Chương 80: Con mọt sách

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đây là lần thứ hai Trương Vệ Đông săm vai làm bình phong. So với lần thứ nhất thì lần này hắn bớt lo lắng hơn rất nhiều. Nghe vậy, hắn rất tự tin nói:

– Chị cứ yên tâm. Tôi thông minh như vậy, chỉ cần chị không xảy ra vấn đề thì không có chuyện để lộ bản thân.

Lưu Thắng Nam nghe vậy lập tức quay đầu qua, nhìn chằm chằm Trương Vệ Đông với ánh mắt rất quái dị, giống như chưa từng quen biết hắn.

– Làm gì mà nhìn tôi chằm chằm như vậy? Trên mặt tôi nở hoa à?

Trương Vệ Đông tức giận nói.

– Cậu thật sự là Trương Vệ Đông sao? Tôi luôn có cảm giác là lạ, trước kia cậu không phải thế.

Vẻ mặt Luru Thắng Nam hoài nghi nói.

Đương nhiên Trương Vệ Đông biết rõ Lưu Thắng Nam nói tới tính cách của hắn đã có sự thay đổi, nhưng cái này cũng không tiện giải thích. Trương Vệ Đông nói:

– Thôi đi, chị cũng không thể tưởng được quan hệ giữa chị và tối trước kia như thế nào và hiện tại ra sao đúng không? Chị có từng thấy bạn bè nam nữ trong lúc đối diện lại im lặng không?

Lưu Thắng Nam suy nghĩ lại thì thấy đúng là có lý, không khỏi mỉm cười:

– Không ngờ cậu lại tính toán nhanh như thế? – Đó là điều đương nhiên.

Trương Vệ Đông có phần đắc ý nói, sau đó chỉ vào cánh tay của mình. Lưu Thắng Nam thấy vậy, trừng mắt nhìn Trương Vệ Đông nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn kho tay hắn, sau đó thấp giọng cảnh cáo:

– Không được nghĩ ngợi lung tung.

Da thịt Lưu Thắng Nam rất mềm và có độ co giãn. Nắm bàn tay của cô, da thịt tiếp xúc thì như có một thứ mùi thơm nhàn nhạt xuyên thấu qua da thịt thấm vào trong cơ thể Trương Vệ Đông. Thực tế, hai đỉnh núi cao vút kia mặc dù cách bộ quần áo vẫn có thể cảm nhận được sự no đủ của nó, khiến cho Trương Vệ Đông có những ý nghĩ đen tối. Nhưng Trương Vệ Đông cũng không thừa nhận, mà khi nghe vậy liền liếc Lưu Thắng Nam một cái, nói:

– Tôi còn sợ chị nghĩ ngợi lung tung đấy.

– Trước kia tại sao tôi không phát hiện cậu nói năng ngọt xớt như vậy.

Lưu Thắng Nam thò tay nhéo Trương Vệ Đông một cái, lỗ tai cũng vì hư tâm mà đỏ lên. – Đúng rồi, mấy người kia là ai vậy?

Trương Vệ Đông bị Lưu Thắng Nam bấm một cái, tâm thần rung động, cười và chuyển chủ đề. Lưu Thắng Nam nghe Trương Vệ Đông hỏi như vậy, trong lúc nhất thời sự chú ý bị dẫn dắt, vừa tự nhiên khoác tay Trương Vệ Đông đi về phía khách sạn, vừa đơn giản tóm tắt thân phận của đám người Diệp Phong.

Nghe nói Sở Du Lâm là cháu trai của Sở Triều Huy, Trương Vệ Đông không khỏi cảm thấy thế giới này thật bé nhỏ. Hôm qua mới quen biết với Sở Triều Huy, hôm nay lại gặp mặt cháu trai của ông ta.

Đang khi nói chuyện, hai người bước đến cửa khách sạn. Một nữ tiếp viên đón khách có dáng người cao gây liền tươi cười chào hỏi. Hình như Diệp Phong đã thông báo cho nữ nhân viên, nên Lưu Thắng Nam vừa nói phòng của Chủ nhiệm Diệp văn phòng Thành ủy, nữ nhân viên đón khách lập tức dẫn họ đến phòng.

Diệp Phong đặt một căn phòng rất lớn ở lầu hai mươi tám. Trong căn phòng có cửa sổ sát nền, có thể nhìn qua cửa sổ quan sát cảnh đêm Ngô Giang.

Khi Trương Vệ Đông và Lưu Thắng Nam tay trong tay bước vào phòng, đám người Diệp Phong đã chờ sẵn. Diệp Phong ngồi ở vị trí chủ xị. Ngồi hai bên cạnh y là Dương Nhã Thiến và Hồ Giai. Sở Du Lâm thì ngồi bên cạnh Dương Nhã Thiến, tiếp theo đó là Đường Tiểu Mẫn. Nhìn qua, bên cạnh Diệp Phong và Sở Du Lâm đều có hai nữ cán bộ ngồi hai bên.

Thấy hai người nắm tay nhau tiến vào, nụ cười của Diệp Phong chợt tắt ngấm, trong mắt lóe lên một tia âm hiểm, nhưng rồi lại mỉm cười ngay lập tức nói:

– Bạn học Lưu Thắng Nam, mọi người đang chờ cô đó.

Lưu Thắng Nam cười áy náy, nói:

– Thực xin lỗi, lại để cho các vị lãnh đạo chờ lâu.

– Đừng bao giờ xin lỗi trên bàn rượu. Đợi lát nữa bảo bạn trai cô uống nhiều một chút là được.

Diệp Phong chỉ chai rượu Ngũ Lương Dịch trên bàn.

Lúc này Lưu Thắng Nam mới phát hiện trên bàn ngoại trừ tám món ăn ra thì còn có bảy bình rượu Ngũ Lương Dịch thì thay đổi sắc mặt, lại lén lén nhìn Trương Vệ Đông. Không xong rồi, không biết tửu lượng của hắn như thế nào đây?

– Đây là chuyện nhất định rồi. Trưởng lão đệ đoạt hoa khôi của chúng ta đi thì cũng phải tỏ ra có bản lĩnh thật sự mới được.

Sở Du Lâm cười ha hả nói.

Ba vị nữ cán bộ thấy Diệp Phong và Sở Du Lâm nối tiếp nhau lên tiếng, làm sao mà không biết bọn họ nhìn Trương Vệ Đông không vừa mắt. Hơn nữa trong lòng các cô luôn ghen ghét khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Thắng Nam, tự nhiên cũng hùa theo. Làm như vậy vừa c nọt hai người Diệp Phong, vừa muốn nhìn thấy bộ dạng trò mèo của Lưu Thắng Nam.

Thấy mọi người đi theo đều ồn ào, trong thâm tâm Lưu Thắng Nam càng lo lắng hơn. Nhưng ngược lại mặc dù trong lòng Trương Vệ Đông có phần không vui, tuy nhiên, vì nể mặt Lưu Thắng Nam, hắn vẫn mỉm cười kéo ghế cho cô, để cô ngồi bên cạnh Hồ Giai còn hắn thì ngồi tiếp theo Luru Thắng Nam.

Thấy Trương Vệ Đông vẫn bình thản, nhẹ nhàng thay Luu Thắng Nam kéo ghế, tỏ ra săn sóc, trong lòng Diệp Phong càng cảm thấy khó chịu hơn. Đợi hai người bọn họ ngồi xuống xong, y liền vẫy nhân viên phục vụ, nói:

– Rót đầy cho mọi người.

Phong tục uống rượu ở thành phố Ngô Châu là phân ly lớn ly nhỏ. Trước mặt mỗi người bày hai cái ly một lớn một nhỏ. Ly lớn dùng để phân rượu, ly nhỏ dùng để chạm. Mỗi một ly lớn bình thường là hai cân năm. Một bình rượu vừa vặn bốn ly. Trong tình huống bình thường, nhân viên phục vụ sẽ rót đầy ly lớn. Kế tiếp sẽ do khách tự phân ra ly nhỏ.

Nhân viên phục vụ dưới sự căn dặn của Diệp Phong, mở hai bình rượu Ngũ Lương, rót đều cho các ly lớn. Sau khi rót xong, hai bình rượu Ngũ Lương vừa vặn còn thừa một ly.

Thấy bình rượu còn thừa một ly, Diệp Phong làm ra vẻ kinh ngạc nói:

– Ồ, còn dư một ly. Nói đến đây, Diệp Phong dùng một chút, rồi quay sang Trương Vệ Đông, cười nói:

– Trưởng lão đệ, nếu như tôi đoán không lầm, năm nay cậu chắc khoảng hai mươi.

Thấy Diệp Phong nói như vậy, đám người Dương Nhã Thiến biết rõ y còn lời nói sau, ai nấy đều dùng ánh mắt xem kịch vui nhìn Trương Vệ Đông, còn sắc mặt Lưu Thắng Nam thì hơi trầm xuống.

– Hai mươi ba tuổi.

Mặc dù Trương Vệ Đông không có cảm tình với Diệp Phong nhưng vẫn thành thật trả lời.

– Haha, tôi biết là mình đã đoán đúng mà. Trưởng lão đệ còn trẻ như vậy mà đã bắt được Bí thư xinh đẹp nhất thành phố Ngô Châu chúng tôi, thật sự là tuổi trẻ tài cao. Tôi rất khâm phục.

Nói đến đây, Diệp Phong dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn đám người Dương Nhã Thiến, lại nói:

– Tôi có đề nghị này. Còn dư lại một ly rượu, mọi người tiền thưởng cho Trưởng lão đệ tuổi trẻ tài cao của chúng ta tối nay, có được không?

Đám người Dương Nhã Thiến đã sớm biết được kết quả này, nghe vậy liền vỗ tay, ồn ào nói:

– Đề nghị này rất hay.

Người phía nam có tửu lượng không cao. Bình thường uống bia thì cũng được, nhưng muốn nói đến rượu đế, nửa cân cũng đã là cao lắm rồi. Một thư sinh như Trương Vệ Đông khi tiệc rượu còn chưa chính thức bắt đầu đã phải uống đến nửa cân rượu đế, trong lòng Lưu Thắng Nam lập tức cảm thấy nặng nề. Nhưng cô cũng chẳng thể nói cái gì. Nếu không thì sự công kích kế tiếp càng mãnh liệt hơn. Cho nên cô chỉ có thể nhìn Trương Vệ Đông, còn từ chối như thế nào thì còn tùy vào bản lĩnh của hắn.

Trương Vệ Đông vốn chẳng phải là người dễ ăn nói, làm sao nghĩ ra được lý do phản bác. Huống hồ rượu là cồn chứ chẳng phải nước. Nhưng rượu Ngũ Lượng dịch rất đắt, và dù sao cũng chẳng phải tiền của hắn. Cho nên Trương Vệ Đông thấy mọi người ồn ào, hơn nữa cũng chẳng muốn làm khó Lưu Thắng Nam, liền nói thật sảng khoái:

– Được, không thành vấn đề.

Thấy con mọt sách Trương Vệ Đông không nói hai lời đã đồng ý, Lưu Thắng Nam đạp mạnh vào chân hắn. Còn đám người Diệp Phong sau một lúc sững sờ, lập tức vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nhưng trong mắt đều là sự khinh thị và chế giễu.

Sau khi vỗ tay xong thì món ăn cũng được dọn lên. Diệp Phong là chủ nhà, nên phân rượu ra ly nhỏ, nói:

– Mọi người trời nam biển bắc có thể học cùng một lớp bồi dưỡng, đó chính là duyên phận. Vì cái duyên phận này, ly thứ nhất mọi người cùng cạn.

Nói xong y ngửa cổ làm một hơi. Đám người Dương Nhã Thiến cũng đã có kinh nghiệm uống rượu, thấy Diệp Phong làm như thế, cũng đều nghiêm túc ngửa cổ lên uống cạn. Tuy Trương Vệ Đông không phải là cán bộ lớp tu nghiệp gì đó, nhưng tất cả mọi người đã làm như thế thì hắn cũng không thể ngồi không, đành cạn một ly.

Sau khi uống xong ly thứ nhất, mọi người bắt đầu cầm đũa.

Sau khi ăn vài miếng, Dương Nhã Thiến không kìm được lòng hiếu kỳ, mở miệng hỏi trước tiên:

– Trương Vệ Đông, anh đang làm việc ở đâu vậy?

Trương Vệ Đông vừa muốn trả lời, Diệp Phong cười khoát tay, nói:

– Chờ một chút, để tôi đoán xem.

Nói xong liền nhìn qua Trương Vệ Đông, sau đó chỉ vào hắn nói:

– Xem cách Trưởng lão đệ ăn mặc, lại còn trẻ như vậy, không phải vẫn còn đi học chứ?

Lúc Diệp Phong nói những lời này, thủy chung vẫn cười tươi như hoa, khiến cho không người nào có thể chỉ trích được, nhưng trong lời nói lại chẳng hề che giấu sự khinh thường đối với Trương Vệ Đông.

Đám người Dương Nhã Thiến cũng có sự hoài nghi, nhưng do nể mặt Lưu Thắng Nam nên không trực tiếp hỏi như thế. Hiện tại Diệp Phong đã mở miệng, mọi người liền nhìn chằm chằm về phía Trương Vệ Đông, trong ánh mắt hoặc nhiều hoặc ít mang theo hương vị châm chọc. Hiện tại, Trương Vệ Đông đối với đạo lý đối nhân xử thế hiểu biết hơn trước kia rất nhiều. Từ lúc ở dưới lầu nghe được Diệp Phong lén lút chế nhạo hắn chạy xe đạp đến khách sạn năm sao, hắn đã đoán được bữa cơm này nuốt không dễ. Nhưng do đã đồng ý với Lưu Thắng Nam, tất nhiên là hắn không thể lùi bước. Hiện tại thấy Diệp Phong quả nhiên nhắm vào mình, trong lòng hắn không khỏi có vài phần căm tức. Nhưng người ta từ đầu đến cuối đều cười tươi như hoa, hắn cũng không nên trở mặt. Huống hồ, nếu hắn thật sự trở mặt thì Lưu Thắng Nam cũng khó mà làm việc. Cho nên hắn cũng đành âm thầm đè nén sự căm tức, thản nhiên nói:

– Chủ nhiệm Diệp đã đoán đúng phân nửa. Nửa năm trước tôi vẫn còn là một sinh viên theo học hệ tiến sĩ của trường đại học Phương Đông. Nhưng bây giờ tôi đã tốt nghiệp tiến sĩ, hiện đang là giảng viên của trường đại học Ngô Châu.