ vừa tốt nghiệp đại học, muốn nói y thuật của hắn đạt tới trình độ chuyên gia, đánh chết họ cũng không tin tưởng.

Chẳng qua không tin thì không tin, nhưng người ta tuổi còn trẻ đã có thể đạt được bác sĩ Chủ nhiệm, đồng thời tiến vào Tổ Chuyên gia chữa bệnh, hiển nhiên bối cảnh trong hệ thống y tế không phải bình thường, cho nên sau khi ba người khiếp sợ xong, cũng vội vàng vỗ tay theo Viện trưởng Lô, bác sĩ Phó Chủ nhiệm Trương Chí Lý dừng lại sau khi vỗ tay, bày ra khuôn mặt tươi cười vươn hai tay tới Trương Vệ Đông.

– Chuyên gia Trương, Khoa Trung y chúng ta đúng là thiếu chuyên gia trẻ tuổi đầy hứa hẹn, y thuật cao minh như ngài. Hiện giờ ngài đã tới, thực lực Khoa Trung y chúng ta tăng nhiều!

Trương Chí Lý hai tay nắm chặt tay Trương Vệ Đông, vẻ mặt kích động nói, giống như gã mong ngóng Trương Vệ Đông đã lâu.

– Chủ nhiệm Trương quá khen, sau này mọi người học hỏi lẫn nhau.

Trương Vệ Đông không nghĩ tới được người khác khen ngợi như vậy, sau khi khiêm tốn một câu, hắn rút tay bắt tay bác sĩ trưởng Bạch Khiết và bác sĩ nhập viện Lý Tinh Bình.

Bác sĩ Bạch Khiết là một bác sĩ trẻ tuổi dung mạo rất đoan trang tú lệ, dáng người thướt tha, khoác áo trắng có loại khí chất thiên sứ áo trắng. Chẳng qua khi bắt tay Trương Vệ Đông cảm giác được, lúc vị thiên sứ áo trắng này bắt tay với mình, lại không hề có trái tim thiên sứ. Chẳng qua Trương Vệ Đông cũng không thèm để ý, hắn biết rõ dùng tuổi của hắn tiến vào Tổ chuyên gia như vậy, người khác hoài nghi cũng bình thường.

Lô Ích Tồn tương đối hài lòng đối với biểu hiện của mấy người Trương Chí Lý, chờ sau khi Trương Vệ Đông bắt tay ba người, lúc này ông ta mới nói:

– Chuyên gia Trương, tôi đã đặc biệt sắp xếp cho ngài phòng làm việc ở lầu sau, thuận tiện ghi trao đổi với họ, ngài xem hiện giờ có nên đi xem phòng làm việc của ngài một chút, sau đó sẽ tới phòng khám bệnh nhìn xem hay không?

Bệnh viện nhân dân tỉnh nằm ở trung tâm thành phố Nam Châu, tấc đất tấc vàng, cho nên văn phòng luôn căng thẳng. Phòng nhỏ cha không thương mẹ không thương giống như Khoa Trung y ngay cả Chủ nhiệm cũng không được phân một phòng làm việc riêng, mà dùng chung một văn phòng với sau bác sĩ còn lại, chẳng qua bên trong được ngăn bằng hai miếng thủy tinh, một mình một không gian mà thôi. Nhưng bác sĩ ghế khách Trương Vệ Đông này, đoán chừng nhiều nhất cũng chỉ một tuần tới một lần, Lô Ích Tôn lại tự mình dọn ra một gian phòng làm việc, bởi vậy có thể thấy được ông ta tôn trọng vị Chuyên gia Trương Vệ Đông này.

Chẳng qua đám người Trương Chí Lý nghe được lời này thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, loại sắp xếp này quả thực rất không công bằng, một bác sĩ danh dự dĩ nhiên có được một văn phòng riêng, mà Chủ nhiệm Khoa lại không có.

Thực tế bác sĩ Bạch Khiết kia là sinh viên Viên Chí Hoành dẫn tới, nghe vậy khuôn mặt liền lạnh lùng, nếu không phải cân nhắc tới quyết định của Viện trưởng Lô không phải một bác sĩ trưởng nho nhỏ như cô có thể phản đối, cô đã sớm mở miệng chất vấn.

Ngay lúc ba người Trương Chí Bình thầm tức giận bất bình, Trương Vệ Đông lại hơi nhíu mày nói:

– Viện trưởng Lô, tối đa tôi cũng chỉ tới một tuần một lần, một mình một gian phòng làm việc thì không cần, tôi thấy thêm cho tôi một chiếc bàn lớn ở đây là được rồi.

Người khác không biết chi tiết của Trương Vệ Đông, Viện trưởng Lô lại rõ ràng, chỉ cần hắn chịu làm bác sĩ ghế khách này, đừng nói một mình một gian phòng làm việc riêng, cho dù nhường phòng làm việc của Viện trưởng cho hắn cũng không quá đáng chút nào, cho nên Viện trưởng Lô nghe vậy vội vàng nói:

– Như vậy sao được, ngài…