Chương 225: Câu lạc bộ tư nhân

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thây Bạch Khiết không có phản ứng gì, Âu Dương – lấy khuỷu tay huých nhẹ có thêm một cái. Lúc này Bạch Khiết mới sực tỉnh, vội vàng gật đầu:

– Đúng vậy, đúng vậy!

– Anh Đông, anh không tin em thì cũng phải tin Bạch Khiết chứ, dù sao cô ấy cũng là đồng nghiệp của anh mà. – Âu Dương Hồng thở phào một hơi.

– Tôi đâu có nói là không tin. – Trương Vệ Đông liếc Âu Dương Hồng một cái.

Bị Trương Vệ Đông nhìn một cái, Âu Dương Hồng trọt dạ vội rụt cổ lại sau đó cười hì hì làm mặt xấu với Trương Vệ Đông.

Bọn Y Đằng Vưu Mỹ thấy đám Trương Vệ Đông nói chuyện thoải mái như không hề biết có sự tồn tại của mình thì vừa nóng lòng vừa tức giận. Chỉ là vừa rồi thấy y thuật thần kỳ của Trương Vệ Đông rồi trong chớp mắt chứng kiến sự lạnh lùng của hắn, bọn chúng không dám manh động, chỉ biết mở to mặt đứng nhìn.

Mười lăm phút, nói dài thì cũng không dài, nhưng đối với bọn Y Đằng Vưu Mỹ, khoảng thời gian này bọn họ như bị dày vò. Bọn họ không biết sau 15 phút nữa điều gì sẽ xảy ra.

– Đến lúc rồi! – Trong lúc đám Y Đằng Vưu Mỹ đang thấp thỏm chờ đợi thì Trương Vệ Đông vỗ tay và đứng dậy.

Bọn Y Đằng Vưu Mỹ thấy Trương Vệ Đông đột nhiên đứng dậy thì sắc mặt có chút thay đổi, trong khi đó bọn Vương Lập Bân thì như uống phải thuốc lắc, hai mắt lấp lánh lộ vẻ hưng phấn.

– Từng người một hay là tất cả cùng lên? – Ánh mắt Trương Vệ Đông đảo qua cả bọn Y Đằng Varu Mỹ, sau đó thản nhiên hỏi.

Bọn Y Đằng Vưu Mỹ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt dấy lên một tia hy vọng. Nếu từng người một lên thì chắc chắn bọn chúng không có cơ hội đánh thắng Trương Vệ Đông, nhưng nếu tất cả cùng lên thì may ra còn có tự tin.

– Ta biết Trương Tiên Sinh là vị cao thủ chân chính, vì vậy chúng ta quyết định cùng lên. – Y Đằng Vưu Mỹ nói.

– Xi!!! – Âu Dương Hồng không nhịn được, ánh mắt lộ vẻ coi thường lẫn khinh bỉ.

Trương Vệ Đông chỉ cười nhạt:

– Như vậy cũng tốt. Tiết kiệm thời gian.

Nói xong hắn ung dung chậm rãi bước về phía bọn Y Đằng Vưu Mỹ, vẻ mặt hắn không lộ ra -sự lo lắng nào tỏ vẻ mình đang một mình đánh với năm người.

– Bạch Khiết, anh Đông thật là phong độ, có hạnh phúc thật!

Âu Dương Hồng nhìn Trương Vệ Đông đi về phía bọn người kia với vẻ mặt đầy bình tĩnh, thật đúng là phong thái của một cao thủ, cô vừa ngưỡng mộ vừa hạ giọng nói nhỏ với Bạch Khiết.

– Hạnh phúc cái gì cơ? Này Âu Dương Hồng, cậu đừng có nói lung tung!

Lúc đầu Bạch Khiết vẫn chưa hiểu cô ta muốn nói gì, đến khi hiểu ra thì khuôn mặt trắng nõn, rực rỡ như ánh ban mai đã từng đỏ. Cô ta thò tay véo Âu Dương Hồng một cái, chỉ có điều ánh mắt dịu dàng chưa lúc nào rời khỏi người Trương Vệ Đông.

Thấy Trương Vệ Đông tiến lại gần, mặt Y Đằng Vưu Mỹ cuối cùng cũng trầm xuống, lộ ra vài phần hung ác. Cô nàng hét lên một câu tiếng Nhật, rồi trong chớp mắt, cả năm người lao về phía Trương Vệ Đông.

Quyền phong cước ảnh, sức mạnh tấn công của năm người thật đáng sợ. bọn Vương Lập Bân mặc dù vô cùng tin tưởng Trương Vệ Đông nhưng khi chứng kiến cảnh này, các dây thần kinh như rung lên, có cảm giác bất an ập đến.

Cũng trong lúc đó, Trương Vệ Đông nhếch mép cười lạnh, mang chút tàn nhẫn và khinh thường. Hắn khẽ vụt lên trong chớp mắt, hơi thở dường như ngưng đọng, trực tiếp đỡ đòn của đám người đang lao tới.

A!!!!!!!!!! Tiếng kêu thảm thiết gần như vang lên cùng một lúc, ngay sau đó là hình ảnh một đám người bị văng lên không trung, sau đó ngã rầm xuống mặt đất.

Chỉ trong nháy mắt, cả năm người đã nằm rên hừ hừ dưới sàn. Cổ tay của cả đám đều bị trật khớp, có vẻ thương tích không nghiêm trọng lắm, chỉ cần tìm một chuyên gia chuyên nối xương nắn lại vào đúng vị trí là được. Thế nhưng Trương Vệ Đông biết, trừ khi hắn chịu ra tay giúp, nếu không dù có nắn lại đúng khớp thì cũng chẳng thể cử động được, có nghĩa là những cánh tay trái ấy coi như bị tàn phế, chỉ cần dùng sức một chút là lại bị trật khớp ngay.

– Cho các ngươi một lời khuyên, làm gì cũng đừng nên ngông cuồng quá, nếu không thì hậu quả không nhẹ nhàng như hôm nay đâu. Được rồi, các người có thể đi rồi! – Ánh mắt Trương Vệ Đông lạnh lùng đảo qua bọn Y Đằng Vưu Mỹ, sau đó hắn thản nhiên nói.

Bọn Y Đằng Vưu Mỹ nghe vậy vội vàng bò dậy, không dám nói câu gì, sau đó ôm lấy cổ tay vội vàng rời đi. Thực lực quả là chênh lệch quá lớn, nếu còn nói thêm gì nữa chỉ sợ lại tự chuốc khổ vào thân.

– Như vậy là xong rồi sao? Sao nhanh thế?

– Đúng vậy, tôi mới chớp mắt có một cái, sao đã hết cái để xem rồi?

– Tôi vẫn chưa nhìn thỏa mắt mà!

….

– Anh Đông, như thế có phải dễ dàng cho bọn chúng quá không? – Âu Dương Hồng đánh bạo giật giật tay áo Trương Vệ Đông.

– Vậy sao? Vậy cô muốn tôi giết bọn chúng sao? – Trương Vệ Đông gằn giọng hỏi lại Âu Dương Hồng.

– Cái ấy thì không cần ạ, nhưng ít nhất cũng phải cho bọn chúng nếm mùi như bọn chúng đã đối xử với bọn Vương Lập Bân chứ ạ, chẳng hạn như đánh khuỵu vai bọn chúng xuống, sau đó đánh hộc máu miệng gì gì đó… – Âu Dương Hồng nghiến răng, khoa chân múa tay nói.

– Sau đó thì sao? – Trương Vệ Đông hỏi.

– Sau đó… hì, em thấy như vậy là đủ rồi. – Âu Dương Hồng nghiêng nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc rồi đáp.

– Nếu bọn chúng báo cảnh sát thì làm thế nào? – Trương Vệ Đông lườm Âu Dương Hồng một cái.

– Báo cảnh sát? Đây là đấu võ, bọn họ báo cái gì chứ? – u Dương Hồng không hiểu.

– Đấy là cô nghĩ vậy thôi, nếu tôi đánh bọn chúng tơi bời mà bọn chúng không báo cảnh sát mới lạ đó. Haiz, bọn họ là khách nước ngoài, cô nói xem, nếu bọn họ nói đen thành trắng, thêm vào đó bọn họ mình đây thương tích, cảnh sát sẽ làm thế nào? – Trương Vệ Đông hỏi.

– Anh Đông nói không sai, nghe nói cái cổ Y Đằng Vưu Mỹ kia là cháu gái của chủ tập đoàn Y Đằng bên Nhật. Tập đoàn ấy không chỉ có tiềm lực kinh tế hùng hậu mà còn có sức ảnh hưởng về chính trị. Mặc dù bố tôi cũng có khả năng về tài chính, cũng có chút tiếng nói ở Ôn Châu, nhưng nếu như chuyện này mà làm lớn, chỉ sợ sẽ nâng lên tầm mâu thuẫn ngoại giao quốc gia. Trong trường hợp này, bố tôi chắc cũng chẳng giúp được. – Vương Lập Bân nói.

Tất cả đều im lặng, im lặng bởi vì không cam tâm, vì phẫn nộ và vì chẳng còn cách nào. Trong tình hình hiện nay, khách nước ngoài là những người tôn quý, không nên đắc tội. Ngay cả điều kiện ưu đãi trong chính sách chiêu thương, thu hút đầu tư dành cho người nước ngoài cũng hơn hẳn cho các doanh nghiệp trong nước.

– Nhưng đấy là do bọn chúng đánh chúng tôi bị thương trước. – Mặc dù biết đây là tình trạng chung ở trong nước nhưng sau một hồi suy nghĩ, Âu Dương Hồng vẫn không phục.

– Nhưng anh Đông đã chữa khỏi cho chúng ta rồi mà. – Vương Lập Bân thấp giọng nhắc nhở.

– Ừ, đúng vậy, nếu biết trước anh Đông đừng… – u Dương Hồng chưa nói dứt lời, Bạch Khiết đã dùng tay huých, sau đó lườm nàng ta một cái.

– Hì, anh Đông, em không có ý đó, em chỉ là…

Chẳng qua Âu Dương Hồng tính tình thẳng thắn lại nóng nảy, nhưng là người cơ trí. Bạch Khiết khuých nàng ta một cái thì nàng ta đã hiểu mình ăn nói hồ đồ, sau đó vội vàng xua tay.

Thấy vẻ mặt lo lắng giải thích của Âu Dương Hồng, Trương Vệ Đông bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nói:

– Được rồi, mọi chuyện đã giải quyết xong, mọi người về đi.

– Anh Đông, hôm nay anh giúp chúng em hả giận, bọn em vẫn còn chưa cảm ơn anh. Không được, phải cho bọn em cơ hội bảo đáp, tối nay chúng ta tìm nơi nào đó uống vài chén. – Vương Lập Bân nói.

– Đúng đúng, vừa nãy chẳng phải anh Đông nói rồi sao, tối nay phải để em và anh Bân hoàn thành nhiệm vụ của chủ nhà. – Uông Lượng nói theo.

– Đúng vậy, anh Đông đã đánh cho bọn người Nhật kia tan tác, chúng ta phải chúc mừng chứ! – Tất cả đồng thanh nói.

Thấy tất cả mọi người đều muốn vậy, Trương Vệ Đông cũng ngại không dám từ chối, đành gật đầu nói:

– Vậy cũng được, Lập Bân, cậu lo vụ này nhé!

– Không vấn đề!

Thấy Trương Vệ Đông đồng ý, Vương Lập Bân không khỏi vui mừng làm kí hiệu búng tay, sau đó nói chuyện với mấy người võ quan vài câu, cuối cùng đưa đám Trương Vệ Đông rời khỏi võ quán.

Ở Ôn Châu, Vương Lập Bân quả là có thể lực, gã không dẫn đám Trương Vệ Đông đến các nhà hàng hoặc khách sạn bình thường mà là tới một câu lạc bộ có phong cảnh tuyệt vời bên cạnh sông Âu Giang.

Câu lạc bộ này nằm trong một khu rừng xanh um tươi tốt, nếu không men theo con đường nhỏ quanh co khúc khủyu để đi vào thì không biết bên trong còn có động.

Vương Lập Bân và Uông Lượng rõ ràng là khách quen của nơi này. Bọn họ vừa mới bước vào thì đã có một cô gái mặc bộ đồ màu đen, khoác bên ngoài là chiếc sơ mi bằng tơ thật màu trắng, dáng người dong dỏng bước tới, sau đó cô ta mỉm cười cất giọng chào hỏi:

– Xin chào Vương thiếu gia, Uông thiếu gia và tất cả vị bằng hữu.

Vương Lập Bân gật đầu nói:

– Chu Hạm, chuẩn bị cho tôi một căn biệt thự biệt lập, tôi và các bạn sẽ uống rượu ở đó.

– Hôm nay căn số sáu còn trống, sắp xếp ở đó có được không ạ? – Chu Hạm nhẹ nhàng hỏi.

– Được! – Vương Lập Bân gật đầu.

– Vậy mời các vị đi theo tôi.

Thấy Vương Lập Bân đồng ý, Chu Hạm hơi cúi đầu rồi nói với bọn Trương Vệ Đông. Mọi người đi theo Chu Hạm dọc theo con đường tối thui dẫn lên lầu 6. Dọc đường Chu Hạm khẽ hỏi:

– Vương thiếu gia, có cần sắp xếp tiết mục gì không ạ?

Vương Lập Bân do dự một chút sau đó quay đầu lại cung kính hỏi Trương Vệ Đông:

– Anh Đông, có cần chuẩn bị vài tiết mục cho không khí thêm vui không ạ?

Chu Hạm thấy Vương Lập Bân đặc biệt hỏi ý kiến Trương Vệ Đông thì lộ vẻ kinh ngạc. Ở câu lạc bộ này, Chu Hạm là người có con mắt tinh tế, ai là người có tiền, ai là quan chức cấp cao cô ta trong lòng cũng đoán được vài phần. Chẳng hạn như mười người ở đây, Vương Lập Bân và Uông Lượng là hội viên lâu năm, là công tử con nhà giàu thì Chu Hạm đã rõ, những người còn lại, trừ Trương Vệ Đông, thì tất cả đều là con nhà hào môn có tiên, trong câu lạc bộ tư nhân này không thiếu những người như thế. Bởi vì từ đầu đến cuối trên khuôn mặt bọn họ không hề lộ chút ngạc nhiên nào, cách ăn mặc của bọn họ có vẻ rất giản dị nhưng nhãn hiệu thì không phải hàng thường. Không biết là do nét mặt Trương Vệ Đông lộ vẻ khác thường hay do cách ăn mặc của hắn mà Chu Hạn cảm thấy hắn là người có gia thế thấp nhất trong cả đám. Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên vô cùng đó là Vương Lập Bẫn rất kính trọng hắn, thậm chí có chuẩn bị tiết mục gì hay không cũng hỏi ý kiến hắn, mà những người còn lại dường như lại thấy đó là chuyện đương nhiên.

Chẳng lẽ tối nay mình lại nhìn nhầm, cái tên Trương Vệ Đông này là nhân vật lớn sao – Nhưng ngay sau đó Chu Hạm vội gạt đi suy nghĩ vừa rồi, vì vừa lúc đó Trương Vệ Đông lên tiếng:

– Đây là lần đầu tiên tôi đến chỗ như thế này nên không rành vấn đề này lắm, thường những chỗ này sẽ có tiết mục gì?

– Haha, anh Đông, tiết mục rất phong phú. Ví dụ như anh thích một minh tinh, một MC hay một người mẫu nào đó, anh có thể nhờ chị Châu đây sắp xếp để người đó ăn uống vui chơi cùng mình. – Không đợi Vương Lập Bản trả lời, Âu Dương Hồng cười gian tà nói xen vào.