Chương 76: An bài học kỳ mới

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Điện thoại là do bạn học đại học hỏi trước ngủ chung phòng với hắn – Chu Hồng Đào gọi điện tới thông báo cuối tháng này sẽ ở Khai Nguyên đại tửu điếm Nam Châu tỉnh thành cử hành hôn lễ, mời Trương Vệ Đông tới tham dự.

Trương Vệ Đông bởi vì trước đây tính tình quái gở, một lòng tu luyện và học tập, sau khi tốt nghiệp cũng không liên hệ với bạn học. Bạn học cùng phòng đoán chừng cũng sợ tính cách này của hắn cho nên tới bây giờ cũng không liên hệ với hắn. Tới hôm nay sau khi ra trường một thời gian dài rồi thì đây là cú điện thoại đầu tiên của bạn học cũ gọi cho hắn, hơn nữa còn là việc vui. Lập tức trong lòng hắn có một loại cảm xúc không hiểu quay cuồng, thậm chí không chút suy nghĩ đã đáp ứng:

– Được. Đến lúc đó tớ nhất định sẽ tham dự.

Nói xong hắn mới nhớ ra, mùng một tháng chín là ngày khai giảng của học viện, ngày ba mươi tới tỉnh thành thì thời gian quá mức hạn hẹp. Chẳng qua lời đã nói rồi, cũng không tiện để thay đổi, hơn nữa nhiều năm như vậy Trương Vệ Đông quả thực cũng muốn tụ tập lại cùng bạn học cũ.

– Ha ha… Một lời đã định. Đúng rồi. Ông có bạn gái chưa? Dẫn đi cho anh em cùng gặp mặt. – Ở đầu dây bên kia nghe thấy Trương Vệ Đông đáp ứng thì cũng giật mình, tiếp theo đó cười nói.

– Bạn gái vẫn còn được cha mẹ nuôi ở trong nhà. – Trương Vệ Đông nói đùa. Chu Hồng Đào hiển nhiên không nghĩ tới loại người như Trương Vệ Đông ngả ngày không phóng một cái răm vậy mà mấy năm không gặp lại có thể mở miệng vui đùa như vậy, hắn giật mình cười nói:

– Ha ha… Vậy thì phải nắm chắc, đừng để tôi có hài tử rồi mới bắt đầu cưới, hay là ông vẫn FA?

– Ha ha… Nhất định… Nhất định… Nếu thật sự không tìm được, đến lúc đó thì đành nhờ chị dâu giới thiệu cho một người vậy. – Trương Vệ Đông cười nói.

– Ông hiện tại là giảng viên đại học, về sau còn trở thành giáo sư, vậy mà dám mở miệng cần chị dâu giới thiệu? Được rồi. Không nói chuyện với ông nữa, để tới khi gặp mặt rồi nói, tôi phải tiếp tục gọi điện mời mọi người. – Chu Hồng Đào cười nói.

Trương Vệ Đông cười cười nói lời tạm biệt, sau đó mới cúp máy.

– Anh không phải nói Trương Vệ Đông tính tình cổ quái, cho dù gọi điện cũng chỉ là phí công sao? Như thế nào vừa rồi còn cùng người ta cười nói? – Trong một căn hộ ở Nam Châu, Ngô Lan Lan hôn thể của hắn nghiêng đầu qua khó hiểu hỏi.

– Đúng vậy. Anh cũng cảm thấy rất kỳ quái. Ngày hôm qua anh còn hỏi đồng học Độc Bác ở Đông Phương đại học về Trương Vệ Đông, hắn nói tên này tính tình quái gở, bằng không lấy trình độ nghiên cứu khoa học của hắn tuyệt đối có thể ở lại đại học Đông Phương. Nhưng cuối cùng bởi vì tính cách của mình cho nên lãnh đạo trong viện bao gồm cả thầy dạy hắn cũng không muốn lưu lại, vì vậy mới tới đại học Ngô Châu. Anh vốn cũng không định gọi điện thoại cho hắn, nhưng dù sao hai đứa cũng ngủ chung một phòng lại học cùng lớp, về sau nếu gặp mặt mà nói mình kết hôn lại không mời hắn thì thật sự khó ăn nói. Hắc…. Vậy mà không nghĩ tới, hắn không chỉ mở miệng đáp ứng, hơn nữa còn trở nên giống với mọi người, có thể cùng anh tán gẫu nói đùa. – Vẻ mặt Chu Hồng Đào có phần kinh ngạc, khó hiểu nói.

Trương Vệ Đông tự nhiên không biết bởi vì mình nói thêm vài câu liền đã tới một đôi uyên ương tương lai phải kinh ngạc cảm khái nửa ngày. Sau khi hắn cúp điện thoại hắn nghĩ: Quay lại văn phòng dù sao cũng không thú vị, còn không bằng đi dạo phòng thí nghiệm một chút. Đột nhiên, hắn cảm thấy nữ nhân như Tô Lăng Phỉ mặc dù đối với hắn rất lạnh lùng, nhưng ít nhất so với ba vị giáo sư kia thì con đáng yêu hơn một chút.

Trong lòng nghĩ như thế, Trương Vệ Đông vừa muốn quay người đi lên phòng thí nghiệm thì đâm đầu vào một nữ nhân mang kính đen, đầu tóc cắt ngắn, xem bộ dạng thì mới chỉ hơn hai mươi tuổi mà thôi. Trương Vệ Đông không biết nữ nhân nảy, nữ nhân này hiển nhiên cũng không biết Trương Vệ Đông, nhưng hai người sau khi thoáng nhìn mặt nhau một chút, nữ nhân hơ. do dự hỏi:

– Xin hỏi anh là thầy Trương Vệ Đông phải không?

– Đúng vậy. – Trương Vệ Đông dừng lại, gật đầu nói.

– Oa! Thầy thật sự là thầy Trương sao? So với tấm ảnh thì còn trẻ hơn a. – Nữ nhân ngạc nhiên, vui mừng nói.

– Xin hỏi cô là? – Trương Vệ Đông nghi hoặc, khó hiểu nhìn nữ nhân đối diện.

– À! Tôi quên tự giới thiệu, tôi là bí thư giảng dạy Nhâm Thần Di, rất hân hạnh được biết thầy Trương. – Nhâm Thần Di vừa nói vừa vươn bàn tay nhỏ bé ra bắt tay Trương Vệ Đông.

Bí thư giảng dạy là trợ thủ cho lãnh đạo học viện ở một số công tác đặc thù. Là người kết nối tin tức và cải thiện quan hệ giữa trường học và sinh viên, học viện và học viên, giữa các giáo sư, giữa nghiên cứu sinh.

Trương Vệ Đông dù sao cũng ngây người trong đại học suốt tám năm, đối với chức vụ bí thư học viện này rất rõ ràng, nghe vậy thì vội đưa ra bắt tay cô, cười nói:

– Hóa ra là cô Nhâm, có phải là đã có nhiệm vụ an bài cho tôi không?

– Bị thầy đoán trúng rồi. Học kỳ này thấy không chỉ phải làm chủ nhiệm lớp một lớp mới vào trường, mà còn phải phụ trách dạy chuyên ngành của mình, an bài cụ thể tôi đã in ra cho thấy, thấy xem qua một chút đi. Nếu có vấn đề gì không hiểu thầy cứ gọi điện cho tôi, ở trong đó có phương thức liên lạc của tôi. – Nhâm Thần Di cười nói rồi rút ra một tờ giấy đưa cho Trương Vệ Đông.

Trương Vệ Đông nhận lấy, hắn nhìn lướt qua một cái phát hiện mình được an bài làm chủ nhiệm lớp nhị ban khoa học môi trường, phụ trách chủ yếu lý luận và thực hành bộ môn khoa học môi trường. Một tuần hắn có bốn tiết, mỗi một tiết được sáu mươi nguyên, đảm nhiệm chủ nhiệm lớp còn có thêm trợ cấp tương đương với một tiết học. Nói như vậy, tính cả trợ cấp công việc chủ nhiệm lớp, Trương Vệ Đông mỗi tuần sẽ có năm tiết, tổng cộng thu vào ba trăm nguyên, một tháng có thể thêm được một ngàn hai nguyên.

Một tháng thu nhập thêm một ngàn hai trăm nguyên đối với giáo viên lâu năm thì không tính là gì, bất quả đối với người lương hàng tháng hai ngàn năm trăm nguyên như Trương Vệ Đông mà nói thì đây là nguồn thu nhập lớn. Cho nên sau khi quét mắt nhìn đại khái văn kiện, tâm tình của Trương Vệ Đông vô cùng tốt, hắn gật đầu với Nhâm Thân Di nói:

– Tốt. Có chỗ nào không rõ tôi sẽ điện hỏi cô.

Nhâm Thần Di khẽ cười với Trương Vệ Đông, sau đó đi về phía văn phòng 303, hiển nhiên là tiếp tục thông tri cho các thầy cô khác về an bài năm học mới.

Trương Vệ Đông nhìn theo Lâm Thần Dị rời đi, sau đó cầm văn kiện đi lên phòng thí nghiệm vừa đi vừa đọc kỹ lại một lần. Khi xác nhận được mỗi tháng mình có thể có thêm bốn ngàn nguyên thu vào thì tâm tình hắn rất tốt, cảm thấy cuối cùng có thể thoát được khỏi hoàn cảnh nghèo khổ trước mắt.

Vào phòng thí nghiệm, Lý Trung và Vương Hải Bằng đều đang ở trong này, khi thấy Trương Vệ Đông tiến vào, Lý Trung lập tức đứng thẳng người dậy, hấp tấp chạy tới vẻ mặt lấy lòng nói:

– Chào thầy. Xin hỏi thấy có chỉ thị gì không?

Trương Vệ Đông nhìn bộ dáng nhịn bợ của Lý Trung, tức giận cầm văn kiện trong tay gõ vào đầu hắn, cười nói:

– Cần làm cái gì thì cứ làm đi.

Lý Trung đưa tay xoa đầu, nói:

– Vâng. – Sau đó hắn xoay người rời đi làm việc của mình, nhìn hắn nói thầm thì với Vương Hải Bằng thì biết tiểu tử này ngày càng biết nịnh người khác a.

Đuổi Lý Trung đi, Trương Vệ Đông cũng bắt đầu chuẩn bị cho thí nghiệm ngày hôm nay, chẳng qua còn chưa được bao lâu thì Lý Lệ đã đẩy cửa bước vào.

Lý Lệ hiển nhiên muốn nói gì đó với Trương Vệ Đông, nhưng thấy Lý Trung và Vương Hải Bằng đều ở đây thì đi tới gần Trương Vệ Đông, sau đó dùng ngón tay khẽ dí vào trán Trương Vệ Đông hạ thấp giọng, oán trách nói

– Cậu a, Khi nào thì cậu mới chịu sửa cái tính tình của mình, nếu không thì sẽ suốt ngày chịu thiệt thôi.

Lý Trung và Vương Hải Bằng thấy Lý Lệ cùng Trương Vệ Đông có thái độ thân mật như vậy thì vội vàng cúi đầu xuống giả bộ đang chuyên tâm làm việc, trong lòng thì thầm cảm thán:

Thay Tương thật trâu bò a. Mới đến đây không được bao lâu đã khiến cho cô Lý Lệ phải thần hồn điên đảo, công nhiên đuổi tới phòng thí nghiệm. Nghe nói cô Vương – Cầm cũng đã đi làm, về sau không biết có bởi vì thấy Trương mà làm ầm ĩ lên đòi ly dị với ống xã không.

Trương Vệ Đông là người thông minh, hắn hiểu được Lý Lệ muốn nói cái gì, nghe vậy thì ấm áp trong lòng, cười bồi nói:

– Em biết rồi, về sau nhất định sẽ chú ý.

– Cậu a. Tôi vừa nhìn là biết cậu chỉ nói miệng như thế, quay người đi khẳng định là quên sạch. Được rồi. Cậu cứ làm đi. – Lý Lệ vô cùng thân thiết gõ một cái lên đầu Trương Vệ Đông, rồi xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Lý Lệ rời đi, Trương Vệ Đông cười lắc đầu.

Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, chỉ thoáng cái đã tới giờ tan làm buổi chiều. Bình thường lúc này sau khi trải qua một ngày bận rộn, Trương Vệ Đông sẽ ngồi lại trong phòng làm việc uống một bình trà, nếu được thì sẽ tâm sự cùng Lý Lệ. Chẳng qua hôm nay trong phòng làm việc có nhiều hơn ba người, nhìn bọn họ nói cười, Trương Vệ Đông đột nhiên có cảm giác không thú vị, hắn nhớ tới hôm qua muốn đi mua chiếc xe đạp cuối cùng lại chưa được, vì thế mà cầm chiếc cặp của mình lên chào mọi người ra về trước tiên.

Dọc trên đường đi, Trương Vệ Đông không khỏi cười khổ lắc đầu, nghĩ rằng: Vì sao mình lại không hợp với bọn họ? Chẳng lẽ không đổi được cái tính cách quái đản trước kia sao?

Trường đảng Ngô Châu, ở trong một gian phòng học gần cầu thang, giáo viên Đảng đang nước miếng tung bay giảng giải về nghệ thuật làm cán bộ lãnh đạo, suy nghĩ của Lưu Thắng Nam trong lúc vô ý cũng rời khỏi phòng học lúc nào không hay.

Nữ nhân tham gia chính trị cùng nam nhân có khác biệt rất lớn, nữ nhân tham chính thường là vì một loại niềm tin, lý tưởng. Còn nam nhân tham chính là vì có quyền lực chưởng quản vận mệnh của người khác, cũng bởi vậy mà có được tiền tài, danh lợi và nữ nhân. Cho nên một nam cán bộ khi ngã xuống thì sau lưng hắn sẽ kéo theo rất nhiều liên lụy.

Lưu Thắng Nam không biết rõ ràng bản thân tham chính là vì cái gì, đến tột cùng là vì lý tưởng, vì niềm tin chiếm đa số hay vì hoàn cảnh gia đình tạo thành. Ông nội cô trước khi về hưu là phó chủ tịch hội hiệp thương chính trị huyện, đại bả của cô còn lợi hại hơn, từng làm tới chức huyện trưởng. Chỉ tiếc, sau khi đưa con đại bà cô ra nước ngoại học không chịu về nước phát triển, cho nên thế hệ trước đem sự kỳ vọng ký thác vào Lưu Thắng Nam. Cho nên, khi tiến vào đại học có học chuyên ngành chính pháp, sau khi tốt nghiệp công việc đầu tiên chính là cán bộ trủ thôn, về sau dựa vào bản thân ổn trọng vững chắc trong công tác cùng sự chiếu cố của đại bá, cô bước lên vị trí bí thư đảng ủy trấn. Bất quá, khi Lưu Thắng Nam leo lên tới chức bí thư đảng ủy trấn, đại bả của cô lại phải chính thức rời khỏi sân khấu chính trị huyện Văn Xương. Trước kia cô luôn có đại bá là cây đại thụ che chở, Lưu Thắng Nam đối với việc nữ nhân tham chính còn chưa lĩnh hội được cái khó xử trong đó, tới khi đại bả cô lui về phía sau, cô phát hiện ra nữ nhân tham chính so với tưởng tượng thì vô cùng khó khăn, nhất là nữ nhân xinh đẹp.