Chương 266: Tên Mặt Trắng Đáng Đánh.

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cảm nhận được một cô khí tức hung hãn ập về phía mình, Trương Vệ Đông lại một lần nữa nhíu đôi lông mày, nhếch miệng cười lạnh nhưng mặt vãn quay ra hồ ngắm nhìn đàn cá đu màu bơi qua bơi lại.

Chu Phong cuối cùng cũng đã đứng trước mặt Trương Vệ Đông, ba chữ “Trương Vệ Đông” từng chữ từng chữ một được phát ra từ miệng y.
Trương Vệ Đông nhận thấy khó có thể tránh được, chỉ đành cau mày quay đầu lại, dùng ánh mắt chán ghét nhìn Chu Phong.

“Giả bộ… Ngươi cứ giả bộ đi. Không có bọn côn đồ kia người chỉ là một tên mặt trăng mà thôi.”

Chu Phong nhận thấy được sự bình tĩnh trong biểu hiện của Trương Vệ Đông, lửa giận trong lòng phải kìm nén hơn một tháng qua của hắn giống như núi nửa chuẩn bị bùng nổ, y chỉ muốn không để ý tới hết thảy mọi thứ xung quanh một cước đạp Trương Vệ Đông xuống hồ nước. Nhưng nghĩ lại, hôm nay hắn vẫn chưa uống rượu, vẫn còn rất tỉnh táo để mà biết đây chính là quán ăn, nhiều loại người phức tạp, cho nên cần phải khiêm tốn một chut smới thỏa đáng.

Huống hồ, vất vả lắm mới thấy Trương Vệ Đông ở một mình như thế này. Chu Phong chắc chắn phải chơi cho hắn một cú.

– Thế nào? Không phải là quý nhân như thầy Trương đã quên mất ta rồi chứ? – Chu Phong kiềm chế cơn nóng giận, vẻ bên ngoài thì vui vẻ nhưng trong lòng lại không thoải mái chút nào cả.

– Sao? Lần trước bị đánh vẫn còn chưa biết sợ sao? Vẫn còn muốn bị người ta đánh thêm lần nữa à? – Trương Vệ Đông thấy Chu Phong hôm nay muốn tìm hắn để gây sự. Tất nhiên là cũng không thể nào mà khách sáo với hắn được, ánh mắt liếc sang nhìn hắn với sự giễu
cột.

Kể từ buổi tối hôm bị a Vũ một cước đạp vào bụng, Chu Phong đã đặc biệt mời một vị bảo tiêu thân thủ bất phàm tới. Vị bảo tiêu này hôm nay cũng tới cùng, đứng ở phía sau lưng của Lý Yến Như.

Không chỉ có vậy, trong buổi tối ngày hôm nay, đứng bên cạnh hắn là một vị trung niên nam tử nổi tiếng khu Đông thành, là Lý Phong Vũ.
Tiếng tăm của Lý Phong Vũ ở Đông Thành so với Thiết Thủ Đỗ Uy cũng không hề thua kém. Hắn chủ yếu là làm vận chuyển hậu cân hậu cần cùng hộp đêm. Lần này, có quản rượu ở khu Đông Thành bị vỡ nợ, bị tòa án cưỡng ép niêm phong bán đấu giá. Chu Phong thông qua anh rể làm cục trưởng cục chấp pháp của tòa án mà y lấy được quyền đấu giá. Lý Phong Vũ đối với quán rượu này cũng dầđể ý tới, vì vậy hôm nay mới mời Chu Phong ăn cơm để âm thầm vận động chiếm tiện nghi. Lý Phong Vũ dù sao cũng là lão đại, khi đi ra ngoài cũng mang theo hai tiểu đệ lực lưỡng để thể hiện mình.

Cũng chính vì lí do như vậy, Chu Phong nhìn thấy Trương Vệ Kiện đơn thân độc mã ngồi ở trước hành lang mà lấy làm đắc ý, y muốn chơi Trương Vệ Đông một vố. Tiểu tử kia chỉ là một tên mặt trắng mà thôi, còn bên lão không chỉ có ba tiểu đệ chuyến đi theo để đánh đấm, hơn nữa còn có vị lão đại nổ tiếng khu thành Đông ở phía sau, cái này không phải là việc quá dễ xử lý sao?

Nhưng Chu Phong ngàn lần không nghĩ tới rằng Trương Vệ Kiện một chút dáng vẻ sợ hãi cũng không có, lại còn vừa mở miệng ra là nói đến vụ hắn bị ăn đạp. Sắc mặt của Chu Phong trở nên đỏ bừng bừng, gân cổ cũng nổi hết lên.

– Tiểu tử cẩn thận họa ra từ miệng đấy. – Trong ánh mắt của Lý Phong Vũ chợt lóe lên sự hung hãn, vẻ mặt âm trầm nói.

Chu Phong tức đến nỗi mặt đỏ tía tai. Lý Phong Vũ thấy vậy cũng không lấy làm vui vẻ gì.

Dù sao thì hôm nay cũng là hắn mời khách, không giữ thể diện cho Chu Phong khác nào không gia thể diện cho Lý Phong Vũ chứ.

Con người Trương Vệ Đông chính là như vậy, người khác không khách khí với hắn, hắn cũng chẳng thèm khách khí lại. Như tiểu Kế, a Trớc hắn sẽ đối xử tử tế như với bạn bè chân chính, còn nếu có người dám ở trước mặt hắn phách lối, hắn cũng không cần nể mặt Hai cả.

Dưới cái nhìn uy hiếp của Lý Phong Vũ, Trương Vệ Đông đương nhiên không nể mặt hắn chút nào. Nghe vậy liền nhìn hắn với một ánh mắt rất lạnh lùng. Sau đó thản nhiên nói:

– Ta cũng muốn khuyên người một câu, cẩn thận họa ra từ miệng đó!

Hai tiểu đệ của Lý Phong Vũ tính tình so với bảo tiêu của Chu Phong thì nóng nảy hơn rất nhiều. Thấy Trương Vệ Đông không ngờ lại dám nói ra những lời giống với một vị đại lão như vậy. Ngay lập tức nhảy vọt lên từ phía sau, Nhưng Lý Phong Vũ không phải hạng người lỗ mãng, liền khoát tay chặn lại. Hai tên tiểu đệ cũng lập tức nghe lời không tiến lên nửa bước, nhưng ánh mắt lại nhìn chòng chọc vào Trương Vệ Đông, tựa hồ chỉ cần Trương Vệ Đông nói ra một lời bất kính là sẽ xông lên đánh hắn một trận.

Trương Vệ Đông đương nhiên là không để ý đến bọn chúng. Đáp trả lại lời của Lý Phong Vũ, hắn liền vắt chéo hai chân tiếp tục thưởng thức đàn cá màu đỏ bơi ở dưới hồ.

Người ở hành lang đều cảm thấy không khí có chút gì đó hơi lạ, liền nhanh chóng cách xa Trương Vệ Đống một chút.

Lý Phong Vũ nhìn Trương Vệ Đông kiêu ngạo như thế, trong con mắt cũng không nhịn nổi hiện lên một tia giận giữ, nét mặt càng lúc càng trở nên trầm hơn. Ở khu vực Đông Thành này, Lý Phong Vũ cũng được coi như người có tiếng tăm. Trên thực tế trong đám lăn lộn trên đường hắn cũng là một nhân vật số một số hai, ai cũng phải sợ hắn vài phần. Nhưng thật không ngờ hôm nay lại có một tên mặt trăng dám ở trước mặt y tỏ ra kiêu ngạo. Việc này nếu truyền ra ngoài thì danh tiếng của Lý lão đại chẳng phải là bị hủy hoại sao?

– Chu tổng, đây là ai? – Lý Phong Vũ cũng gặp qua không ít trường hợp, chứ không phải là đám thiếu gia chỉ biết ăn chơi đua đòi, cuối cùng thì vẫn phải kiềm chế cơn giận lại hỏi.

– Một giáo viên nghèo, là đồng sự của nhân vẫn trước kia của ta. Mẹ nó chứ, cái tên tiểu tử này chỉ quen biết mấy tên côn đồ, vậy mà tưởng mình là thiên hạ đệ nhất. – Chu Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

– Lý tổng! Lần trước cái thằng này nhờ đúng lúc mấy tên côn đồ ở gần đó, đã động thủ với Chu tổng – Lý Yến Như nói.

Lý Yên Như cũng hận Trương Vệ Đông đến thấu xương, nghe có vẻ như nóng lòng muốn thêm dầu vào lửa. A biết là Lý Phong Vũ cũng là người có chút quyền lực ở thành Đông, hơn thế buổi tối hôm nay cũng có việc muốn Chu Phong giúp đỡ. Cho nên, tên mặt trắng này giao cho gã xử lý là thích hợp nhất.

Lý Phong Vũ nghe xong liền cảm thấy an tâm phần nào, đồng thời cũng hiểu ra rằng tại sao Trương Vệ Đông lại kiêu ngạo như vậy. Thì ra hắn có vài người bạn lăn lộn trong giới xã hội đen, liền cho rằng mình rất trâu bò, không ai dám động tới. Đầu năm nay rất nhiều thanh niên đều như vậy!

Trong lòng nghĩ như vậy, khóe miệng Lý Phong Vũ hiện lên một nụ cười nhạt, ánh mắt nhìn Trương Vệ Đông cũng dần trở nên cao cao tại thượng. Chẳng phải chỉ mấy tên côn đồ sao? Hắn là lão đại số một số hai khu thành Đông này a.

– Được rồi. Chu tổng! loại người này không cần phải tức giận, làm giảm giá trị của mình. Để cho thủ hạ của ta xử lý là được rồi. – Lý Phong Vũ nói một câu với thái độ hững hờ sau đó ra ám hiệu với hai tên thủ hạ phía sau:

– Mang vị tiểu huynh đệ này ra bên ngoài chơi một chút đi.

Hai tên đàn em đứng sau Lý Phong Vũ nghe thấy câu nói này trên mặt lộ rõ vẻ hưng phấn, cúi người phụng lệnh. Sau đó đến trước mặt Trương Vệ Đông, dùng tư thế cao cao tại thượng, như ra lệnh nói:

– Tiểu tử, theo bọn ta ra ngoài một chuyến.

– Cút! – Trương Vệ Đồng phát ra một chữ lạnh tựa như băng.

Vốn dĩ hắn với Lý Phong Vũ nói ra không biết bao nhiêu chán ghét ghét do ngươi không biết ta, ta không biết người. Nhưng thật không ngờ Lý Phong Vũ nghe nói mình không có lai lịch gì, đã không phân biệt trắng đen bảo tiêu để thu thập hắn.

– Con mẹ nó. Thứ mặt trắng mà còn kiêu ngạo như vậy. – Một gã trong đó cười nhạt, đưa tay tới định túm cổ áo Trương Vệ Đông.

Ánh mắt Trương Vệ Đông lóe lên một tia lạnh lẽo, hắn “hi” một tiếng, một tay khẽ động đã bắt được cổ tay tiểu tử kia.
Có thể đi theo bên cạnh lão đại đương nhiên đều là những hảo thủ. Tên nam tử nhìn thấy mình sắp túm được cổ áo Trương Vệ Đông, vậy mà lại bị đối phương dễ dàng bắt được cổ tay, trong lòng không khỏi giật mình, nghĩ thầm: “Tên mặt trăng này xem ra cũng có chút bốn sự. ” Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy, tên nam tử này vẫn không coi Trương Vệ Đông ra gì, cười lạnh một tiếng, cánh tay một lần nữa phát lực, không lùi mà tiến tới đánh vào ngực Trương Vệ Đông.

Bất quá, khi tên nam tử vừa mới phát lực định đánh tới thì đột nhiên hít sâu một hơi khí lạnh, cổ tay của hắn giống như bị chiếc kim sắt kẹp chặt lại. Không chỉ làm cho hắn trán đẫm mồ hôi vì đau đớn, mà ngay cả đến một chút sức lực cũng không còn. Cả người theo hướng Trương Vệ Đông vặn cổ tay mà gập người xuống, không chút kháng cự.

Nam tử còn lại thấy đồng bạn mình ăn quả đắng, hắn không dám chần chờ, lập tức nhấc chân lên đạp vào bụng Trương Vệ Đông.
Nhung chân của tên này vừa đưa tới đã thấy hoa cả mắt, bụng đột nhiên cảm thấy như bị va đập mạnh, sau đó cả người không tự chủ được bay ngược về phía sau. “Vù” một tiếng, tên tiểu tử đã bị một đạp ngã xuống hồ nước.

Từ lúc Trương Vệ Đông ra tay chế trụ cổ tay một nam tử, rồi đạp tên còn lại xuống hồ thời gian chỉ diễn ra trong tích tắc. Đợi tới khi mọi người lấy lại tinh thần, một tên trong tay Trương Vệ Đông đã quỳ trên mặt đất, một tên khác thì tướt sũng như chuột lột, chật vật trèo lên từ dưới hồ.

LSắc mặt của Lý Phong Vũ càng trở nên khó coi hơn. Ánh mắt nhìn Trương Vệ Đông càng trở nên lạnh lẽo, hai tay nắm chặt lại. Hắn tuyệt đối không nghĩ tới tên mặt trắng trước mặt này thân thu lại lợi hại như thế.

LSắc mặt của Chu Phong cũng trở nên rất khó coi, bất quá y cũng không nghĩ rằng thân thủ của Trương Vệ Đông lại lợi hại như vậy. Chỉ cho rằng Lý Phong Vũ có tiếng mà không có miếng, đem theo tiểu đệ cũng chỉ là bù nhìn, vậy mà bị một tên thầy giáo mặt trắng đánh ngã cả hai.

– Lý Thế Quân! Con mẹ nó, còn thất thần ra đó làm gì… đánh hắn cho ta, xảy ra vấn đề gì thì lão tử ta chịu trách nhiệm. – Chu Phong giận giữ nói với vị bảo tiêu mời đến. Hắn đối với vị bảo tiêu do chính mình mời tới dù gì cũng có vài phần đáng tin, y từng tận mắt chứng kiến đối phương một mình đánh ngã bốn năm người to con.

Vị bảo tiêu được gọi là Lý Thế Quân quả thật cũng có chút gọi là phong phạm cao thủ, thấy Chu Phong nổi trận lôi đình, gã một chút vội vàng cũng không có. Ngược lại sắc mặt bình tĩnh đi tới trước người Chu Phong, mỉm cười cúi đầu nói:
– Vâng thưa ông chủ! – Sau đó đi về phía Trương Vệ Đông.

Trương Vệ Đông tất nhiên là cũng không ra gì Lý Thế Quân, chỉ là lại tới thêm một tên, cũng không cần phải phải tiếp tục giày vò tên nam tử trong tay, cho nên thoáng buông lỏng tay ra, rồi một cước đạp hắn xuống hồ làm bạn với tên kia.

Nhưng mà Trương Vệ Đông vừa mới rảnh tay, còn chưa kịp động thủ thì có một làn gió nhẹ thổi đến mang theo hương thơm, cùng với tiếng nói quen thuộc:

– Con mẹ mày.

Tiếp theo là một cặp đùi thon đẹp ở trước mắt Trương Vệ Đông thoáng động một cái, đá về phía Lý Thế Quân.
Lý Thế Quân không ngờ tới giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, hơn thế nữa, một cước kia đá tới còn mang theo cả bình phong, hắn không khỏi hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau.