Chương 211: Ngô Châu tam kiệt

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Tôi vừa thấy bên cạnh cao ốc có quán ăn tên là Linh Lung, nhìn bề ngoài cũng không tệ lắm, nếu không chúng ta tới chỗ đó ăn thế nào? – Trương Vệ Đông ôn hòa nói.

Chu Hiểu Tước không nghĩ tới Trương Vệ Đông dĩ nhiên lại ôn hòa như vậy, có kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức vội khoát tay nói:

– Cảm ơn anh Đông, tự em trở về tùy tiện ăn một chút là được rồi.

– Cô nếu thật lòng gọi tôi anh Đông, hôm nay phải nghe lời tôi.

Trương Vệ Đông thấy Chu Hiểu Tước từ chối, cố ý lạnh mặt nói, sau đó sải bước rời khỏi cao ốc Ngô Châu.

Chu Hiểu Tước thấy Trương Vệ Đông nói như vậy, cũng không dám chối từ nữa, ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn, trong đầu lại có suy nghĩ khác.

Trương Vệ Đông trở lại ký túc xá giảng viên ở trường học lúc 10h đêm, là Chu Hiểu Tước lái mô tô đưa hắn trở về.

– Nhớ rõ ba bữa cơm phải có quy luật, không thể qua loa. – Lúc xuống xe Trương Vệ Đông dặn dò.

– Vâng, nhớ kỹ rồi, không có việc gì em về trước, anh Đông.

Trong đêm tối, cặp mắt đặc biệt tươi đẹp động lòng người của Chu Hiểu Tước lộ ra một lớp sương mù mông lung.

– Được. – Trương Vệ Đông gật nhẹ đầu.

Tiếng xe Harley-Davidson Motor lại vang lên, Chu Hiểu Tước quay đầu xe, sau đó xông ra ngoài.

– Chú ý an toàn.

Trương Vệ Đông thấy Chu Hiểu Tước lái mô tô xông ra ngoài, vô ý thức thốt lên, chẳng qua sau khi lời vừa ra khỏi miệng, thần sắc đột nhiên hơi mất tự nhiên, bởi vì hắn thấy được Tô Lăng Phỉ đang đứng dưới đèn đường cách đó không xa, hai tay khoanh lại ánh mắt đùa cợt nhìn hắn.

– Biết rồi anh Đông.

Chu Hiểu Tước phanh mạnh xe, tóc dài bay lên, quay đầu cười nói tự nhiên với Trương Vệ Đông, sau đó lại phất tay, cô mang theo tâm tình ngọt ngào lái mô tô về phía trước, lại không phát hiện dưới đèn đường, một người đẹp đang dõi theo cô.

Mãi đến khi Chu Hiểu Tước lái mô tô biến mất trong màn trời đêm, lúc này Tô Lăng Phỉ mới không nhanh không chậm bước về phía Trương Vệ Đông.

Thấy Tô Lăng Phỉ đi về phía mình, Trương Vệ Đông không khỏi hơi chột dạ.

Hắn ho khan hai tiếng:

– Khụ khụ, sao đến giờ cô còn chưa ngủ?

– Tôi đương nhiên không giống người nào đó, ném một đống chuyện cho người khác, bản thân lại ra ngoài phong lưu khoái hoạt.

Tô Lăng Phỉ trừng mắt liếc Trương Vệ Đông, giọng điệu châm chọc.

Thần sắc Trương Vệ Đông không khỏi càng mất tự nhiên, lại ho khan nói:

– Một người bạn, ngẫu nhiên gặp được.

– Bạn bè của thầy Trương thật là nhiều!

Tô Lăng Phỉ đi ngang qua Trương Vệ Đông, châm chọc.

– Ha ha, hình như là thế!

Trương Vệ Đông đi bên cạnh Tô Lăng Phỉ cùng lên lầu, vừa đi vừa nói.

– Tên đại quỷ đầu anh! Anh Đông!

Tô Lăng Phỉ nhấn rất mạnh hai chữ anh Đông, sau đó lại nhịn không được vươn tay hung hăng bấm một cái vào tay Trương Vệ Đông.

Trương Vệ Đông bị Tô Lăng Phỉ bấm một cái, đành phải cười khổ. Hắn biết rõ Tô Lăng Phi đã có ấn tượng, cho dù giải thích nhiều hơn nữa cũng không được. Huống hồ cổ nam cô nữ, nữa đêm cùng trở về, hơn nữa Chu Hiếu Tước còn đi mô tô, ăn mặc cũng có cả tính, vừa xem là biết cô nàng rất cởi mở, không khỏi làm cho người ta nghi ngờ.

Trương Vệ Đông ẩn nhẫn rơi vào mắt Tô Lăng Phỉ là cam chịu, trong đầu không khỏi đau xót liếc hắn một cái, nói:

– Đừng làm quá mức, cẩn thận…

Trương Vệ Đông thấy Tô Lăng Phỉ nói hơi không hợp lẽ thường, nhịn không được trầm mặt nói:

– Cô còn nói bậy như vậy, tôi sẽ tức giận!

– Không nói thì không nói, tôi đây cũng chỉ vì muốn tốt cho anh! – Tô Lăng Phỉ Vệ Đông dường như thật sự tức giận, giậm chân nói.

Trương Vệ Đông thấy Tô Lăng Phỉ cũng vì tốt bụng, tuy nói tấm lòng tốt bụng này xây dựng trên thành kiến, nhưng cho dù thế nào cô thật sự quan tâm hắn, cho nên hắn hơi do dự một chút, nói:

– Tôi… tôi thật sự không có gì với cô ấy, thôi bỏ đi, nói với cô cũng không rõ ràng.

– Thật sự không có chuyện gì với cô ấy?

Trong đêm tối đôi mắt Tô Lăng Phỉ hơi sáng lên, nhìn chằm chằm Trương Vệ Đông hỏi.

– Đương nhiên. – Trương Vệ Đông thấy Tô Lăng Phỉ có vẻ hơi tin tưởng, vội vàng nói.

– Đương nhiên cái đầu anh! Hừ!

Ngay khi Trương Vệ Đông cho rằng Tô Lăng Phỉ hơi thay đổi cái nhìn về mình, không nghĩ tới Tô Lăng Phỉ đột nhiên nhấc chân đạp hắn, sau đó lắc eo nhỏ đi tới phòng 707, mở cửa phòng.

Trương Vệ Đông thấy thế đành phải cười khổ lắc đầu, trực tiếp đi qua cửa của cô. Hắn biết rõ giải thích thêm với cô nàng này cũng không tốt, lại nói bọn họ cũng không phải quan hệ nam nữ, dường như cũng không cần phải giải thích rõ ràng.

– Này!

Ngay khi Trương Vệ Đông đi qua chưa được mấy bước, Tô Lăng Phỉ đột nhiên thò đầu ra gọi hắn lại.

Trương Vệ Đông không xoay người, chỉ nghiêng đầu nhìn Tô Lăng Phỉ hỏi:

– Chuyện gì?

– Đi ra ngoài chú ý an toàn. – Tô Lăng Phỉ nói, khuôn mặt hơi đỏ.

Trương Vệ Đông nghe vậy trong lòng ấm áp, vừa định gật đầu nói được, bên tai lại truyền tới giọng nói êm êm của Tô Lăng Phỉ:

– Không nên chơi bời bừa bãi, vạn nhất bị cảnh sát…

Trương Vệ Đông nghe xong thiếu chút nữa buồn bực té xỉu, chẳng lẽ bản thân mình trong cảm nhận của Tô Lăng Phỉ lại là loại đàn ông như vậy sao?

– Được rồi!

Mặc dù Trương Vệ Đông không buồn bực ngất đi, nhưng vẫn nhịn không được thở phì phò vung tay lên, quay đầu qua chỗ khác, đi nhanh tới phòng mình.

– Còn hừ, lòng tốt không được bảo đáp! Nếu không phải xem như bạn bè, tôi chẳng muốn -quản chuyện của đàn ông thối các anh!

Trương Vệ Đông đi tới trước cửa phòng mình, vừa muốn mở cửa liên nghe được tiếng lải nhải đây ủy khuất của Tô Lăng Phỉ.

Giọng tuy nhỏ, cách cũng xa, nhưng Trương Vệ Đông lại nghe không lọt một chữ. Tay cầm chìa khóa nhịn không được run lên, thiếu chút nữa ngay cả chìa khóa cũng cầm không vững, hắn thật sự không biết mình nên may mắn hay nên ôm đầu khóc rồng vì có người bạn như vậy.

Ngày hôm sau, Trương Vệ Đông dậy thật sớm, tùy tiện ăn một chút bữa sáng rồi chạy tới nhà ông anh Đàm Chính Minh.

Đến nhà Đàm Chính Minh, Đàm Chính Minh và Sở Kiến Hiên đều ở đây. Hai người mặc đường trang màu trắng, râu bạc trắng bay bay, tinh thần như ngọc, đứng trong sân rất có phong phạm cao thủ. Thực tế lần trước gặp mặt Trương Vệ Đông, khuôn mặt Sở Kiến Hiên còn có vẻ khô héo, nhưng lúc này sắc mặt hồng nhuận, hiển nhiên đã trừ đi bệnh cũ dây dưa nhiều năm, lại thêm gần đây tu luyện công pháp Sở gia đã được Trương Vệ Đông cải tiến, không chỉ thân thể tốt hơn trước không ít, công lực cũng tăng tiến rất nhiều.

Hai bên bắt chuyện, Trương Vệ Đông nhìn túi du lịch bên chân hai người, hỏi:

– Thế nào, hai chị dâu không đi sao?

– Các bà ấy đều đã đi rồi, hơn nữa cũng không thích loại náo nhiệt này. – Đàm Chính Minh nói.

– Đã như vậy, hiện giờ chúng ta sẽ xuất phát chứ? – Trương Vệ Đông đưa tay nhìn đồng hồ hỏi.

Thành phố Ngô Châu không có sân bay, cho nên bọn họ phải tới sân bay tỉnh thành. Từ thành phố Ngô Châu tới sân bay tỉnh thành đại khái cân hai giờ, cho nên mặc dù thời gian cất cánh là 10h30, lại phải xuất phát sớm chừng ba giờ.

– Cũng được, cậu đã tới, chúng ta tới của trường học chờ Khiếu Phong đi.

Đàm Chính Minh nói xong xoay người muốn xách túi du lịch.

Trương Vệ Đông thấy thế vội khom lưng xuống xách túi giúp Đàm Chính Minh và Sở Kiến Hiên, chẳng qua hai người lại cười đẩy hắn nói:

– Đừng quên hiện giờ chúng ta là cao thủ võ lâm muốn đi tham gia đại hội võ lâm, chăng lẽ ngay cả hai cái túi cũng xách không được sao?

Trương Vệ Đông thấy hai vị lão ca nói vậy, đành phải cười không kiên trì nữa.

Vì vậy ba người tự mình xách túi rời khỏi nhà, trên đường Sở Kiến Hiên gọi điện thoại, nói gặp mặt ở cửa trường học.

Cháu ngoại trừ chúng ta còn có những người khác muốn đi sao?

Chờ Sở Kiến Hiến cúp điện thoại, Trương Vệ Đông nhớ vừa rồi Đàm Chính Minh nói tới cái gì Khiếu Phong, hơi tò mò hỏi thăm.

– Còn có một người, gọi là Lỗ Khiếu Phong. Cha của Lỗ Khiếu Phong, đại ca của đệ và ta, trước kia được người ta gọi là Ngô Châu tam kiệt, lại nói cũng có chút danh tiếng trong giới võ lâm. Nhưng đáng tiếc cha của Lỗ Khiếu Phong không thể vượt qua cải cách văn hóa, ra đi từ sớm. – Sở Kiến Hiên nói xong, trong mắt lộ vẻ buồn bã và hồi ức. Trương Vệ Đông nghe tới Ngô Châu tam kiệt vốn còn muốn cười, thầm nghĩ hiện giờ vẫn còn loại ngoại hiệu vớ vẩn này, chẳng qua nghe tới phía sau, tâm tình cũng bị ảnh hưởng, trở nên thương cảm.