Chương 88: Đồ chơi làm bằng đường

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nhìn ánh mắt sáng ngời hữu thân của Lưu Thăng Nam ánh đèn đường, đặc biệt lúc này còn có chút hơi nước làm lộ ra vẻ quyến rũ vô cùng, khiến người ta không thể cự tuyệt. Trương Vệ Đông thoáng sững sờ rồi gật đầu nói:

– Được rồi. Tôi đi lấy xe đạp.

– Không cần. Cứ đi luôn đi. – Lưu Thắng Nam nói.

– Được. Nghe theo lời cô. – Trương Vệ Đông gật đầu nói.

Quán rượu Khải Toàn được xây dựng ở bên cạnh một bờ sông, chung quanh nó là những khu phố sầm uất nhất của Ngô Giang. Cách quản rượu Khải Toàn không xa là một con phố dành cho người đi bộ được xây dựng từ lâu. Con đường đó chính là khu chợ đêm nổi tiếng nhất Ngô Châu, chỗ vui chơi, ăn uống, mua sắm cái gì cũng có.

Trương Vệ Đông và Lưu Thắng Nam sóng vai nhau đi dạo dưới ánh đèn đường.

Rượu trắng hôm nay uống rất lâu mới ngấm, đi dạo trên đường khiến cho những cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua làm cho Lưu Thắng Nam bắt đầu có cảm giác say, bước chân cũng dần có chút lảo đảo.

Lưu Thắng Nam cười mà hai má đỏ bừng, cô vụng trộm liếc mắt nhìn Trương Vệ Đông một cái, thấy hai mắt hắn nhìn về phía trước, bước chân vững vàng. Sau thoáng do dự, cuối cùng cũng đưa tay thử cầm lấy cánh tay Trương Vệ Đông kéo lại.

Kéo cánh tay Trương Vệ Đông lại, cảm thụ khí tức quen thuộc của hắn, không biết vì sao Lưu Thắng Nam lại có một loại cảm giác thả lỏng vô cùng. Không giống như ở trên quan trường, thời khắc nào cũng phải chú ý tới cử chỉ, ngôn ngữ của mình, lúc nào cũng phải đề phòng người khác. Về phần nam nhân bị nàng kéo tay thì chưa từng bao giờ nghĩ tới mình sẽ được đi dạo phố với mỹ nữ bí thư.

Cánh tay trần đột nhiên cảm thụ được sự mềm mại khiến cho cả người Trương Vệ Đông hơi cứng lại, nhưng rất kỳ quái là trong đầu hắn không hề có chút tà niệm nào, ngược lại còn cảm thấy đau lòng.

Một nữ nhân xinh đẹp mới hơn hai mươi tuổi, đang ở cái tuổi rực rỡ nhất đời người, vậy mà đến ngày sinh nhật lại còn phải ra ngoài xã giao, không có một người thân ở bên cạnh. Ngược lại bây giờ phải lôi kéo hắn – Một anh chàng sinh viên mới chỉ gặp mặt một lần đi tản bộ cùng. Nữ nhân lăn lộn trên quan trường thật không dễ dàng a.

Hai người khoác tay nhau đi dạo trên đường bờ sông Ngô Giang, rất nhanh bọn họ đã đi tới đường dành riêng cho người đi bộ.

Cuối tháng tám, thời tiết ban ngày ở Ngô Châu vô cùng nóng nực, làm cho mọi người không ra khỏi nhà. Nhưng tới buổi tối, gió ngoài sông thổi vào khiến cho nhiệt độ của thành phố hạ xuống, cho nên con đường dành cho người đi bộ gần dòng Ngô Giang này buổi tối trở nên vô cùng náo nhiệt.

Đèn lồng màu đỏ được treo ở hai bên vỉa hè khiến cho con đường dành cho người đi bộ này trở nên rất đẹp. Đủ các loại thương phẩm đặc sắc bày ở hai bên vỉa hè trông vô cùng bắt mắt, còn có rất nhiều những bộ môn nghệ thuật dân gian xuất hiện ở đây như: Diễn kịch, nghệ thuật xếp giấy, xiếc đường phố……

Lưu Thắng Nam không nhớ rõ đã bao lâu Rồi mình chưa được đi dạo phố, thả lỏng tinh thần như thế này. Mỗi lần nàng đi dạo phố đều có mục đích cả, nhìn xem có cái gì đẹp đều mua lấy cho mình. Quần áo thì chủ yếu là màu sắc trang nhã, kín đáo một chút, không thể quả hở hang. Cô không giống với một số nữ nhân, mặc kệ có cần mua sắm cái gì hay không thì khi nhàn rỗi đều đi dạo phố.

Kéo tay Trương Vệ Đông đi tới con phố dành riêng cho người đi bộ, trong lòng không hề có chút gánh nặng tâm lý nào. Lưu Thắng Nam có cảm giác mình như được trở về thời thiếu nữ, không còn suy nghĩ tới chuyện công tác, không cần phải lúc nào cũng phải đề phòng nam nhân bên cạnh, càng không cần lo lắng sẽ bị người phát hiện bí thư đảng ủy trấn kéo tay một nam sinh đi dạo phố.

– Vệ Đông! Cái mũ này có đẹp không?

– Vệ Đông! Cái túi này thế nào?

– Oa! Con rối này thật đẹp a.

Tâm tình của Lưu Thắng Nam lúc này hoàn toàn thả lỏng, hoàn toàn bỏ đi bộ mặt nghiêm túc thường ngày của mình. Cô lôi kéo cánh tay Trương Vệ Đông, chỉ trong chốc lát đã đi qua vài gian hàng. Trong cô lúc này không còn chút bộ dạng nào của một vị bí thư đảng ủy trần, mà giống như một thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp.

Nhìn gương mặt hồng hào của Lưu Thắng Nam, cặp mắt ướt át động lòng người khiến cho tâm tình Trương Vệ Đông cũng bị cuốn hút vào trong đó. Hắn cũng rất tự nhiên để cho cô lôi mình đi dạo qua các cửa hàng trên con đường dành cho người đi bộ.

– Này! Vệ Đông! Cậu xem chỗ kia có đồ chơi thổi bằng đường, đã lâu lắm rồi tôi chưa nhìn thấy. – Hai người đang đi, đột nhiên Lưu Thắng Nam chỉ về phía cách đó không xa, vừa kinh ngạc, vừa vui mừng reo lên.

Trương Vệ Đông nhìn theo ngón tay của cô, thấy cách đó không xa đặt một chiếc bàn gỗ hình chữ nhật, bên trên giá cắm đầy những đồ chơi làm bằng đường trông rất thú vị. Trên đó có đủ các loại: Hồ lô, con chuột, gà trống, con lợn, con khi…

Ngồi phía sau chiếc bàn đó là một lão nhân ăn mặc theo phong cách ngày xưa, ông đang lấy hơi để thổi những loại đồ chơi này. Phía trước chiếc bàn hình chữ nhật có vô số người vây quanh, bọn họ đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn lão nhân thổi đồ chơi bằng đường.

Nhìn lão nhân thổi đồ chơi làm bằng đường, trong ánh mắt Trương Vệ Đông thoáng hiện ra một tia đau buồn, hắn đột nhiên nhớ tới ông nội đã mất của mình. Ông nội hắn cũng từng thổi đồ chơi làm bằng đường, mỗi ngày ông đều vác chiếc bàn đi khắp mọi hang cùng ngõ hẻm, đi xung quanh ông luôn là những đứa trẻ hiếu kỳ bám theo. Ông nội hắn rất thương hăn, làm cho hắn không biết bao nhiêu đồ chơi làm bằng đường, vì vậy khi còn ở trong thôn Trương Vệ Đông ở trong mắt những đứa trẻ chính là đứa hạnh phúc nhất. Sau này hơi lớn lên, Trương Vệ Đông bởi vì tò mò mà cũng từ ông nội học qua một chút cách thôi, tuy rằng mỗi lần đều trở nên rối tinh rối mù, nhưng ông nội hắn vẫn ở bên cạnh khuyến khích. Sau một thời gian dài, Trương Vệ Đông mới học được chút bộ dáng, lúc ông nội hắn nằm xuống, hắn đã khóc rất lâu, cũng cố ý vì ông mình mà thổi một con lợn nhỏ để làm đồ tế lễ.

Sau một thời gian dài phát triển, những người giống như ông nội hắn sống bằng nghề thổi đồ chơi bằng đường ngày một ít đi. Thanh niên trẻ tuổi ít có người chịu học, cho nên cảnh tượng những đứa trẻ nhỏ vây quanh người thổi đồ chơi bằng đường cũng dần biến mất khỏi nông thôn. Chỉ có những nơi như con đường dành cho người đi bộ này mới có địa phương cho loại nghệ thuật đó được người thưởng thức.

– Vệ Đông! Nhanh lại đây a. – Ngay khi Trương Vệ Đông tưởng nhớ tới ông nội mình, thì bên tai hắn lại vang lên thanh âm trong trẻo của Lưu Thắng Nam.

Trương Vệ Đông đưa mắt nhìn về phía tiếng Lưu Thắng Nam truyền tới, thì thấy trong đám đông đứng xem đó cô đang đưa tay vẫy gọi mình lại. Ánh đèn lồng hai bên đường làm nổi bật lên gương mặt của cô, làm cho nó càng trở nên diễm lệ, động lòng người.

– Ok! Đến đây. – Trương Vệ Đông thoáng sững sờ một chút, rồi cũng vội vàng đi về phía Lưu Thắng Nam.

– Vệ Động! Cậu xem, những đồ chơi làm bằng đường này thật đẹp a. – Chen vào trong đám đông, Lưu Thắng Nam chỉ vào những đồ chơi làm bằng đường ở trên chiếc bàn gỗ mà ngạc nhiên, thán phục nói. Sau khi ngạc nhiên và thán phục biến mất, cô lại đem ánh mắt tràn ngập mong chờ nhìn về phía lão nhân. Lúc này, lão nhân đang dùng tay nhào nặn ít bột talc trong nước đường nóng. Sau đó nâng chúng lên, phông mang trợn má để thối, mặt khác hay cái tay không ngừng xoa nắn tạo hình cho đồ chơi.

Trương Vệ Đông nhìn ánh mắt đen láy của Lưu Thắng Nam đang tràn ngập mong chờ nhìn lão nha thối món đồ chơi, thấy cô rất giống mình trước kia. Khi đó, hắn cũng luôn dùng loại ánh mắt này để nhìn nước đường trong tay ông nội.

Chính trong lúc thất thần, chung quanh đột nhiên vang lên những tiếng thán phục, chỉ loáng cái ông lão đã thổi thành hình một con chuột nhỏ. Con chuột này trông rất sống động, một cô gái khá yêu thích nó nên lập tức trả tiền mua lấy.

Nhìn cô gái cầm con chuột nhỏ trên tay, vẻ mặt hạnh phúc kéo bạn trai rời đi. Trong lòng Trương Vệ Đông thoáng động, hắn đi tới bên người lão nhân, thấp giọng nói:

– Lão sư phụ! Có thể hay không để cháu tự mình thổi cho bằng hữu một món đồ chơi, tiền cháu sẽ trả theo giá mua.

Lão nhân nghe thấy vậy thì ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Vệ Đông, hỏi:

– Tiểu tử ngươi cũng biết thổi đồ chơi làm bằng đường sao?

– Lúc nhỏ cháu cũng học được một chút từ ông nội. – Trương Vệ Đông nói.

Hiện tại, người thổi đồ chơi làm bằng đường ngày một ít đi, lão nhân này ở đây thôi đồ chơi làm bằng đường tuy rằng sinh ý rất tốt, nhưng luôn cảm thấy cô đơn. Bây giờ lão nghe thấy Trương Vệ Đông từng học thổi đồ chơi bằng đường từ chỗ ông nội thì ánh mắt nhìn Trương Vệ Đông lập tức trở nên thân thiết, đứng dậy cười nói:

– Ha ha… Tốt. Tiểu tử ngươi ngồi đi, thổi không tốt cũng không sao.

Ở giữa ngã tư đường ồn ào, Trương Vệ Đông lại đi tới gần lão nhân thấp giọng nói chuyện, cho nên Lưu Thắng Nam không rõ hắn nói gì với lão nhân. Nhìn thấy lão nhân đứng lên nhường vị trí cho Trương Vệ Đông, thì ánh mắt không khỏi kinh ngạc và khó hiểu, không biết được tên sinh viên mình mới gặp mặt hai lần này muốn làm gì.