Chương 155: Ra Tay Phải Thừa Dịp

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Tiểu tử thật giỏi, thực là tăng thể diện cho chị của cậu đấy. Mới đến trường chưa được bao lâu, đã câu luôn bí thư đoàn trường học rồi. – Nhâm Thần Di vừa đi, Lý Lệ lập tức đến trước mặt Trương Vệ Đông, sau đó đặt mông ngồi xuống góc bàn của hắn, vẻ mặt tò mò nói.

– Đúng vậy, đúng vậy. Thầy Trương đúng là chân nhân bất lộ tướng. Nhìn thấy bình thường âm thầm, vậy mà ra tay nhanh và ác như vậy. Chỉ mới hai tháng đã khiến cho thư ký của trường chao đảo rồi. – Vương Á Bình cũng lại gần, nói.

– Khụ khụ… Chị Lệ! Cô Vương! Hai người đang nói gì vậy. Tôi và bí thư Nhâm chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường. Cô ấy mời tôi ăn cơm chỉ là… – Trương Vệ Đông bị hai người tò mò nhìn, gương mặt thư sinh liền đỏ lên, vội vàng giải thích.

– Đúng vậy, đồng nghiệp bình thường. Nhưng tôi thấy hình như bí thư Nhâm không nghĩ như vậy. – Lý Lệ nháy mắt nói.

– Haha…. Thầy Trương cũng đừng giả bộ hồ đồ nữa. Nhâm Thần Di đến trường công tác cũng được một năm, tôi còn chưa nghe cô ấy mời một nam giảng viên nào đi ăn tối cả. Thầy là người đầu tiên. – Vương Á Bình cười nói.

Nghe đến đó, ánh mắt đố kỵ của Lý Trọng Mông càng đậm hơn. Còn Trương Vệ Đông thì đầu càng lớn. Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Hắn và Nhâm Thần Di đến bây giờ nói chuyện với nhau cộng lại cũng chưa quá mười câu.

Nhưng Trương Vệ Đông từ giọng nói và ánh mắt của hai người đã nhìn ra được, loại chuyện này càng giải thích càng hỏng, chi bằng để cho các cô ấy tự hiểu. Vì vậy, Trương Vệ Đông dứt khoát đứng dậy, chuẩn bị đến phòng thí nghiệm. Nhưng khi hắn vừa mới đứng dậy đã bị Lý Lệ đè vai lại.

– Làm cái gì mà gấp vậy? Cậu còn chưa nói làm thế nào mà cậu câu được Nhâm mỹ nữ đến tay đấy? – Lý Lệ cười hì hì nói.

– Đúng vậy, nói mau, nói mau. – Vương Á Bình mở hai mắt tò mò, giống như quên mất việc xin dự án.

Trương Vệ Đông nhìn Lý Lệ rồi lại nhìn Vương Á Bình, nhưng vẫn không giải thích gì, khoát tay nói:

– Được rồi, mọi người thích nghĩ sao thì cứ nghĩ như thế đó đi.

Nói xong, Trương Vệ Đông ngồi xuống tiếp tục xem tài liệu. Lý Lệ thấy Trương Vệ Đông không để ý tới mình, đành buồn bực liếc hắn một cái nói:

– Hừ, không nói thì thôi. Hôm nào tôi đi hỏi Nhâm mỹ nữ.

Nói xong lại trượt xuống bàn về lại vị trí của mình. Trương Vệ Đông nghe vậy cũng im lặng. Bởi vì bị chuyện của Nhâm Thân Di mời Trương Vệ Đông ăn cơm tối quấy rầy, nên mọi người cũng không còn tâm tư bàn chuyện hạng mục. Điều này làm cho Lý Trọng Mông có chút cảm giác bị bỏ rơi. Nhưng người khác không đề cập đến, y cũng không tiện nhắc lại.

Nhanh chóng đến giờ tan làm, ngoài cửa lại vang lên tiếng lộp cộp của đôi giày cao gót. Tất cả mọi người theo bản năng mà nhìn về phía Trương Vệ Đông. Có tò mò, có ghen ghét, còn có vị đố kỵ cùng cắn răng nghiến lợi.

Trương Vệ Đông ngầm cười khổ, vội vàng đứng dậy thu dọn đồ trên bàn. Hắn thật sự có chút không chịu được ánh mắt của các đồng nghiệp. Sau khi thu dọn xong, Nhâm Thân Di đã duyên dáng đứng ngay cửa ra vào, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, trông rất xinh đẹp.

– Có thể đi được chưa, Trưởng lão sư?

Khuôn mặt tuy đỏ, nhưng ngôn hành cử chỉ của Nhâm Thân Di vẫn thoải mái như trước, hướng mọi người khẽ gật đầu, sau đó đến bên cạnh Trương Vệ Đông hỏi.

Trương Vệ Đông lập tức cảm giác được một cỗ khí tức thanh xuân nương theo mùi nước hoa nhàn nhạt đập vào mặt, tim không nhịn được nhảy lên thình thịch. Đây là lần đầu tiên hắn ra ngoài dùng cơm tối riêng với một cô gái.

Nhưng Trương Vệ Đông rất nhanh hồi phục lại tâm tình, khoác ba lô lên vai, cười nói:

– Được rồi, đi thôi.

– Vâng!

Trương Vệ Đông vừa đứng lên, Nhâm Thần Di lập tức cảm thấy cảm giác không giống nhau, khuôn mặt ửng đỏ, nhẹ gật đầu, sau đó có chút hoảng loạn trong lòng, cùng Trương Vệ Đông sóng vai bước ra khỏi văn phòng.

Đại sắc lang, lưu manh đáng chết.- Ánh mắt Tô Lăng Phỉ có chút ngây ngốc nhìn ra cửa ra vào không còn bóng người, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, cũng không có phát hiện đám người Vương Á Bình cũng đã thu dọn đồ đạc tan làm.

– Xem ra Trương Vệ Đông có chỗ hơn người đấy. Lăng Phỉ cô phải thừa dịp ra tay đi. Bằng không thì sẽ bị Nhâm Thân Di nhanh chân đến trước. – Trong lúc Tô Lăng Phỉ đang ngây người, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm của Lý Lệ.

Tô Lăng Phỉ giật mình. Lúc này mới phát hiện mọi người trong phòng đã đi hết, chỉ còn lại cô và Lý Lệ đang nhìn mình chằm chằm.

– Thôi đi, một tên thư sinh thôi mà. Cho dù toàn thế giới chỉ còn một mình hắn là đàn ông, tôi cũng không thèm. – Khuôn mặt Tô Lăng Phỉ đỏ lên, khinh thường nói.

– Thật sao? Vậy Tô đại tiểu thư vừa rồi còn nghĩ cái gì vậy? – Lý Lệ há miệng cười.

– Tôi….tôi chỉ là nghĩ đến một số việc. Làm gì vậy? Không được sao?

Tô Lăng Phỉ gân cổ lên nói, chỉ là mặt của cô càng lúc càng đỏ.

– Được, đương nhiên được. Nhưng tôi cảm thấy Vệ Đông quả thực là một chàng trai rất có sức hấp dẫn, đáng tiếc là hắn kém tôi mấy tuổi. Bằng không thì tôi cũng muốn giống như Nhâm Thần Di, theo đuổi cậu ấy. – Lý Lệ nói xong, liền cầm túi xách lên, vẻ mặt tiếc hận lắc đầu nói.

– Tôi thấy chị muốn đàn ông đến phát điên rồi đấy. – Tô Lăng Phỉ vừa thu dọn đồ đạc vừa nói.

– Có lẽ. Mà có vẻ như sinh nhật sắp tới nữa rồi. Trời ạ, tôi không muốn sống chăng? – Lý Lệ nói xong, lại hung hăng lắc đầu, rồi quẩy mông rời khỏi văn phòng.

– Thầy Trương! Chị của tôi hôm trước sinh được một bé trai khỏe mạnh lắm. Thật sự cảm ơn anh rất nhiều. – Trong hành lang, vẻ mặt Nhâm Thân Di cảm kích nói.

– Haha, chỉ là tiện tay thôi mà. – Trương Vệ Đông cười nói.

– Đúng rồi. Thầy Trương! Bạn của thầy làm gì ở bệnh viện Nhân dân tỉnh vậy? Sau khi thấy đi, khoa Phụ sản lập tức đổi phòng cho chị tôi. Chủ nhiệm khoa còn đích thân đến thăm hỏi chị tôi nữa. – Vẻ mặt Nhâm Thân Di tò mò hỏi.

– Viện trưởng. – Trương Vệ Đông thuận miệng trả lời.

– Viện trưởng? – Nhâm Thần Di lơ lửng, nhưng lập tức nở nụ cười, liếc nhìn Trương Vệ Đông:

– Thầy Trương! Người ta chỉ là hiếu kỳ thôi, cũng không phải là không biết. Thầy cũng không nên gạt tôi như vậy.

Nhìn thấy bộ dạng hờn dỗi của Nhâm Thần Di, Trương Vệ Đông cũng không nghĩ tới hắn thành thật trả lời như vậy mà cô cũng không tin. Nhưng phản ứng của Nhâm Thần Di cũng là bình thường. Viện trưởng bệnh viện Nhân dân tỉnh là Phó giám đốc cấp sở, tuổi tác ít nhất cũng phải trên bốn mươi. Còn người đang đứng trước mặt cô chỉ là một giảng viên đại học mới hơn hai mươi tuổi, sao có thể kết giao cùng nhân vật như vậy chứ?

– Tôi nói thật, không tin thì thôi.

Nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, Trương Vệ Đông nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ. Thấy bộ dạng vô tội của Trương Vệ Đông như vậy, Nhâm Thân Di nhịn không được liếc mắt nhìn hắn nói:

– Tôi vẫn không tin được.

Trương Vệ Đông nhìn bộ dạng này của Nhâm Thần Di, biết cô vẫn không tin nhưng hắn cũng lười giải thích, cười nói:

– Đúng rồi, tối nay ăn cơm ở đâu?

– Đi ăn món nướng, được không? Tôi biết một chỗ rất ngon. – Nhâm Thần Di hơi ngẩng đầu, hai mắt định thần nhìn Trương Vệ Đông.

Nhâm Thần Di vốn rất xinh đẹp, tóc ngắn, khuôn mặt đeo một cái kính đen, biểu hiện sự tài trí mỹ lệ. Lúc này cô chăm chú nhìn hắn, thật đúng là khiến cho Trương Vệ Đông có chút không chịu đựng nổi, cuống quýt chuyển ánh mắt, cười nói:

– Tôi thì không có vấn đề. Cô thích là được.

– Như vậy sao được. Tối nay tôi mời thầy là muốn đặc biệt cảm ơn thầy. Thầy nói đi, thầy muốn ăn chỗ nào? – Nhâm Thần Di vội vàng nói.

– Thực theo ý tôi? – Trương Vệ Đông cười.

– Đương nhiên, cho dù là khách sạn năm sao cũng không thành vấn đề. – Nhâm Thần Di thành thật nói.

– Vậy đến căn tin trường học vậy, vừa tiết kiệm lại vừa thuận tiện. – Trương Vệ Đông nghiêm túc nói.

Nhâm Thần Di nghe vậy, lập tức nhịn không được thò tay nhéo Trương Vệ Đông một cái, sảng giọng:

– Thầy Trương! Không nghĩ tới thầy cũng hư hỏng như vậy.

Trương Vệ Đông sở mũi, đầu óc mơ hồ. Chẳng lẽ mình nói sai? Căn tin trường học cũng tốt mà. Thấy Trương Vệ Đống bày ra bộ dạng hồ đồ, Nhâm Thần Di dậm chân, chu môi nói:

– Thầy Trương! Thầy mà còn như vậy thì tôi không thèm để ý tới anh nữa.

Nhâm Thần Di dậm chân, chu môi như vậy, sức hấp dẫn của phụ nữ khi nũng nịu thật đúng là muốn đoạt mạng người. Không ít người đi qua nhìn thấy đều ngây ngất. Trương Vệ Đông cũng hơi chút chịu không được, nhưng cũng lưới phân tích xem mình lỡ lời chỗ nào, tranh thủ thời gian giơ tay đầu hàng;

– Được, được, vậy thì đi ăn món nướng.

Nhâm Thần Di thấy Trương Vệ Đông nói như vậy, lúc này mới nhoẻn miệng cười:

– Thế thì tạm được.

Trương Vệ Đông thấy thế, đành âm thầm lắc đầu.

– Chúng ta đi như thế nào đây? – Sau khi quyết định đi ăn món nướng, Nhâm Thần Di lại đề nghị.

Theo như tính cách của Trương Vệ Đông, nếu không xa thì lựa chọn đi bộ. Nhưng lúc này hắn đã có kinh nghiệm, nghe vậy trực tiếp nói:

– Được, vậy thì đi xe.

Vì vậy hai người đến chỗ đậu xe trước sân trường, lấy xe đạp của mình ra, sau đó lại đi. Ngoài cổng trường, Tô Lăng Phỉ mang theo túi xách, chứng kiến một nam một nữ chậm rãi đạp xe đạp rời khỏi cổng trường, xa xa tựa hồ còn nghe được tiếng cười trong như chuông bạc của Nhâm Thần Di, trong lòng của cô đột nhiên có cảm giác trống rỗng.

Bí thư đoàn trường chính là người chủ động liên lạc giữa mọi người với nhau. Cho nên, Nhâm Thần Di đối với đại đa số giảng viên đại học mà nói, tính cách khá là thoải mái. Lúc nào cũng nhiệt tình, hợp với Trương Vệ Đông là người có tính cách không màng danh lợi, hướng nội, không thích nói nhiều. Nhưng nếu người khác nhiệt tình với hắn, hắn cũng sẽ không lộ ra sự bí ẩn khiến người khác phát bực, có khi còn chủ động nhảy ra vài câu vui đùa. Kể từ đó, hai người chung một đường rất là vui vẻ, vừa nói vừa cười. Người không biết còn tưởng rằng hai người là một đôi tình nhân nhỏ.

Thông qua nói chuyện với nhau, Trương Vệ Đông mới biết được chỗ mà Nhâm Thần Di nói là một quán nướng bên cạnh Ngô Giang. Quán nằm bên cạnh Ngô Giang, không những thưởng thức được cảnh sống mà còn tận hưởng được gió sống thổi tới. Trong mùa hè nóng bức, mọi người ngồi ở bờ sông ăn món nướng, uống bia ướp lạnh, sau đó hưởng thụ gió thiên nhiên từ sông thổi vào. Thật đúng là chỗ tốt. Cho nên, trong những ngày hè, quán nướng này thường chật ních người.

Hiện tại mới cuối tháng chín, khí trời Ngô Châu vẫn còn mang theo sự nóng bức của mùa hè. Đến bên cạnh Ngô Giang ăn món nướng đúng là lựa chọn không tồi. Hai người một đường cười nói, rất nhanh đã đến quán đồ nướng mà Nhâm Thân Di đề nghị. Đây là một quán chuyên bán đồ nướng mở trên bờ sông để ngắm cảnh. Mặt tiền quán là một cái lều vải màu đỏ. Nhưng chỗ nướng đồ không phải trong lều mà là lộ thiên.

Trên sân bày rất nhiều bàn lớn. Rất nhiều bạn đã có người. Nam có nữ có. Người trẻ tuổi chiếm đa số. Không ít cô gái trẻ ăn mặc rất thoải mái, lộ ra da thịt trắng nõn. Ở đây, ngoại trừ thưởng thức đồ nướng, còn là nơi để thưởng thức mỹ nữ. Hai người xuống xe, tìm một chỗ để dựng xe đạp.

Trong lúc hai người đang tìm chỗ dựng xe, một chiếc xe Lexus màu đen từ phía sau vọt lên, sau đó xịch một tiếng đậu bên cạnh bọn họ. Chưa xe hạ xuống. Một người phụ nữ thò đầu ra. Dung mạo của người phụ nữ này cũng bình thường, những trang điểm rất đẹp, tóc còn được uốn cong.