Chương 222: Hung ác

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tính cách của người luyện võ thường nhiệt huyết, hi chiến hơn người bình thường. Võ quán Dũng Thắng nửa đường xuất hiện lại chèn ép Hòa Đạo Hội quán, Hòa Đạo Hội quán tất nhiên không đồng ý, vì vậy thường có chuyện phát sinh. Chỉ là Vương Lập Bân và Uông Lượng thân thủ thự sự không tồi cho nên Hòa Đại hội -quán tới gây hấn vài lần, nhưng không thắng được Dũng Thắng quán, mà còn suýt chút nữa bị hủy chiêu bài của mình.

Sau khi thất bại vài lần, Hòa Đạo hội quán lập tức im hơi lặng tiếng cho tới bây giờ, Vương Lập Bân cho rằng lũ tiểu quỷ rốt cuộc sợ rồi, không ngờ hôm nay lại tìm đến tận cửa gây sự. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Vương Lập Bân lần này kẻ đến không thiện kẻ thiện không đến, sự việc có vẻ không hề đơn giản.

Sự thật giống như Uông Lượng phán đoán, Võ quán Dũng Thắng người mặc võ phục, nằm đầy trên mặt đất những người còn lại tuy vẫn đứng đó nhưng không còn dũng khí xông lên, ánh mắt bọn họ tràn ngập lửa giận nhìn chằm chằm vào đám người tới quấy phá.

Lúc này ở giữa sân có năm người đứng đó, bộ dạng của bọn họ như không coi ai ở đây ra gì. Trong số năm người này có ba người khá quen với võ quán Dũng Thắng. Một vị là quán chủ của Hòa Đạo hội quán Điện Trung Thứ Lang, một vị là phó quán chủ Nghiêm Kiến Lâm, cũng là công tử con nhà giàu có của vùng này, vị còn lại là sư phụ của Hòa Đạo hội quán Sơn Bản Đại Hùng. Hai người còn lại đều là người Nhật Bản, 1 nam, 1 nữ, khoảng 20-30 tuổi, nam nhân thần thái lạnh lùng, ánh mắt mạnh mẽ, vóc dáng không cường tráng như Sơn Bản Đại Hùng nhưng lại khiến cho người khác có một cảm giác đáng sợ, nữ nhân da trắng hơn tuyết, dung mạo yêu kiều, là một mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng sắc mặt lại có phần kiểu ngạo hơn người nam nhân kia mấy phần, ánh mắt sắc lạnh quét qua những người ở võ quán với thần thái cao cao tại thượng.

Nghiêm Kiến Lâm hiển nhiên có ý định với nữ nhân này, hắn không ngừng hạ thấp giọng nịnh nọt, nhưng cô ta lại không thèm để ý tới.

– Đã lâu như vậy mà quán chủ các ngươi không lộ diện, xem ra muốn làm con rùa rụt đầu. – Người nam nhân Nhật Bản ánh mắt khinh thường từ từ nhìn mọi người, giễu cợt nói. Tiếng Trung Quốc của hắn nói rất rõ ràng, đâu ra đẩy.

– Mẹ mày mới là con rùa rút đầu. – Một vị cao to thấy nam nhân Nhật bản cười nhạo quán chủ của mình, không nhịn được, lên tiếng mắng chửi.

– Ngu ngốc. – Nam nhân Nhật Bản nghe vậy, đồng tử thu lại, nhanh như tên xông về phía người cao to, tay tạo thế chưởng đao chém vào ngục đối phương.

Người cao to thấy vậy vội đưa tay lên ngăn cản, người đàn ông Nhật bản nhếch miệng cười lạnh, thế đi của chương đao không đổi, chỉ là tốc độ đột nhiên nhanh hơn. Một chưởng của đối phương tạo ra còn kèm theo cả tiếng gió rít, khiến cho người cao to cảm thấy một luồng khí lạnh chạy đến não, muốn lùi lại nhưng đã không kịp.

Âm thanh va chạm vang lên, chưởng đao của nam tử Nhật Bản chém vào cánh tay của người cao 1 người cao to đột nhiên cảm thấy cánh tay như bị đứt, sắc mặt trắng bệch như tuyế. Vừa định lui lại phía sau, sắc mặt nam tử Nhật Bản thoáng trở nên lạnh lẽo, khẽ thu cánh tay lại, rồi cùi trỏ giống nhủ 1 cây trường thương lao đến lồng ngực của người cao to.

“Rắc” – Tiếng xương sườn bị gẫy đột nhiên vang lên. Người cao to lùi lại vài bước, sau đó ngồi phịch xuống đất, khóe miệng đột nhiên chảy ra dòng máu tươi

– Mẹ nó, tiểu tử Nhật Bản này ức hiếp người quá đáng, lão tử liều với ngươi. – Mọi người chứng kiến tên quỷ Nhật Bản dùng một chưởng đánh lui người cao to, lại vẫn muốn hạ độc chiêu, người người đều phẫn nộ xông lên.

Nam nhân Nhật Bản thấy cảnh tượng đó chỉ cười lạnh, nhảy lên xoay người, tung ra một cú Toàn Phong Thối. Lập tức có hai người kêu lên đau đớn, ôm ngực ngã xuống đất, nhất thời không thể đứng dậy được

Những người còn lại thấy cảnh tượng như vậy giống như bị dội một gáo nước lạnh từ dầu đến chân, không còn dũng khí xông lên, nam nhân Nhật Bản thấy vậy liền nhếch mép cười, cao ngạo đứng nói:

– Loại võ công này không tập cũng chẳng sao.

– Người Nhật Bản các ngươi có phải là ăn cháo đá bát không? Nếu không có võ công của chúng ta làm sao có võ Karate của các ngươi. – Một âm thanh lạnh lùng đột nhiên từ phía ngoài truyền vào.

– Sư phụ đến rồi, sư phụ đến rồi. – Ngoài của âm thanh vang lên, người trong võ quán thần sắc liền hưng phấn hẳn lên. Ngay cả những người đang ngồi, nằm dưới đất dường như trong chốc lát đã có sức lực đứng lên

Vương Lập Bân là quán chủ của võ quán Dũng Thắng, cũng là đại giáo đầu, nên mọi người đây đều tuân theo quy định của võ lâm gọi hắn ta là sư phụ. Vương Lập Bản cũng thích cách xưng hô như vậy, cảm thấy cách xưng hô này so với quân chủ càng uy phong hơn.

– Cuối cùng đã đến rồi. – Ánh mắt của nam nhân Nhật bản sáng lên, ánh mắt sáng như lưỡi kiếm sắc bén hướng ra phía cửa.

– Điền Trung Thứ Lang! Con mẹ nhà mày. – Vương Lập Bân phi qua cửa vào, cảnh tượng trước mắt đúng là một thảm cảnh, không kìm được lửa giận bốc lên, hai tay nắm chặt nắm đấm xông tới phía Điền Trung Thứ Lang.

Nhưng Vương Lập Bân vẫn chưa kịp xông tới thì có một bóng người xuất hiện trước mắt, nam nhân Nhật bản đã chặn hắn ta lại.

– Ngươi là ai? – Vương Lập Bân lập tức dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người nam nhân Nhật bản đã chặn hắn ta lại, từ trên người của nam nhân Nhật Bản, Vương Lập Bản ngửi thấy có mùi nguy hiểm.

– Tại hạ Tỉnh Điền Đại Lang. Các hạ chính là quán chủ của võ quán Dũng Thắng Vương Lập Bân phải không? – Tỉnh Điền Đại Lang nghếch đầu, ngạo mạn nói
Vương Lập Bân vừa định nói thì có người chạy đến chỗ hắn ta nói nhỏ vào tai hắn vài câu, Vương Lập Bản sắc mặt rất nhanh liền lạnh hắn xuống.
– Tỉnh Điền Đại Lang phải không? Rất tốt. – Vương Lập Bản ánh mắt như bốc hỏa nhìn Tỉnh Điền Đại Lang, cắn răng nói.

Tuy nói loại chuyện hạ bảng hiệu võ quán rất thường xuyên xảy ra, Hòa Đạo hội quán cùng Dũng Thắng võ quán cũng không ít lần giao thủ. Bất quá, võ quán Dũng Thắng chưa từng xuống tay ác độc như vậy. Nói xong Vương Lập Bân ngẩng đầu nhìn về phía Nghiêm Kiến Lâm, nói:

– Nghiêm Kiến Lâm! Ta biết người và lũ người Nhật Bản có làm ăn buôn bán với nhau, cả ngày ở cùng với lũ người Nhật Bản là chuyện bình thường nhưng hôm nay ta phát hiện người không bằng heo chó.

– Vương Lập Bân! Ngươi nói cái gì? Ngươi có giỏi thì nói lại một lần nữa xem. – Nghiêm Kiến Lâm được xem là một nhân vật có tiếng trong số các công tử tại Ôn Châu, nghe vậy không kìm được nổi trận lôi đình.

– Lẽ nào ta nói sai sao? Ngươi cùng lũ người Nhật Bản cùng hạ bảng hiệu thì cứ hạ bảng hiệu đi, nhìn thấy người ta đánh người Trung quốc thành ra như thế này, người còn đứng đó nịnh nọt người ta, ta cảm thấy mất mặt thay ngươi. – Vương Lập Bân nói.

– Ngươi… – Nghiêm Kiến Lâm bị Vương Lập Bân mắng tức giận đến toàn thân run rẩy nhưng lại không phản bác được gì.

Hạ bảng hiệu nói dễ nghe chính là cùng nhau trao đổi, học hỏi, đây là việc không có gì đáng trách nhưng vừa nãy hành vi của Tỉnh Điền Đại Lang sớm đã vượt qua khỏi phạm vi trao đổi học hỏi, không những hạ thủ hung ác mà rõ ràng muốn làm nhục người khác. Vương Kiến Lâm thân là người Trung Quốc, lại là phó hội chủ của Hòa Đạo hội quán, thế mà hắn không những không khuyên can ngược lại còn đứng bên xem náo nhiệt, so với người Nhật thì còn xấu xa hơn vài phần, chẳng trách Vương Lập Bẫn không nhịn được mắng mỏ hắn ta vài câu.

– Vương quán chủ, hôm nay tại hạ đến là muốn thỉnh giảo ngươi. – Tỉnh Điền Đại Lang không quay đầu lại đưa tay ra phía sau lắc lắc ý muốn bảo Nghiêm Kiến Lam đừng manh động, vừa nói với Vương Lập Bản.

– Thỉnh giảo cái khỉ gì. Ngươi nói thẳng ra muốn đánh ta đi, tới đây. – Vương Lập Bân không đợi Tỉnh Điện Đại Lang nói hết câu