Chương 200: Phía trên có người

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trần Tân Quang cầm điện thoại mà người cứng lại, sắc mặt trở nên tối sầm. Trước đây không lâu gã còn tưởng rằng Trương Vệ Đông tao nhã, rất khiêm tốn, là một chuyên gia giỏi hiếm có, trong lòng cũng âm thầm cao hứng về phía dưới mình có thêm một vị chuyên gia như vậy. Y cũng cho rằng sau này chỉ cần dùng tốt người này, con đường làm quan của mình sẽ một bước lên máy. Chẳng qua gã không nghĩ tới, chuyên gia tao nhã, khiêm tốn rất dễ nói chuyện, một khi trở mặt lại không hề nể mặt một vị Cục trưởng như gã, nói tắt điện thoại là tắt điện thoại. Khiến cho Trần Tân Quang không nghĩ tới là, Trương Vệ Đông còn nói sẽ không khám bệnh cho loại quan viên như Tần Tùng, hơn nữa nói như chém định chất sắt.

Nếu nói lúc này Trần Tân Quang không căm tức thì là giả dối, gã là Cục trưởng Cục Bảo vệ sức khỏe, nếu như ngay cả chuyên gia cũng không điều động được, nếu mỗi chuyên gia đều nói chuyện với gã như vậy, thì một vị Cục trưởng Cục Bảo vệ sức khỏe gã còn làm được gì. Nhưng Trần Tân Quang lại không thể nổi giận, càng không gọi điện lại mắng cho Trương Vệ Đông một trận. Bởi vì Trương Vệ Đông không chỉ là chuyên gia y thuật có trình độ rất cao, hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng của cha gã. Nếu thật sự chọc giận hắn, gạt bỏ mặc kệ trách nhiệm, chỉ sợ tổn thất không phải Trương Vệ Đông mà là Cục trưởng Cục Bảo vệ sức khỏe như gã.

Huống hồ người ta không coi Phó Chủ tịch tỉnh vào đầu thì một vị Cục trưởng Cục Bảo vệ sức khỏe như gã tính là cái gì?

– Có phải Chuyên gia Trương từ chối hay không? Lô Ích Tồn thấy Trần Tân Quang ngồi đó ngẩn người thì vừa hỏi, vừa âm thầm lắc đầu. Vừa rồi Trần Tân Quang dùng giọng lãnh đạo hỏi Trương Vệ Đông khi nào rảnh, hơn nữa cố ý nhấn mạnh thân phận của Tần Tùng nên Lô Ích Tồn cũng đoán được kết quả sẽ như vậy. – Đúng vậy.

Trần Tân Quang nghe vậy liền khôi phục tinh thần, mà nở nụ cười khổ.

– Hỏi ông một vấn đề, ông cảm thấy cần đối đãi với Chuyên gia Trương thế nào? Có phải cho rằng hắn có trình độ y thuật rất cao nhưng trước mặt quan viên chính phủ chẳng qua chỉ là một dân thường hay không? Nếu như lúc này ông còn ôm loại suy nghĩ của làm quan này, tôi có thể trịnh trọng nói cho ông, sau này ông đừng nghĩ tới mời được Chuyên gia Trương.

Lô Ích Tồn nói. Trần Tân Quang nghe vậy hơi giật mình một chút, sau đó rơi vào trầm tư. Lô Ích Tồn thấy thế, do dự một chút, mới tốt bụng nhắc nhở:

– Nghe nói Chuyên gia Trương vì nẻ mặt của Cục trưởng Thôi Tinh Hoa mới đồng ý vào Tổ chuyên gia chữa bệnh.

Trần Tấn Quang lại giật mình, lúc này mới ý thức được bản thân phạm vào một sai lầm vô cùng nghiêm trọng. Có một số người có thể tỏ quan uy, nói tới chức vụ lớn nhỏ rất có tác dụng, nhưng trước mặt Trương Vệ Đông, nói những điều này đều vô dụng. Bởi vì trong mắt hắn căn bản không phân biệt giàu nghèo, hắn muốn chữa cho người nào thì chữa người đó, cũng không phải loại người mà một vị Cục trưởng Cục Bảo vệ sức khỏe như gã có thể chi phối được.

Trương Vệ Đông không chút khách khi cúp điện thoại với Trấn Tân Quang, sau đó đi tới ban công. Lúc này tâm trạng của hắn hơi giảm xuống, nói chính xác là cảm thấy bị ai về thước đo cân nhắc một người của người ở thời đại này.

Đứng trên ban công, gió đêm mang theo không khí tươi mát của hồ Minh Kính phả vào mặt khiến tâm trạng của Trương Vệ Đông dần trở nên tốt hơn. Lơ đãng quay đầu nhìn lại một ban công khác, hắn phát hiện một cô gái yêu điện cũng đang dựa vào lan can đứng dưới ánh trăng, gió đêm thổi làm mái tóc của cô phất phơ khiến cho thiếu nữ càng thêm quyến rũ.

Dường như Tô Lăng Phỉ cảm thấy được ánh mắt của Trương Vệ Đông, có nghiêng đầu nhìn lại, tuy rằng từ xa không thấy rõ gương mặt của Trương Vệ Đông, nhưng lại dường như có thể thấy được cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm kia, khuôn mặt không khỏi hơi đỏ lên. Tuy nhiên cô không thấp giọng mắng hắn là sắc lang giống như ngày xưa, mà đưa tay vuốt tóc xuống và nở một nụ cười mê người với hắn.

Má lúm đồng tiền, đôi mắt cong cong, dưới ánh trăng, Tô Lăng Phỉ đột nhiên nhoẻn miệng cười khiến cho cô giống như tuyết liên nở trên núi băng, đẹp tới mức khiến cho người ta phải nín thở.

Trương Vệ Đông đột nhiên phát hiện sau khi quan hệ giữa hai người trở nên tốt đẹp, dường như Tô Lăng Phỉ ngày càng quyến rũ hơn trước kia. Dáng người thướt tha đó, đôi mắt sáng nhìn quanh trong lúc lơ đãng, luôn khiến cho tim người ta đập nhanh hơn trong chốc lát.

Mặc dù không thấy rõ gương mặt Trương Vệ Đông, nhưng Tô Lăng Phỉ tựa như cảm giác được lúc này đôi mắt hắn đang nhìn mình chằm chằm, rốt cuộc nhịn không được nhẹ giọng măng:

– Sắc lang!

Sau đó cô hé miệng cười nhẹ, uốn éo tiến vào phòng ngủ. Cảnh tượng quen thuộc lại xảy ra lần nữa, khiến cho Trương Vệ Đông không khỏi nhớ tới đoạn thời gian mới vào đại học Ngô Châu, cũng một người, cùng một lời nói, nhưng lúc này lại cho hắn cảm giác khác hăn.

– Ha ha.

Trương Vệ Đông cười lắc đầu, cũng quay người tiến vào phòng ngủ, vừa định ngồi vào bàn đọc sách một chút thì có tiếng gõ cửa lại vang lên. Cửa mở ra, Tô Lăng Phỉ xinh đẹp đứng ngay trước cửa. Cô khoác một chiếc áo gi lê cao bồi bên ngoài chiếc váy dài, có vẻ rất tươi mát.

Trương Vệ Đông không khỏi hơi sững sờ, làm hàng xóm bên cạnh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Tô Lăng Phỉ chủ động tới gõ cửa, đương nhiên nếu như tính cả lần đạp cửa đầu tiên đó, đây là thứ hai.

– Nhìn tôi làm gì vậy? Không chào đón hay sao? Tô Lăng Phỉ thấy Trương Vệ Đống sững sờ nhìn mình, khuôn mặt không khỏi hơi đỏ lên, liếc mắt nói.

– Nào có, nào có, người đẹp Tô đại giá quang lâm, mời vào!

Trương Vệ Đông nghe vậy vội nói.

– Phì!

Tô Lăng Phỉ nghe vậy nhịn không được bật cười, sau đó gắt giọng:

– Nói năng ngọt xớt!

Không chờ Trương Vệ Đông kịp phản ứng, cô đi qua bên cạnh hắn. Lọn tóc dài phất qua gò má Trương Vệ Đông, mang theo mùi hương thơm ngát sau khi tắm. Tô Lăng Phỉ vốn định đi thăm phòng bếp kiêm phòng khách của Trương Vệ Đông nhưng lại đi thăm phòng ngủ, thấy bên trong dọn dẹp sạch sẽ, không kém gian phong của mình, cô không khỏi lộ vẻ kinh ngạc nói:

– Ồ, gian phòng rất sạch sẽ! Đừng có nói là biết tôi sẽ tới thăm, thu dọn sớm một chút chứ!

– Trời, cô còn nghĩ tôi cố ý thu dọn hay sao? Có phải cảm giác của cô hơi quá một chút không?

Trương Vệ Đông lộ vẻ khinh thường nói.

– Làm sao, người đẹp tới phòng của anh, chẳng lẽ anh không sớm thu dọn một chút sao?

Tô Lăng Phỉ trừng mắt với Trương Vệ Đông nói. Trương Vệ Đông nhún vai từ chối cho ý kiến.

– Anh!

Tô Lăng Phỉ thấy Trương Vệ Đông căn bản khinh thường trả lời vấn đề này, buồn bực trợn mắt. Phòng của Trương Vệ Đông cũng nhỏ, chỉ một lúc Tô Lăng Phỉ cũng đã đi thăm mấy lần. Sau khi đi thăm xong, Tô Lăng Phỉ thấy Trương Vệ Đông đứng bên cạnh cũng không biết rót chén nước cho mình, trong lòng hơi nghi vấn người này sao có thể là cao thủ bụi hoa? – Lúc này còn sớm, tới hồ Minh Kính đi dạo đi.

Lúc vừa vào phòng không có cảm giác, qua một lúc Tô Lăng Phỉ cảm thấy không khí hơi xấu hổ, đứng dậy đề nghị.

– Được rồi.

Trương Vệ Đông gật đầu nói. – Con gái mời anh tới hồ Minh Kính đi dạo, chẳng lẽ anh không thể biểu hiện hơi kích động một chút hay sao?

Tô Lăng Phỉ thấy mình chủ động tới nhà, chủ động mời hắn đi dạo, Trương Vệ Đông vẫn phản ứng bình thản như vậy, nhịn không được liếc mắt nói với giọng hơi u oán nhàn nhạt. Trương Vệ Đông nghe vậy không khỏi hơi lúng túng sở mũi một cái, từ trước tới nay hắn thiểu thiên phú về phương diện này.

– Thật sự không biết trước kia anh lừa gạt con gái thế nào?

Tô Lăng Phỉ thấy sự ngượng ngùng của Trương Vệ Đông, lại nhịn không được trừng mắt, trong lòng không biết vì sao lại hơi thích nhìn hắn như thế này. Nói xong cũng không chờ Trương Vệ Đông trả lời, Tô Lăng Phỉ uốn éo bờ eo thon, quay người đi trước ra ngoài cửa.

Trương Vệ Đông thấy thế lắc đầu, đi theo. Bên hồ Minh Kính, gió đêm thổi nhẹ, không khí trong lành, Trương Vệ Đông và Tô Lăng Phỉ sánh vai bước đi, mùi hương nhàn nhạt thỉnh thoảng bay tới chóp mũi, có vẻ đặc biệt lãng mạn. Nhưng hai người đều không nghĩ tới phương diện kia, bởi vì Trương Vệ Đông trong mắt Tô Lăng Phỉ là sắc lang có nguyên tắc, có thể kết giao bạn bè nhưng làm bạn trai lại không được, mà Trương Vệ Đông cũng biết rõ bản thân là một người thế nào trong lòng Tô Lăng Phỉ.

Đi trên đường, từng đôi tình lữ trẻ tuổi trên ghế dài, kìm nén không được tình cảm mãnh liệt, bất chấp người đi lại bên hô, ôm ấp nhau, thậm chí còn một số đối hôn nhau nóng bỏng. Đây là một hiện tượng nhân văn của đại học Ngô Châu, cho dù là sinh viên hay giảng viên đại học Ngô Châu cũng đều nhìn quen rồi, dù sao bên hồ Minh Kính, ai hôn mặc ai, ai đi mặc. Lai. Trước kia đi qua bên hồ Minh Kính, cũng không phải Tô Lăng Phỉ chưa thấy, chẳng qua hôm n cùng đi với Trương Vệ Đông, cô lại có loại cảm giác không được tự nhiên, không khỏi hơi hối hận đề nghị tới hồ Minh Kính đi dạo.

Tô Lăng Phỉ không được tự nhiên, Trương Vệ Đông lại cảm thấy không thoải mái. Ánh trăng lên cao, có nam cô nữ sóng vai tản bộ bên hô trong khi xung quanh toàn là những đôi tình nhân. Tình cảnh này đối với người đàn ông đứng bên một người đẹp mà nói, quả thực là một loại dày vò.

Chẳng qua người đẹp chủ động nói đi dạo, Trương Vệ Đông cũng không nên nửa đường quay bước, đành phải liều mình cùng người đẹp cứ đi đến đâu tính đến đó.

Bên hồ Minh Kính nhiều rừng cây, cũng có một số gò đất nhỏ. Trên mỗi gò đất nhỏ thường là lương đình cổ kính, với hòn non bộ chung quanh đình nghỉ mát, còn có cây rừng. Đêm hôm khuya khoắt lại là nơi yêu đương vụng trộm rất tốt của những cặp tình nhân trẻ tuổi, không như ngồi ở ghế dài bên hồ, muốn làm chút hoạt động mờ ám cũng phải nghĩ tới chuyện đời phong bại tục giữa ban ngày ban mặt, không ai dám cởi mở tới loại trình độ đó.

– Qua bên kia ngồi một chút.

Sau khi hai người đi nửa vòng hồ Minh Kinh, có lẽ Tô Lăng Phỉ mệt mỏi, cũng có thể chịu đủ kích thích từ những cảnh âu yếm kia, Tô Lăng Phi chỉ vào một ngôi đình trên gò đất nhỏ có thềm đá uốn lượn.

Ngôi đình dựng trên gò đất, có bóng rừng che chắn một nửa, từ chỗ Trương Vệ Đông và Tô Lăng Phỉ ngẩng đầu nhìn qua gần như có thể thấy được toàn cảnh, bên trên dĩ nhiên không có ai.

Chẳng qua Trương Vệ Đông lại nghe được ở phía góc nam của cái đình, chỗ góc chết duy nhất bị hòn non bộ ngăn cản vọng lại tiếng thở dốc dồn dập đầy ham muốn.

– Bên trên có người.

Trương Vệ Đông thấp giọng nói.

– Nói mò.

Tô Lăng Phỉ lại nhìn về phía ngôi đình lần nữa, trừng mắt với Trương Vệ Đông, sau đó không nói lời nào bước lên dọc theo thêm đá.