Chương 156: Đồng Nghiệp

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Nhâm Thần Di! – Người phụ nữ kêu tên Nhâm Thần Di.

Nhâm Thần Di nghe được tiếng kêu, quay đầu nhìn lại thì trên mặt không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc:

– Lý Yến Như!

– Nhâm Thần Di! Thật là cô rồi. – Lý Yến Như đẩy cửa xe bước xuống.

Lúc này Trương Vệ Đông mới phát hiện dáng người Lý Yến Như tương đối cao. Cách ăn mặc cũng tương tự với trang điểm, rất đẹp. Giày cao gót, vớ cao màu đen, thấp thoáng mảng màu trắng của đôi chân thon dài trong chiếc váy liền áo ngắn khoét cổ hình chữ V sâu có thắt dây lưng, bên ngoài khoác hờ chiếc áo khoác nhỏ.

– Đây là bạn trai của cô à? Không phải là một sinh viên chứ?

Lý Yến Như bước trên đôi giày cao gót về phía Nhâm Thần Di và Trương Vệ Đông. Sau đó chỉ vào Trương Vệ Đông hỏi, ánh mắt đảo qua chiếc xe đạp trong tay hắn, lộ ra một sự khinh miệt và cảm giác về sự ưu việt của mình.

– Cô nói mò gì đấy? Đây là thầy Trương của trường chúng tôi.

Nhâm Thần Di trừng mắt nói với Lý Yến Như, vừa nói vừa sợ Trương Vệ Đông mất hứng, quay sang hắn giải thích:

– Thầy Trương! Người này chính là Lý Yến Như, là đồng nghiệp trước kia của tôi.

Trương Vệ Đông cũng không biết Nhâm Thần Di trước khi đến đại học Ngô Châu đã từng công tác ở một nơi khác. Nghe nói người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ này trước kia là đồng nghiệp của Nhâm Thần Di thì không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu lễ phép chào hói.

Nhưng hiển nhiên Lý Yến Như nào để một gã thanh niên tay đẩy xe đạp trước mặt vào mắt chứ. Sau khi nhìn hắn một cái lại chuyển sang người Nhâm Thần Di nói:

– Làm bí thư đoàn cho trường đại học Ngô Châu cảm giác như thế nào?

– Cũng không tệ lắm! – Nhâm Thần Di cười nói.

– Haha… Tiểu Nhâm! Đã lâu không gặp. – Vào lúc này, một gã bụng phệ, tay đeo đồng hồ Thụy Sĩ, mặc một thân hàng hiệu bước tới. Khi nhìn thấy Nhâm Thần Di, hai mắt lập tức toát ra một tia đắm đuối. Còn Trương Vệ Đông đang dẫn xe thì trực tiếp bỏ qua.

– Hóa ra là Chu tổng. – Nhâm Thần Di có chút cau mày, nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười chào hỏi.

Lý Yến Như thấy hai mắt Chu tổng mê đắm nhìn chằm chằm Nhâm Thần Di, trong mắt lóe lên một sự ghen ghét, cơ thể chủ động dán tới.

Chu tổng thuận thế thò tay ôm lấy bờ eo thon của Lý Yến Như, lúc này mới đưa mắt nhìn sang Trương Vệ Đông. Khi đảo qua chiếc xe đạp của hắn, trên mặt không che giấu sự khinh thường.

– Thế nào tiểu Nhậm? Cũng không giới thiệu một chút. – Chu tổng dùng bộ dạng cao cao tại thượng nói.

– Đây là đồng nghiệp mới tới của trường đại học chúng tôi, thầy Trương Vệ Đông.

Nhâm Thần Di vẫn mỉm cười thản nhiên, nói xong chuyển hướng sang Trương Vệ Đông, nói:

– Thầy Trương! Vị này chính là Tổng giám đốc Chu Phong của công ty đấu giá Hồng Thái.

Nghe nói chàng thanh niên trước mắt là giảng viên đại học, nét mặt Chu Phong lộ ra một tia kinh ngạc. Nhưng lập tức liền hiểu được, đoán chứng chỉ là bí thư trường học hoặc trợ giảng mà thôi. Dù sao, trong trường đại học thường hay có thói quen dùng tiếng thầy để xưng hô cho người ở bất kỳ cương vị nào. Huống hồ, cho dù là giảng viên đại học thì đã sao, trong mắt Chu Phong cũng chỉ là một giảng viên nghèo.

– Thì ra là thầy Trương. Hạnh ngộ, hạnh ngộ.

Chu Phong ngoài miệng thì nói hạnh ngộ nhưng trên mặt lại không có chút biểu lộ hạnh ngộ nào. Một lần nữa ánh mắt đắm đuối rơi xuống người Nhâm Thần Di, vẻ mặt cao cao tại thượng nói:

– Tiểu Nhâm! Nghe Yến Như nói bây giờ cô làm bí thư đoàn cho trường đại học. Thế nào, có hứng thú trở lại Hồng Thái làm không?

Lý Yến Như nghe vậy, trong mắt lại hiện lên vẻ ghen ghét đậm đặc, còn Trương Vệ Đông thì lại có chút nhíu mày.

– Cảm ơn ý tốt của Chu tổng, nhưng tôi rất hài lòng với công việc bây giờ. – Nhâm Thần Di nói.

– Thư ký trường học một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Đoán chừng cũng chỉ là hai ngàn. Nếu có muốn trở lại Hồng Thái, tôi cam đoan mỗi tháng trả cho cô bốn ngàn, chưa bao gồm tiền thưởng. – Chu Phong lúc nói chuyện, ánh mắt vô tình đảo qua chiếc xe đạp bên cạnh Nhâm Thần Di và Trương Vệ Đông, nét mặt khinh thường.

– Chu tổng! Công việc không thể dùng tiền tài để cân nhắc. Chủ yếu xem là có vui vẻ hay không, có muốn làm việc với nhau hay không. – Trương Vệ Đông giống như được điểm danh, thản nhiên nói.

Sắc mặt Chu Phong liền trầm xuống, đương nhiên nghe được câu nói sau cùng của Trương Vệ Đông là ám chỉ y.

– Lời nói của Trương lão sư không sai. Nhưng người ta sống không phải là vì hưởng thụ sao? Các người tới ăn đồ nướng, lại còn phải đạp xe từ trường đại học Ngô Châu thật xa đến đây, ăn xong lại phải đạp về. Không thấy mệt à? – Chu Phong giễu cợt nói.

– Đúng, tôi thấy làm người phải có tiền vẫn sướng hơn, không có tiền thì còn có ý nghĩa gì. – Lý Yến Như phụ họa.

Chu Phong nghe vậy, liền đắc ý ôm sát Lý Yến Như. Còn Lý Yến Như thấy thế, lại càng dán sát người y hơn. Cổ áo hình chữ V khoét sâu vốn không che được phần da thịt trắng nõn lấp ló bên trong, bởi vì động tác dán sát lại càng lộ ra hơn phân nửa, dưới ánh đèn trông thật là chướng mắt.

Trương Vệ Đông có chút cau mày, chẳng muốn so đo với cái loại tự cho mình là có mấy đồng tiền là giỏi, liền nói với Nhâm Thần Di:

– Nếu không thì cô cứ trò chuyện với đồng nghiệp của mình. Tôi đem xe đi cất giùm cô.

Thấy Trương Vệ Đông đẩy xe đi, nét mặt Chu Phong và Trương Vệ Đông đều lộ ra vẻ khinh thường. Lý Yên Như lại càng cười duyên nói với Nhâm Thần Di.

– Vị đồng nghiệp này của cô thật là… Chỉ một chiếc xe đạp thì tùy tiện để đầu cũng được mà. Làm sao phải đánh đồng với xe thể thao sang trọng chứ.

Nhâm Thần Di thấy Lý Yến Như nói như vậy, trong nội tâm không khỏi có chút mất hứng. Nhưng mọi người trước kia là đồng nghiệp với nhau, Lý Yến Như dù dùng khẩu khí châm chọc nói, nhưng cũng không tiện phát tác, đành phải cố ý không để ý tới cô, gật đầu với Trương Vệ Đông:

– Không cần, tôi đi cất xe chung với anh là được. – Nói xong liền phụ đẩy xe đạp về phía trước. Trương Vệ Đông thấy thế liền cuời lắc đầu, vội vàng đẩy xe theo. Lý Yến Như và Chu Phong thì Trương Vệ Đông cũng lười nhìn bọn họ.

Chu Phong là người sĩ diện, thấy chỉ là một bí thư đoàn nho nhỏ của trường đại học mà cũng không thèm để ý vào mắt, sắc mặt không khỏi khó coi vài phần, hai mắt lại nhìn chòng chọc bờ mông uốn éo của Nhâm Thần Di.

– Chu tổng, anh thật là xấu. Đến bây giờ vẫn còn chưa quên Nhâm Thần Di à? – Lý Yến Như thấy Chu Phong nhìn chòng chọc vào cặp mông của Nhâm Thần Di, nhịn không được nhẹ nhàng vuốt một cái, gắt giọng.

– Hắc hắc, nào có. Chỉ là nha đầu kia vẫn còn chút cá tính.

Chu Phong lúc này mới thu hồi ánh mắt, thò tay sờ soạng cặp mông của cô ta, cười hắc hắc.

– Đàn ông các người ai cũng đều là tên vô lại ăn trong bát nhìn trong nồi. – Lý Yến Như vặn vẹo bờ mông, liếc mắt nói.

– Không phải đàn ông không xấu phụ nữ không thương sao? Phụ nữ các người không thích đàn ông tốt mà.

Chu Phong mê đắm sờ cái mông của Lý Yến Như một cái nữa, sau đó mới đắc ý ôm eo cô bước về phía khu đồ nướng.

Chu Phong ôm eo Lý Yến Như bước tới sát ven đê, trên vệ để cơ hồ các bàn lớn đều có người ngồi. Bên cạnh vị trí bờ để bảo hộ Ngô Giang cũng ngồi đầy người. Bởi vì chỗ đó thẳng hướng Ngô Giang, tầm mắt khoáng đạt. Người khác nướng đồ, khói cơ bản không thối tới mình, là vị trí tốt nhất của khu đồ nướng. Không giống như ven đê, không chỉ bốn phương tám hướng đều là người, hơn nữa khói lửa và đủ loại hương vị đều dội qua.

– Đằng kia có một bàn trống kìa. – Chu Phong người cao mắt sắc, rất nhanh nhìn thấy được một bàn trống.

– Không, em không ngồi chỗ đó đâu. Đám người kia đáng ghét quá.

Lý Yến Như nhìn theo hướng ngón tay của Chu Phong, vừa nhìn thấy một gã đàn ông hai tay để trần, một chân để lên trên ghế, một tay cầm miếng xương dễ gặm, một tay còn lại đặt lên bàn chân, thỉnh thoảng chà xát một cái. Lý Yến Như như muốn ói ngay tại chỗ.

Lúc này Chu Phong cũng nhìn thấy động tác ghê tởm của gã đàn ông kia, nhưng ở khu đồ nướng chính là như vậy. Tam giác cửu lưu, xà long hỗn tạp. Loại người gì cũng có. Không giống như khách sạn sang trọng hoặc nhà hàng Tây, ai cũng ăn mặc chỉnh tề. Rất ít người có động tác thô tục, bất nhã như vậy.

– Vậy thì ngồi chỗ đó đi. – Chu Phong cau mày rồi chỉ một chỗ khác.

Chỗ kia tốt hơn một chút. Bốn phía không có người nào để tay chân trần trụi cả.

– Không, người ta muốn ngồi bên bờ sông. – Lý Yến Như ôm cánh tay Chu Phong nũng nịu.

Lúc lay động, cánh tay Chu Phong thỉnh thoảng va chạm bộ ngực trắng như tuyết của cô nàng, không ngừng biến ảo ra hình dạng mê người. Một số người làm công đến từ tỉnh ngoài, đã lâu rồi chưa hưởng qua hương vị phụ nữ, tròng mắt thiếu chút nữa muốn nổ tung.

– Nơi đó có người rồi. – Chu Phong nói.

– Em không chịu. Người ta muốn ra bờ sông ăn đồ nướng mà. – Lý Yến Như lay động, càng nũng nịu hơn.

Chu Phong gần đây mới đem Lý Yến Như lên giường. Đối với cô vẫn còn chút cảm giác mới lạ, tươi sốt. Bị cô làm nũng mấy lần liền triệt để thua trận, mỉm cười vỗ mông:

– Được, được, ra bờ sông. Thật là một tiểu yêu tinh đáng chết mà.

Thấy Chu Phong vỗ vào cặp mông căng tròn kia, đám đàn ông đều nuốt nước miếng, trong nội tâm thầm mắng. Con mẹ nó, thời buổi này có tiền thật là tốt.

Chu Phong có một sở thích quái dị. Y rất thích loại phụ nữ biểu lộ ghen ghét dữ dội và thực tế. Thấy vậy lại càng ra sức bóp mông Lý Yến Như, thấp giọng nói:

– Tối nay cần phải ra sức thêm một chút nhé.

– Anh thật là xấu.

Lý Yến Như véo vào vai Chu Phong. Chu Phong lập tức cười lớn rồi vẫy tay gọi một nhân viên phục vụ. Nhân viên phục vụ lập tức chạy tới, khom người nói:

– Tiên sinh, bên kia vẫn còn một chỗ, có cần hay không…

– Không cần, cậu sang nói với mấy người bàn bên bờ sông, nói tối nay chi phí ăn uống của họ để tôi trả, có thể nhường lại chỗ của họ cho tôi được không. 

Chu Phong chỉ một góc bàn chỗ đài ngắm cảnh. Chỗ đó có thể nói là vị trí tốt nhất của toàn bộ khu đồ nướng. Hai mặt đều hướng ra sông, tầm mắt thoáng đãng, hoàn toàn không bị người khác ảnh hưởng.

– Chuyện này…

Nhân viên phục vụ quay đầu lại nhìn cái bàn bên cạnh, thấy ở đó ngồi ba nam một nữ. Người nào cũng nhuộm tóc đủ màu sắc, xem ra cũng không phải loại dễ trêu vào, không khỏi lộ ra vẻ khó xử.